Bẵng đi mấy tuần, tôi và Việt phải xử lý một số chuyện cùng cánh đàn ông trong làng, chuyện đó tôi cũng chẳng nhắc làm gì nữa vì sợ nó làm loãng câu chuyện mất.
Tuần cuối cùng của mùa hè năm đó, tôi nhận điện thoại của thằng lớp trưởng cấp 2, nó kêu tôi thi thừa 2 điểm, năm nay trường tôi thi chỉ tăng thêm có 1 điểm, mùng 5 tháng 8 đi nhận lớp, còn có học hè không thì tùy. Tôi sướng muốn phát điên lên vì cái tin đó, đem ra kể với đám bạn và các cô chú dưới quê, ai cũng mừng cho tôi, đặc biệt là ông nội, có lẽ tại lớp như tôi thì tôi là đứa ít tuổi nhất còn lại trong nhà. Nói cách khác, giờ tôi là niềm hi vọng của cả họ, bởi tôi còn cả con đường và vô số sự lựa chọn khác trước mắt, ai cũng mong tôi đỗ đạt vinh hiển, sau đó thì kiếm một chức to to nào đó cho cả họ được nhờ, và khi tính cả tôi vào thì họ nhà tôi có tới hơn ba chục người đều có chức quyền, đáng trở thành dòng họ danh giá nhất cái đất này.
Mải vui mất hai hôm, bất chợt hôm thứ tư tôi sang nhà thằng Dũng, thấy nó đang ngồi bàn bạc cái gì với thằng Việt, tôi len lén tuồn ra sau lưng định hù chết hai đứa. Nào ngờ mình rón rén nhẹ như thế mà thằng Dũng vẫn nghe được, nó lừa lúc tôi chuẩn bị hù rồi bất ngờ quay ra sau hù trước, làm tôi ngã ngửa ra sau, túm theo cả thằng Việt ngã dúi dụi. Lồm cồm bò dậy, tôi hỏi:
- Hai chú làm gì mà thì thụt như buôn bạc giả thế. Chia sẻ thông tin cho anh phát!
Thằng Dũng cười ranh mãnh, bảo thằng Việt:
- Ngọt nhể! Lúc này nó định làm ình đứng tim, giờ lại dám moi tin mật. Đã thế éo nói cho nó.
Thằng Việt gật đầu cười hà hà, xong rồi hai thằng nó lại chúi đầu vào thì thầm to nhỏ, tôi ghé vào nghe lén thì chúng nó im luôn, huýt sáo bơ tôi. Mãi một hồi năn nỉ gãy lưỡi, thằng Việt mới nói:
- Thứ bảy là sinh nhật con vịt giời nhà tao. Giờ đang bàn cách tổ chức sinh nhật cho nó, nhưng bọn tao nghĩ mãi chẳng ra cái gì cả. Đau hết cả đầu.
Thứ bảy sinh nhật Ngọc Anh, sao tới giờ mình mới biết cái tin quý báu này? Tôi vênh mặt cười, gõ vào trán hai thằng:
- Đầu óc chúng mày chỉ toàn điện tử với hình với số, chẳng có tý bay bướm nào cả. Để tao khai sáng cho chúng mày này.
Rồi với cái đầu ngập Firsti và cái lưỡi dẻo quẹo, tôi vẽ ra một khung cảnh sinh nhật hoàn hảo tới mức không thể hoàn hảo hơn. Ở đó có bánh gato, ánh nến lung linh, đèn nhấp nháy chăng khắp khu vườn, bóng bay, nhạc nhẹ nhàng em dịu,…. rồi từng thằng bảnh bao sẽ đem quà đến tặng Ngọc Anh,….blah blah blah.
Mới đầu chúng nó còn giả ngơ không thèm nghe, nhưng rồi thấy tôi thuyết phục quá nên cả hai há hốc mồm như nuốt từng lời vàng ý ngọc. Sau đó, tôi kết thúc bài rao giảng màu nhiệm cho hai con người u tối trong game và truyện tranh. Im lặng một lúc, tôi đã sẵn sàng đón chờ những lời khen ngợi, thằng Dũng "nhẹ nhàng" nói làm vang cả sân:
- Mày điên à!
Tôi sửng cồ hỏi, nó đáp:
- Thứ nhất, mày bảo bánh gato, nhưng để tìm ra bánh gato thì phải đi 20 cây số mới có một hàng, mà bánh làm như đấm vào họng, đèn nháy thì có thể chăng được nhưng mày sẽ chăng kiểu gì khi mà chẳng có thằng nào biết nối điện, hơn nữa làm trong vườn thì kiểu gì Ngọc Anh cũng biết, còn đếch gì bất ngờ nữa, lại còn nhạc dịu dàng, mày moi đâu ra nhạc, biết con bé thích nhạc gì mà bật. Đúng là ngu như bò
Thằng Việt vỗ đùi cười:
- Đúng! Đúng là ngu như bò.
Tôi cố kìm nén hỏa khí, từ từ giảng giải cho hai thằng bảo thủ kia nghe rằng bánh kem tự làm mới có ý nghĩa, đèn thì dùng dây dài, cắm điện là xong. Tránh Ngọc Anh biết được thì sẽ có một thằng dụ con bé đi chỗ khác chơi, để khu vườn cho rảnh tay hành động. Nhạc thì dùng bài Happy Birthday hoặc mấy bài không lời hay mở ở quán café. Hai thằng kia nghe xong thì gật gật, chắc chúng nó còn quá xúc động trước bài diễn thuyết hoành tráng của vĩ nhân Hưng áo ba lỗ quần đùi hoa. Tôi hỏi lại:
- Giờ chúng mày hiểu rồi chứ, từ giờ đến thứ bảy còn 3 ngày, tao sẽ lo việc làm bánh, hai thằng lo chăng đèn, thằng Việt thì tìm nhạc. Còn quà sinh nhật thì ba thằng tự kiếm, cấm có hé răng với nhau là quà gì, để tránh việc một thằng nào đó nói hố lộ ra. Rõ chứ! Okay let s go!