Phượng Hồng Vô Tâm - Tiếng Chuông Gió

Chương 40: Chương 40





Về đến trước cổng nhà con An, tôi thở hắt ra, cả người rã rời không còn chút sức lực nào. Có lẽ do đi đường xa, lại tốc độ cao không nghỉ, cơ đột ngột hoạt động hết công suất nên giờ mới bã ra thế này. Tôi ngồi phịch xuống thềm cổng, thở hồng hộc. Con An mặt vẫn còn tái mét, vội xuống xem tôi làm sao. Nó cứ rối cả lên, hỏi liên tục, nhưng tôi có còn hơi mà trả lời nữa đâu, chỉ biết ngước lên nhìn nó, xua xua tay ý không làm sao. Trông nó đến là khổ sở, rõ ràng đang sợ mà vẫn còn nháo nhác nhìn quanh, bấm chuông gọi cửa liên tục, cặp mắt nó run rẩy ngó xung quanh, rồi lại nhìn tôi lo lắng. Gọi cổng mãi ông anh nó mới lò dò đi xuống, kêu:
- Hội hè gì mà chúng mày về muộn thế hả? May mà bố mẹ có việc đột xuất sang nhà bà rồi, không thì mày chết nhé Búp! Sao về không bảo tao phóng xe ra đón, xem mày hành tội thằng Hưng kia!
Thấy anh nó ra, tôi vội đứng dậy chào. Lão xua tay, bảo tôi vào nhà nghỉ đã, có muộn thì cũng muộn rồi, thêm tý nữa cũng chẳng sao. Lại thêm con An cứ nằng nặc túm tôi vào xem có làm sao không. Vào đến phòng khách, ông anh nó chỉ ở lại nói chuyện đôi ba câu rồi tót lên phòng mình chơi điện tử. Đang ngồi, tự nhiên nó chạy ton ton từ trên tầng xuống, kéo tôi lên phòng nó chơi.Gớm! Đã thay quần áo nhanh thế, mới vừa nãy còn công chúa mà giờ thay bằng bộ pijama hồng lè, vẽ hình con thỏ Bunny to tướng, lại còn có cái túi nhỏ nhỏ trước bụng như túi thần kỳ của Doraemon nữa chứ. Giờ nhìn nó vẫn xõa tóc, trông yểu điệu, nữ tính hẳn, không trông như con nhóc tăng động hay chạy nhảy tung tăng nữa. Tôi còn tần ngần đứng trước cửa phòng nó thì nó tự nhiên lẫm chẫm đi ra, nhìn tôi cười hì hì, rồi nó rướn người lên, cố với với để đeo lại sợi dây chuyền vào cổ tôi. Sau đó, chẳng biết nó lấy lên một đống đồ ăn vặt từ lúc nào, lôi ra bắt tôi ăn để bù lại calo mất lúc đạp xe. Đúng là đồ ham ăn có khác, nó cứ nghĩ ai cũng có tâm hồn ăn uống như nó. Thìa caramen trước tôi nuốt còn chưa trôi, nó đã chăm chăm đưa thêm hộp nữa, xúc lấy xúc để, nhồi tôi như nhồi vịt. Thấy tôi còn lúng búng đầy mồm, nó cau mặt, bặm môi mắng:
- Ăn châm như rùa ý! Cháu tao ăn bột còn nhanh hơn mày!
Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Tự nhiên lại so sánh mình với người có cùng DNA háu ăn giống nó. Tôi "được" nhồi thêm cái bánh kẹp với một cốc nước cam to oành, nó mới thấy thế là tạm đủ, chịu để tôi về. Lúc con An xuống mở cổng cho tôi, tôi đánh liều ôm nó một cái thật chặt, xong chạy luôn, nhảy tót lên xe phóng về, còn ngoái đầu lại nhăn nhở chọc tức nó. Nhìn con An tức tối dậm chân, phụng phịu bỏ vào nhà đến là ngố. Chẳng hiểu sao mình thích trêu nó thế không biết!
Nhưng vừa cười xong lại mếu, hậu quả của đống calo lúc nãy là giờ đây bụng tôi tức anh ách, no căng cứng bụng. Đói cũng khổ mà no quá cũng khổ. Thế mà mọi khi nó ăn như vẽm, không hiểu nó chứa chất ở đâu nhỉ? Lại thêm một chứng cứ nữa khẳng định con gái là sinh vật kì bí, khó hiểu nhất.
Khi tôi về đến nhà thì cũng đã hơn 12h đêm rồi, thò đầu vào trong mở cửa, thấy bố tôi vẫn đang xem đá bóng dưới tầng 1. Tôi len lén dắt xe vào, rồi nhẹ nhàng bước lên cầu thang. Bỗng nhiên, tiếng bố tôi gọi:
- Thằng Hưng! Vào đây bố bảo!

Tôi điếng người, khép nép đi vào:
- Ơ bố vẫn thức ạ!
- Thế không thức thì bố ngồi đây làm phỗng à?
- Con ở lại trường thêm lúc nữa ạ, cả năm mới có 1 dịp mà bố!
- Bố biết! Thanh niên thằng nào chẳng ham chơi. Nhưng cứ liều liệu đấy, mấy bữa nữa thi học kì xong, họp phụ huynh giả điểm mà cứ be bét thì mày cứ chuẩn bị quắn đít, lâu rồi bố chưa sờ đến cái roi đấy!
Nhận thấy bố không khó khăn gì lắm chuyện đi chơi muộn, tôi vội tót luôn lên phòng thay quần áo, tắm táp qua loa rồi ngồi đọc sách một lúc, đợi khô người thì đi ngủ. Còn chẳng buồn giở sách vở ra học nữa chứ, đúng là bệnh lười nó thành mãn tính rồi, chẳng biết thi cử thế nào đây?
Sáng hôm sau, tôi uể oải đến trường. Đúng là sau đêm dạ hội, mọi người đi chơi khuya, ngủ ít nồ nhiều nên giờ trông trường như bị bọn zombie xâm lăng. Nhìn đứa nào trông cũng thiếu sức sống, vật vờ khắp nơi, CA mà ập vào chắc tưởng đây là ổ nghiện mất. Lặc lè leo 4 tầng lên lớp, thấy từ ban cán bộ lớp cho đến dân đen, tất cả đều trong trang thái nằm bò ra bàn ngáp ngắn ngáp dài. Thy hạt mít đang tròn vo trong đống cặp, hình như có đứa nào chơi ác nó, thấy ngủ gật lên xếp chồng cặp sách hết lên xung quanh, tội nghiệp chị trưởng vẫn đang ngủ im trong rừng cặp. Lia mắt xuống cuối lớp, gặp ngay bộ đội Minh- Hoàng đang lờ đờ giở vở ra cố nhồi nhét vào đào, nhưng mắt hai thằng cứ díp lại, trụ thêm lúc thì thằng Minh ngủ gật đập rầm mặt xuống mặt bàn. Nó lại lóp ngóp ngồi dậy, chống cằm ngủ tiếp. Chẳng biết Quang ngơ với Sơn súng đâu, chắc hai ông tướng lại vẫn đang say giấc nồng rồi, tý nữa 2 thằng nghỉ không phép, lớp lại ăn 2 gạch thi đua. Đảo mắt nhìn quanh, thấy thiêu thiếu cái gì đấy. À đúng rồi, con An vẫn chưa đến, có khi nào hôm nay nó vẫn còn ngủ không nhỉ? Nhưng mọi khi nó có bao giờ dậy muộn đâu, hay là trên đường đi….? Không! Không! Nhất định không phải rồi….nó giỏi võ hơn cả tôi, làm gì có đứa nào động nổi nó. Nhưng nhỡ đâu…!
Tôi ngồi xuống ghế, vừa ôn bài lại vừa trông ra cửa lớp, cứ thỉnh thoảng thấy có bóng người vào là tôi lại ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại thất vọng. Sắp trống rồi sao nó vẫn chưa đến nhỉ? Hay là tắc đường? Phải thế lắm, có lẽ nó dậy muộn một lúc rồi đi học, nên bị tắc đường chút thôi, tý nữa là đến.
Tiết 1: Con An vẫn chưa đến.
Tiết 2: Sổ điểm gọi nó mà không thấy đâu.
Tiết 3: Chẳng có đứa nào níu áo tôi, mè nheo đòi ăn cả.
Tiết 4: Con An vẫn chưa đến.
Tiết 5: Nó nghỉ học thật à?
Suốt 5 tiết, tôi như ngồi trên đống lửa, không còn tâm trí đâu mà nghe giảng nữa. Lúc tiết 5, tôi gọi điện vào số di động của lão anh nó thì lão bảo nó đi học muộn, 7h mới từ nhà đi. Nhưng sao không thấy nó đến trường thế này? Càng ngồi càng sốt ruột. Vừa hết giờ là tôi đã lao xuống nhà để xe, phóng đi khắp nơi tìm nó. Đến nhà nó thì cổng khóa ngoài, tôi vội vàng phóng luôn ra chỗ công viên nhỏ. Cả buổi mất tăm, nào ngờ nó đang ngồi tựa gối trên nóc cầu trượt, nhấm nhách ăn cái gì đấy. Nghe tiếng động, nó ngó ra thì nhìn thấy tôi. Con An reo lên:
- A! Hưng ngố!Nó cười hì hì, đung đưa chân nghịch ngợm, hỏi:
- Anh Hưng ơi!

Hăn cười đáp:
- Gì vậy?
- Anh có người yêu chưa?
Mặt hắn đỏ như gấc, luống cuống gãi đầu:
- Ờ…ừm…ừm! Anh cũng chẳng biết nữa!
Nó nhíu mày, lườm hắn, hỏi vặn:
- Thế anh có thích chị An của em không!
Hắn im bặt, đăm chiêu suy nghĩ. Nó lại hỏi:
- Có hay không?
Hắn cười, đánh trống lảng:
- Con nít tí tuổi đầu đã yêu với đương! Lo học đi, năm cuối cấp rồi đấy!

Nó xì dài, bĩu môi:
- Èo! Đánh trống lảng là giỏi!
Hình như câu nói của nó làm chạm mạch hắn thì phải. Ngồi một lúc, hắn nhìn đồng hồ rồi kêu:
- Gần 9h rồi! Buổi hôm nay dừng ở đây, em lấy vở ra ghi bài tập đi, buổi sau anh kiểm tra.
Nó ngúng nguẩy lấy vở ra. Hắn đọc chậm rãi:
- Viết một bài văn, không giới hạn số chữ. Theo em hiểu thế nào là tình bạn?
Đọc xong, hắn chờ cho nó chép hết, đứng dậy khoác áo, đeo cái cặp chéo lên, chào nó xong về. Nó ngó đầu từ trên ban công xuống, nhìn cái dáng cao cao đi khuất dần. Bỗng nhiên, nó lại mong đến ngày thứ Hai thế. Nhưng mà trước hết, làm xong bài tập đã không "thầy" lại tét tay mất.