Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 68: Trận pháp




Mặt biển nhấp nhô từng con sóng lớn. Nước biển đen ngòm giống hệt với bầu trời. Gió rít gào thổi căng cánh buồm, bỡn cợt chúng ta. Dưới mặt nước nhấp nhô, có vài cái vòi của Phượng ngư lấp ló. Nhiều màu. Không phải chỉ một con.

Ta giương cờ lệnh cho quân lính xuống thuyền tản ra đến các điểm của trận, bản thân mang theo một trăm thân binh dong thuyền chiến vào mắt trận.

Phượng ngư thấy thuyền của ta lập tức lao đến, dùng cái vòi lớn như cột buồm của chúng bám chặt vào thuyền, bẻ gãy vụn như nhai màn thầu. Tiếng thuyền vỡ đôi vang lên chát chúa, ta cùng binh lính rơi xuống biển. Mười người vây chặt, bảo vệ ta khỏi vòi của Phượng ngư.

Rút kiếm trong tay áo, ta lặn xuống nước, bất cứ vật thể mềm oặt nào bám vào người đều không nương tay chém bỏ. Ta cứ theo cảm giác mà bơi, cuối cùng đến được hai mỏm đá cắm Định quốc kiếm.

Mười năm nay nó theo ta luôn mang lại cảm giác kỳ dị. Chỉ cần ở gần, ta nhất định cảm nhận được nó, cảm nhận được cái sát khí đã giết chết Nguyệt Hồng.

Tay chạm vào được cái lạnh ngàn năm. Dùng hai chân làm điểm tựa, ta lôi Định quốc kiếm ra bên ngoài. Kiếm vừa rút, ta liền cảm nhận được hơi lạnh quen thuộc từ tay truyền lên, hoà với hơi nóng từ bụng, trong đầu ong ong tiếng giục giã, tiếng hô hào. Từ tay, chân đến các thớ thịt, tất cả chỉ còn lại một chữ “giết”.

Một dòng nước ngầm lạnh lẽo chảy qua làm ta giật mình tỉnh táo. Thật đáng hận. Đến bây giờ nó vẫn muốn điều khiển ta!

Biển bắt đầu động mạnh hơn, các dòng nước ngầm chảy nhanh và nhiều hơn. Ta ngoi lên trên mặt nước.

Những thân binh của ta đang dàn một hàng đánh với phượng ngư, ngăn chúng tiến gần lại chỗ ta. Trong bóng tối mịt mù, ta dường như cảm nhận được sát khí.

Không sai! Là sát khí! Hơn nữa còn rất gần.

Nhìn lại mặt biển dậy sóng, ta hoàn toàn không biết được nó xuất phát từ đâu. To lớn và mãnh liệt. Sát khí đó không nghi ngờ gì là nhắm vào ta. Nhưng nó ở đâu?

Ta không biết.

Cầm theo Định quốc kiếm bơi theo hướng bắc, sáu thân binh tách ra khỏi hàng bơi phía sau và hai bên ta bảo hộ. Được một lúc liền thấy một nhóm thân binh khác đang bận rộn di chuyển những phiến đá dưới nước. Chúng là điểm trận bị dòng nước dịch chuyển.

Điểm ở hướng này thì mắt trận ở bên đây.

Ta bơi vào địa điểm mà Khả Vinh nói nhưng chỉ là một vùng biển trống. Không có san hô hay đá mà đơn thuần chỉ là nước biển, hơn nữa còn rất sâu.

Bọn họ đang xoay trận pháp, mắt trận vẫn chưa xuất hiện.

Lần này không giống với những lần khác phá trận, chỉ cần tìm ra mắt trận, phá chúng đi là được. Nhưng lần này vì trận pháp khống chế đang yếu dần, chúng ta phải mở vài điểm trận, quay vòng tạo mắt trận chung mới có thể khống chế được trận pháp hoạt động.

Cơ thể ngâm dưới nước biển lạnh bắt đầu khó chịu, mắt trận vẫn chưa xuất hiện.

Ầm.

Biển bắt đầu động mạnh, một con sóng lớn ập đến, nhấn chìm tất cả. Ta kịp lặn xuống nước nhưng vẫn bị con sóng đánh cho mơ hồ. Nước dưới biển cũng không êm đẹp, một dòng nước ấm bị đẩy lên. Có thứ gì đó đang đến đây.

Ta ngoi lên mặt nước, hít lấy một hơi đầy, siết chặt Định quốc kiếm trong tay rồi lặn xuống nước. Ở giữa vùng nước đang lên là một hang động. Nó trồi lên từ dưới lòng biển. Phải thật nhanh.

Ta nhanh chóng quay lại, lấy một hơi sâu thầm tính toán vị trí của hang động. Thời gian không cho phép chần chừ. Ta nhanh chóng quay lại dưới biển, bơi nhanh vào hang động. Bên trong tối om không chút ánh sáng. Ta lục trong ngực lấy ra viên dạ minh châu mà Khả Vinh đưa. Bên giữa hang động có hai mỏm đá lồi lên, là mắt trận.

Ta đang bơi qua thì bị một lực mạnh đánh cho lùi lại. Một con Phượng ngư nhỏ đang gầm gừ nhìn ta, thứ đánh ta lúc nãy là vòi của nó. Phượng ngư e dè nhìn Định quốc kiếm trong tay ta, không dám tấn công. Một bóng đen vượt qua ta, bơi tới chỗ của Phượng ngư rồi cùng nó quấn vào một chỗ. Là Triệu Tử luôn đi cùng ta.

Ta rẽ sang mắt trận, dùng hết sức cắm Định quốc kiếm vào mỏm đá.

Rầm.

Một chấn động nhỏ xuất hiện, hang động bắt đầu rung mạnh. Trận pháp đã bị khoá, ta không biết hang động có thể sập hay không nhưng rời khỏi đây là cần thiết.

Ta quay lại thì Triệu Tử và Phượng ngư vẫn đang quấn lấy nhau, không rõ bên nào đang thắng thế. Ta rút kiếm trong tay áo bơi lại chỗ đó, dùng lực đâm mạnh vào vòi Phượng ngư đang quấn chặt lấy Triệu Tử, thuận tay kéo hắn bơi ra khỏi động.

Hai chúng ta song song bơi lên, Triệu Tử đột nhiên dừng lại rồi bị lôi xuống. Ta theo hướng nhìn lại, là một cái vòi Phượng ngư quấn chặt lấy chân trái hắn. Không nghĩ nhiều ta quay lại, dùng kiếm chặt đứt cái vòi. Máu của phượng ngư nhuộm đỏ biển, che mờ tầm nhìn. Hơi của ta không còn nhiều, chỉ có thể nắm chặt Triệu Tử liều mạng ngoi lên mặt nước.

Phù...

Dùng hết sức hít thở không khí, ngực đau đớn không thôi. Đây là lần lặn lâu nhất mà ta thực hiện. Lúc nãy lúc kéo Triệu Tử lên, ta đã nhìn thấy Kính Thiên đang mỉm cười dưới mặt nước. Đến bây giờ tim ta vẫn đập mạnh. Ảo giác đó... giống như những lần ta bị thương nặng, tưởng sắp chết đến nơi thì thấy Nguyệt Hồng xuất hiện mỉm cười với ta. Lúc nãy ta cũng sắp chết sao? Nhưng lần này không thấy Nguyệt Hồng mà lại thấy Kính Thiên?

Bầu trời bắt đầu quang đãng hơn, gió cũng nhẹ đi nhiều, nước biển lấy lại một màu xanh hiền dịu. Một tiếng gầm dữ tợn làm ta giật mình, cả mặt biển run lên sợ hãi. Là quái thú gì mà đáng sợ như vậy?

Một cột khói đỏ bắn lên trời. Là tín hiệu của Thuỷ Tịnh quân.

Ta nhìn sang những thân binh đang bơi xung quanh, một người rút một ống khói trong ngực ra, bắn lên trời. Một cột khói đỏ bay lên.

Khói đỏ là dấu hiệu yêu cầu tới đón của Thuỷ Tịnh quân. Khi thuyền gặp bão, người rơi xuống nước thì bắn khói này để những thuyền khác đến đón. Thuyền đến đón thường là thuỷ quân đóng trên mười ba đảo.

Thân binh của ta tập trung lại dần, cứ cách một khắc thì bắn khói hiệu một lần nhưng vẫn không thấy bóng một con thuyền nào.