Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 62: Lương thực




Đám ăn mày Lão Ông tìm về bắt đầu nhiều lên, công nhân xây thành cũng ngày một nhiều, lương thực người dân cho cũng cạn kiệt.

- Tướng quân, Tuyết Tùng tỷ đưa thư tới.

Ta đón lấy thư từ tay Lục Nga, mở ra đọc.

“Khoai đã thu, cho người lên lấy.”

Ta hỏi Lục Nga:

- Bây giờ trong thành còn đội nào rảnh không?

Nàng lắc đầu:

- Tất cả đều có việc rồi ạ.

- Thân binh của ta còn bao nhiêu người có thể huy động?

Lục Nga chau mày một lát, nàng nói:

- Chỉ còn một trăm thôi.

Ta thở dài.

- Vậy cũng được. Bảo bọn họ chuẩn bị cùng ta lên núi lấy lương thực về.

- Vâng.

Khi ta cùng mọi người thắng ngựa chuẩn bị đi thì gặp Kính Thiên dẫn theo thân binh quay về, trên người bám đầy bụi đất cùng mệt mỏi. Hắn ngạc nhiên nhìn ta:

- Nàng không ở trong phủ dưỡng thương mà đi đâu vậy?

- Ta đến chỗ Tuyết Tùng mang lương thực về.

Hắn hơi nhìn ra phía sau, nói:

- Để ta đi cho, nàng ở lại nghỉ ngơi đi.

Nhìn gương mặt lấm lem bụi đường của hắn, ta lắc đầu:

- Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi được.

Hắn thở dài:

- Vậy ta đi với nàng.

Ta định nói không cần nhưng lại thấy ánh mắt cố chấp của hắn nên nhịn xuống. Đằng nào ta nói hắn cũng sẽ không nghe, phản đối có ích gì.

Đội thân binh về nghỉ còn bản thân hắn thì đổi ngựa rồi đi cùng ta. Nhìn hắn mệt mỏi bên cạnh, ta cũng không thúc Huyết Tử chạy nhanh, chỉ thong thả đi trên đường đất. Chúng ta dần rời khỏi Hoả Hương, tiến đến khu rừng phía đông bắc.

Một bãi đá trống không chắn trước mặt, ta để Huyết Tử đi đến dưới bóng cây. Mười thân binh nhảy xuống ngựa, di chuyển những tảng đá to, mở cửa trận pháp.

Kính Thiên thúc ngựa đến bên cạnh ta, hắn hỏi:

- Mấy hôm nay nàng có uống thuốc đều không?

Ta gật đầu:

- Đều uống.

Hắn thở dài không nói, mồ hôi lấm tấm trên trán. Mấy hôm trước Hải Điền viết thư gọi ta sang Vân Thành bàn chuyện buôn bán, Kính Thiên ngại ta mệt nhọc nên đi thay, vừa về tới Hoả Hương chưa được nghỉ khắc nào đã phải đi lấy lương thực.

- Ngươi ổn không?

Hắn nhìn ta, mỉm cười:

- Ta không sao.

Trận pháp được mở, ngọn núi tách ra một cửa hang nhỏ đủ hai ngựa đi vào. Huyết Tử quen đường dẫn đầu vào trước, những người khác thong thả phía sau.

Con đường khúc khuỷ chạy dài, róc rách tiếng nước ngầm chảy xen lẫn với tiếng vó ngựa lạo xạo. Xa xa có chút ánh sáng le lói.

Chúng ta ra khỏi đường hầm, quang cảnh bên ngoài rất sáng, trong gió mùi lúa chín nồng nàn. Những cánh đồng lúa trổ đòng trải dài, thấp thoáng vài mái nhà tranh thưa thớt. Bên trên những ngọn đồi phủ đầy lúa mì trĩu nặng, uốn cong thân gần chạm tới đất. Con đường lớn thong thả những con bò nhẩn nhơ gặm cỏ bên đường, một lão già ngồi vắt vẻo trên lưng con đầu đàn, tay cầm ngọn cỏ lau quơ quơ đuổi ruồi. Nghe tiếng vó ngựa, lão quay đầu nhìn về hướng ta. Giật mình rồi hấp tấp nhảy xuống hành lễ:

- Tướng quân?

Ta gật đầu, hỏi:

- Tuyết Tùng ở đâu?

- Phó tướng ở ngoài đồng khoai. Ta đi báo với nàng.

Ta xua tay:

- Không cần. Ta biết đường.

Ta thúc vào bụng Huyết Tử. Nó ngúng ngẩy đuôi đi qua trước mặt lão già, kiêu hãnh đi ngang qua đàn bò, giậm giậm vó làm cho bụi bay lên mù mịt. Con ngựa này, cao hứng cái gì?

Con đường dài thẳng tắp, hai bên là ruộng lúa. Thẳng tới cái cổng gỗ cao, bên trong loáng thoáng người đi lại. Những gian nhà rộng lớn với cánh cửa mở tung, vài người già đang chậm rãi quét sân.

Huyết Tử dừng lại giữa sân. Một bà lão đến nắm cương của nó, giọng khàn khàn nói với ta:

- Phó tướng ở phía sau núi. Các ngươi tới lấy lương thực đúng không?

Ta gật đầu:

- Chúng ta tới lấy khoai. Đã có chưa?

Bà lắc đầu:

- Làm gì nhanh thế? Cho người của ngươi ra sau núi cùng bọn nhỏ đào đi. Ngựa này ta sẽ nhốt lại cho ngươi.

Ta gật đầu để bà dắt Huyết Tử đi, cùng Kính Thiên và một trăm người vòng ra sau núi.

Từ gian nhà đi thẳng về phía sau, ruộng lúa thưa dần thay vào là những ruộng khoai xanh ngắt. Vài đứa trẻ ngồi xe trâu chở đầy khoai về. Từ xa đã thấy vài chục người cởi trần đào khoai dưới ruộng, Tuyết Tùng ngồi nghỉ dưới gốc cây. Thấy chúng ta, nàng chỉ ngoắc ngoắc lại.

Ta tới gần. Tuyết Tùng giật mình đứng lên:

- Tướng quân? Thế nào lại là người tới? Bọn Lục Nga đâu?

Ta trả lời nàng:

- Bọn họ đều có việc cả rồi.

Ta nhìn ra phía sau, một trăm thân binh nhận lệnh cởi áo đi xuống ruộng bắt đầu đào khoai. Tuyết Tùng kéo tay ta ngồi xuống gốc cây:

- Những vết thương của người đã lành chưa? Nếu không có người thì nên viết thư báo, ta cho vài người đưa khoai trở về.

Đón lấy chén nước trên tay nàng, ta chuyền cho Kính Thiên, nói:

- Vết thương của ta không sao, các ngươi đừng lo lắng như vậy.

Nhìn lại ruộng khoai đang đào, ta hỏi nàng:

- Chỉ có khoai thôi hả?

Tuyết Tùng gật đầu:

- Lúa mới trổ đòng, một thời gian nữa mới gặt được. Lúa mì trên kia thì hai tháng nữa là thu nhưng phải phơi khô và giã nhuyễn mới có thể ăn. Đồi khoai mì trên kia ta định bốn tháng nữa mới đào.

Ta gật đầu:

- Ta mang cho các ngươi muối và cá khô, rau dại thì ở đây hẳn nhiều hơn nên không mang vào. Y phục cũng mang tới rồi, ngươi liệu mà phân phát cho binh sĩ.

Tuyết Tùng gật đầu. Ta hỏi nàng:

- Ở đây đủ người không?

Nàng nói:

- Vẫn được. Mấy người già tướng quân mang tới lần trước không thể đào đất, chặt cây nên ta cho họ ở lại trồng rau nuôi heo, thỉnh thoảng bó đuốc mang ra ngoài. Nói chung cũng không bạc đãi gì. Chúng ta ăn gì họ cũng ăn cái nấy, nơi ở và y phục đều như nhau.

Ta gật đầu nghe nàng nói tiếp:

- Mấy đứa nhóc bên Ngân Sương cũng khá lắm. Không chỉ tự học hành mà còn giúp chúng ta gặt lúa, trồng rau. Tên với cung cũng do bọn chúng tự làm mà luyện, không cần Khả Vinh mang đến nữa đâu.

Ta thở dài:

- Thời kỳ khó khăn, bọn nhỏ cũng vất vả.

Tuyết Tùng cười với ta:

- Không bằng một góc chúng ta ngày xưa. Vất vả cái gì!

Ta mỉm cười không tiếp lời. Cùng nàng nói một chút liền vào ruộng nhặt khoai lang. Củ thì bỏ vào sọt chất lên xe, dây lang bó lại về nuôi heo. Chúng ta làm một lúc thì đến cuối ngày, Tuyết Tùng ra lệnh nghỉ ngơi.

Ta cùng Kính Thiên trèo lên một chiếc xe kéo dây lang, Tuyết Tùng ngồi phía trước điều khiển trâu đi về. Xe chúng ta là xe cuối cùng, ta chỉ thấy con đường dài dần ngập trong bóng tối, những ngọn núi bao quanh nhuộm đen dần.

Ngả người lên đám dây lang còn chảy nhựa, một mùi no đủ làm ta thoải mái. Bên cạnh đột nhiên bị lún xuống, ta quay sang nhìn Kính Thiên nằm bên cạnh. Hắn mỉm cười không nói, chúng ta cùng nhìn lên bầu trời quang đãng, từng đám mây nhuộm hồng lững lờ trôi, những con chim gấp rút quay về tổ, tiếng kêu lanh lảnh trong không gian.

Giọng Tuyết Tùng vang lên ngọt ngào:

- Tướng quân, lâu rồi không làm ruộng, thấy thế nào?

Ta thở dài:

- Một chữ thôi. Mệt!

Tiếng nàng cười giòn tan vang lên, quanh quẩn khắp núi đồi.