Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 43: Người xấu




Khi ta về Hoả Hương, Kính Thiên vẫn chưa trở lại. Ta để Điệp Nhã giải quyết những chuyện trong thành, bản thân cùng Khả Vinh tiếp tục theo dõi Biển Cấm.

- Tướng quân, Hữu Thừa tướng cầu kiến.

Ta nhìn Lục Nga, một cảm giác không hay bắt đầu xuất hiện.

Hữu Thừa tướng? Mẫu thân của Sa Hà sao?

- Lục Nga, trong phủ dạo này có chuyện gì không?

Lục Nga gật đầu:

- Trong phủ thì không có gì nhưng Điệp Nhã tỷ đã giam trưởng thành lại rồi.

Ta giật mình:

- Từ bao giờ?

- Hơn mười ngày rồi.

Ta hít một hơi giữ cho giọng bình tĩnh:

- Chuyện thế nào?

Lục Nga hơi ngước nhìn ta, nàng nói:

- Sau khi trưởng thành quay trở lại Hoả Hương vài ngày, Gia Nghị tỷ viết thư nói Hữu Thừa tướng Giả Tịnh mang sính lễ đi hỏi công tử Hạ gia, nên giải quyết thế nào. Điệp Nhã tỷ sau khi biết chuyện liền dụ trưởng thành đại nhân đến, giam lỏng trong phủ còn ra lệnh cho Gia Nghị tỷ đi chặn cướp sính lễ, phá hỏng hôn sự giữa hai nhà Giả - Hạ. Đồng thời cho người đưa tin đến Hữu thừa tướng chuyện trưởng thành đại nhân mắc bệnh, phải điều trị trong phủ tướng quân. Đến nay cũng hơn mười ngày rồi.

Ta xoa trán. Đầu óc một khoảng trống rỗng, chân tay lạnh băng.

Ta bảo nàng giải quyết chuyện Tiểu Trư, nàng lại giải quyết cái kiểu đáng sợ gì thế này? Bức hôn? Không phải. Giống như thổ phỉ, trực tiếp bắt người về nhà, thành thân có cháu rồi làm lễ có phải không? Ta không nên để nàng giải quyết chuyện này, đúng ra nên đợi Kính Thiên trở về, hắn am hiểu quan hệ trong kinh thành, có lẽ có cách giải quyết khéo léo hơn. Điệp Nhã làm như vậy có khác gì tát cho Giả Tịnh một cái, sau đó còn vênh váo nói ta thích, ngươi làm gì được ta? Vốn là một mối lương duyên, hỷ sự hai nhà đều vui sao lại thành kết thù, trở mặt làm oan gia thế này?

- Tướng quân?

Ta ngước nhìn Lục Nga, nàng dè dặt hỏi:

- Bây giờ phải làm sao?

Ta nhìn nàng, rồi lại nhìn nghiên mực trên bàn, uể oải:

- Còn có thể thế nào? Đâm lao thì đành theo lao thôi.

Hít một hơi sâu, ta cùng Lục Nga đến chính sảnh. Mặt nạ xấu này, ta đeo chắc rồi. Đằng nào cũng đắc tội, vậy thì dứt khoát tranh thủ cho Tiểu Trư một chút lợi ích.

Giả Tịnh mập mạp, một thân cẩm phục ngồi đầu hàng bên phải. Gương mặt u ám lấm tấm mồ hôi. Thấy ta tới, nàng đứng dậy hành lễ. Ta khoát tay, ngồi lên chính vị, hỏi:

- Ngươi tới đây là có chuyện gì?

Nàng cố gắng nở một nụ cười hiền hậu với ta, nói:

- Tướng quân, lão thần hôm nay tới là muốn cầu hôn dùm tiểu nữ.

- Ngươi vừa ý ai?

Nàng cười càng rực rỡ:

- Hẳn tướng quân cũng biết Sa Hà thầm thương Diệp Tiên phong, lần này ta mạo muội đến đây là hy vọng người có thể chấp nhận hôn sự này. Người ta nói…

Ta giơ tay ngăn nàng nói tiếp. Khả năng nói của Hữu Thừa tướng Giả Tịnh nổi tiếng cả Nghi quốc, đến người chết còn bị nàng nói cho sống dậy, con heo què cũng có thể bán với giá cao, màu đen còn có thể biến trắng. Nghe nàng nói một hồi thể nào ta cũng bị thuyết phục.

- Giả Tịnh, hôn sự này không phải ta không đồng ý nhưng Tiểu Trư theo ta đã lâu, trong quân không thể thiếu hắn. Nếu lấy Sa Hà, vậy…

- Tướng quân, người đây là đang làm khó ta sao? Diệp Tông, ta rất thích đứa trẻ này, hồn hậu nhân nghĩa. Nhưng Sa Hà làm trưởng thành, công việc bận rộn, không có người thay nó giải quyết hậu viện, ta sao có thể an tâm.

Tiểu Trư có thể giải quyết hậu viện? Hắn có thể thì heo cũng biết leo cây.

Ta nhịn cười, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, giả vờ chau mày:

- Cũng chỉ là phu thị thôi, có phải phu quân đâu mà quản hậu viện.

Giả Tịnh nhìn ta, đảo mắt. Nàng cười giả lả:

- Tướng quân hẳn hiểu nhầm, ta là tới cầu Diệp Tiên phong về làm phu quân cho tiểu nữ.

Ta nhướng mày:

- Phu quân của Sa Hà? Tiểu Trư nhà chúng ta không tài không đức, chỉ sợ với không tới.

- Không! Không! Diệp Tiên phong tốt lắm. Nhân hậu lễ nghĩa thật thà lại chất phác.

Nói cách khác là ngu ngốc rồi.

Ta cười với nàng:

- Vậy công tử Hạ gia…

Giả Tịnh lập tức cướp lời:

- Là ta cầu về cho nhị nữ nhi. Tướng quân xem, nhà có con gái lớn, đứa này chưa xong đứa kia đã tới, vất vả như vậy.

- À…

Ta nhìn Giả Tịnh, cười:

- Vậy sính lễ thì…

- Đương nhiên là theo tập tục kinh thành.

- Sau khi kết hôn, có phải về ở rể vài năm không?

Giả Tịnh nhìn ta, mồ hôi lấm tấm, cười:

- Sao có thể. Sa Hà ở Hoả Hương, Diệp Tiên phong cũng nên ở đây, về kinh thành với lão già ta làm gì? Cũng không phải không còn con cái bên cạnh.

Ta gật đầu:

- Nhưng Tiểu Trư còn một phụ thân, này…

Giả Tịnh vẫn tươi cười dù gương mặt dần tái mét:

- Tỏ hiếu đạo là điều nên làm, gần ai thì chăm sóc cho người đó. Nếu tiện có thể dọn về ở chung với bọn nhỏ.

Ta gật đầu. Giả Tịnh này không hổ là con hồ ly, thuận nước đẩy thuyền. Không chống cự được thì thuận theo, tìm kiếm cơ hội đánh lại.

- Tướng quân, vậy Sa Hà…

- À, ngươi đã tới đây, đương nhiên nàng nên về nhà hầu hạ ngươi rồi. Còn chuẩn bị cho hôn lễ nữa.

Giả Tịnh gật đầu, lén lau mồ hôi, cười với ta:

- Tướng quân, đa tạ.

Ta mỉm cười nhìn Điệp Nhã tiễn nàng rời khỏi, quay đầu hỏi Lục Nga:

- Kính Thiên vẫn chưa về sao?

- Đại nhân đang trên đường về, ba ngày nữa hẳn tới nơi.

Ta âm thầm thở phào. Hắn ở núi Thất Nghịch đã hơn một tháng, cuối cùng cũng chịu về. Vừa hay có thể chuẩn bị hôn lễ cho Tiểu Trư, để Điệp Nhã làm ta sợ xảy ra án mạng.

Chỉ là, ta hình như còn chưa nói với Kính Thiên cái gì đó? Chuyện của Phượng Ngoã sao? Ta nhớ đã viết thư rồi. Còn chuyện gì nhỉ? Ta có cảm giác nó rất quan trọng nhưng lại không thể nhớ ra.