Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 30: Chờ đợi




Vài ngày sau đó ta ở trong thư phòng, lục lọi đống thư tín tìm thấy trên mười ba đảo nhưng thông tin về Biển Cấm hoàn toàn là khác nhau, thuỷ quái thường gặp cũng không cái nào giống cái nào, thậm chí so với Hoả Hương còn rối loạn hơn nhiều. Nếu không có người hiểu rõ giải thích, thực sự không thể xoá bỏ vùng biển này.

- A Dương, dùng bữa đã.

Kính Thiên mang bữa khuya vào, ta đặt quyển sách trên tay xuống, hỏi hắn:

- Trong phủ Tướng quân sao có tiếng trẻ con khóc thế?

Hắn bưng bát cháo đưa ta, nói:

- Là Đại Hoàng tử.

Phải rồi, Kim Thuyền và tiểu tử kia còn ở lại Hoả Hương.

Phượng Âm gửi mật thư cho ta, muốn ta bảo vệ hai phụ tử Kim Thuyền một thời gian. Nàng bận rộn xử lý việc triều đường, không thể quan tâm hậu cung. Mà Phong Nghị lại là kẻ nhỏ nhen, nhất định tìm cách hại Kim Thuyền. Đại hoàng tử còn nhỏ, phải có người chăm sóc, giao cho người ngoài, nàng không yên tâm.

Làm hoàng đế, chính là nhiều chuyện phải lo như vậy.

Nhấp một ngụm thử, vị giống với cháo trong nhà Thành chủ mới.

Kính Thiên nói:

- Hôm qua Thành chủ đưa đầu bếp qua, nói là nàng thích cháo của ông ấy nấu.

Ta đảo mắt, nàng ta có ý gì đây?

- Kim Thuyền bên kia thế nào rồi?

Kính Thiên mỉm cười:

- Ta để công tử ấy ở nhà phía nam, đã cử thêm vài người qua hầu hạ.

- Để Điệp Nhã trực tiếp lo việc ăn uống cho hai phụ tử họ, cử thêm người bảo vệ cẩn mật, không thể để chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Còn nữa, nếu ngươi rảnh rỗi thì qua dạy hắn vài mưu kế sinh tồn trong cung đi, ít nhất cũng không để Âm nhi vì hắn mà phân tâm thêm nữa.

Kính Thiên gật đầu.

Ta thực tâm chỉ muốn một kiếm giết chết tên nam nhân ngu ngốc kia, nếu hắn chết ở Ân quốc thì nội cung không rối loạn như hiện nay.

- Nhóc con bên đó cũng tìm vài bà vú có sữa tốt. Ngươi cũng quan tâm một chút, đừng để bị bệnh hay bị thương.

Kính Thiên gật đầu, hỏi:

- Tại sao Quốc sư lại để Kim Thuyền sống? Không phải như vậy là trái với tổ huấn sao?

Ta tà tà nhìn hắn, lại cúi đầu xuống chén cháo.

Chưa gì đã thuộc Tổ huấn Phượng gia rồi?

- Hẳn Phượng Âm đã hứa gì với lão hồ ly đó rồi.

- Nàng nói xem, Hoàng thượng đã hứa gì?

Ta nhìn Kính Thiên:

- Ngươi biết cái gì rồi?

- Ta chỉ đoán thôi. Quốc sư vốn dĩ không có điểm yếu gì, cũng không muốn cái gì đặc biệt, hẳn Hoàng thượng phải lấy Nghi quốc ra làm vật trao đổi.

Ta chau mày.

Lấy Nghi quốc làm vật trao đổi? Trong thư Phượng Âm có nói sau ba năm sẽ đón Kim Thuyền trở về, cũng thời gian đó nàng muốn triệu ta về kinh dưỡng thương…

Không lẽ, nàng hứa với Quốc sư trong ba năm sẽ khôi phục Nghi quốc?

Này, vốn là chuyện không thể nào. Từng làm Hoàng thượng một tháng, ta biết chính xác Nghi quốc bây giờ chỉ có vẻ bề ngoài mà thôi, bên trong vô cùng hỗn loạn, so với Hoả Hương trước kia cũng không hơn bao nhiêu. Ngô Thanh dùng năm năm mới khiến Hoả Hương đi vào nề nếp. Đó là có sự trợ giúp của nguồn tiền ta cướp được từ hải tặc. Phượng Âm không có tiền, quyền lực mỏng manh, nàng làm cách nào có thể vực một Nghi quốc nghèo đói trong ba năm chứ?

Ta xoa cổ, đưa cái chén không cho Kính Thiên:

- Vì một nam nhân, liều mạng như vậy?

Hắn đón lấy, không nói gì. Ta dựa đầu vào gối mềm, nói:

- Quốc sư là chính sự. Vậy Phong Nghị hẳn là hậu cung rồi.

Muốn Kim Thuyền chết hơn cả Quốc sư, phải kể đến tên nam nhân đang ngồi trên ghế Phượng quân kia. Ta ngạc nhiên là hắn đến giờ vẫn không cử động gì, vẫn nhàn nhã xử lý chuyện hậu cung. Ban đầu, ta nghĩ vì Phượng Âm đang mang thai, không thể chịu kích động nhưng giờ nghĩ lại, hẳn nàng ấy cũng đã hứa gì đó với Phong Nghị.

Nhìn Kính Thiên đang thu dọn phía trước. Hẳn không phải là giống nhau, không thu nạp hậu cung chứ?

- A Dương, uống trà.

Đón lấy chén trà trên tay Kính Thiên, ta chậc lưỡi. Phượng gia đến đời này tại sao lại vô hậu như vậy? Còn có ba công chúa nhưng chẳng kẻ nào thu nổi ba phu thị?

Nghiệp chướng! Quả là nghiệp chướng!

Nhìn lại Kính Thiên. Hay là do những tên nam nhân này được nuông chiều quá. Hết kẻ này lại đến kẻ kia có những suy nghĩ quá phận như vậy? Thậm chí còn cấm Hoàng đế nạp thêm phu thị. Phong Nghị, ngươi làm Phượng quân còn nhỏ nhen như vậy, không sợ Ngự sử tố tội ngươi đố kỵ sao?

- Có gì muốn hỏi hả?

Ta nhìn Kính Thiên đang ngập ngừng, hắn cứ nhìn những cổ thư trên bàn mà không dám hỏi.

- A Dương, nàng đang tìm hiểu về Biển Cấm sao?

Ta gật đầu. Hắn hỏi tiếp:

- Dù sao chúng ta cũng khai thông biển rồi, còn phải tìm hiểu sao?

Ta dịch người vào trong, ngoắc hắn lại. Chờ hắn ngồi xuống giường, mới tìm tư thế thoải mái dựa vào:

- Có biết tại sao ta để Biển Cấm lại đến bây giờ không?

Hắn lắc đầu, ta nói tiếp:

- Bốn năm trước, hai vạn Thuỷ Tịnh quân đã chôn thây ở vùng biển đó. Bọn họ đi vào và biến mất. Ta thậm chí còn không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, hai trăm tàu chiến đi vào, đột ngột mất khả năng khống chế, tự tách khỏi đội hình. Tất cả những gì ta thấy là một sự hỗn loạn. Vài chiếc biến mất vào sương mù, vài chiếc bị xoáy biển nuốt chửng, vài chiếc thì tự đâm vào nhau, vài chiếc lại va phải đá ngầm… trong khi… tàu chiến của ta lại bình yên vô sự… Ta tận mắt nhìn thấy binh lính của mình rơi xuống biển mà không cách nào cứu được. Nhìn bọn họ từ từ chìm xuống, biến mất, không còn một ai. Điệp Nhã cũng là trong lần vượt biển ấy mà bị thương ở lưng, mất hết võ công.

Kính Thiên nắm chặt tay ta, hắn im lặng.

- Ta cũng không biết tại sao lần vượt biển này lại dễ dàng đến không thể tin như vậy…

- Lần này nàng mang ít người đi…

Ta nhắm mắt, dựa vào sau:

- Ta không muốn chuyện bốn năm trước lặp lại, chỉ vì sơ suất của ta mà khiến binh lính của mình trả giá. Họ còn rất trẻ, thậm chí gia nhập Thuỷ Tịnh quân chỉ vì ngưỡng một chiến tích của ta, họ nghĩ ta vốn bất bại…

Kính Thiên ôm ta vào lòng. Vòng tay của hắn ấm hơn Ngô Thanh, cũng vững chắc hơn, nhịp tim đập mạnh mẽ, trầm ổn hơn nhiều.