Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 103: Phiên ngoại: Kính Thiên (8)




Phiên ngoại: Kính Thiên (8)

Kinh thành nhiều việc hơn ta nghĩ, để đảm bảo an toàn của A Dương, mọi thế lực trong triều đều phải vun vén. Chỉ tiếc thời gian quay về nhanh hơn ta nghĩ, mọi sự chuẩn bị chỉ là sơ sài, cần phải thúc đẩy nhanh hơn một chút.

Vịnh Khanh quả thật là người thay thế A Dương trong Thuỷ Tịnh quân. Bất luận là ai thay thế nàng, chỉ cần không phải người trong kinh thành, vậy là ổn. Thuỷ Tịnh quân sẽ không bao giờ phản bội A Dương.

Mọi chuyện đang dần suôn sẻ thì phụ thân lại kêu ta về núi Thất Nghịch. Quốc sư mất đi, A Dương chống lại tổ huấn bảo vệ mạng sống của phụ thân, ta rất cảm kích nàng về điều đó. Để phụ thân ở lại núi Thất Nghịch một mình tuy ta có chút không an lòng nhưng nếu người ở cùng ta, A Dương sẽ gặp chỉ trích. Ta không thể để nàng lại mạo hiểm vì mình.

Chỉ là ta không ngờ, phụ thân lại gạt ta, người không hề bị bệnh. Người muốn ta đến núi Thất Nghịch làm gì?

- Kính Thiên, con và Nhật Lương đã thành thân hơn năm năm rồi.

Ta gật đầu. Chuyện này thì có làm sao? Phụ thân thở dài:

- Nhật Lương vẫn không mang thai sao?

Ta trấn an người:

- Hài tử từ từ rồi sẽ có, người đừng lo lắng. Bọn con đều khoẻ mạnh cả…

Phụ thân lắc đầu:

- Ta nghe một vài lời đồn. Nhật Lương không thể mang thai, đúng không?

Tin đồn này xuất phát từ đâu? Phong Nghị?

- Phụ thân, tin đồn thất thiệt thôi. Người đừng suy nghĩ nhiều quá. A Dương rất khoẻ mạnh, có thể là do con thôi.

Phụ thân nhìn ta, thở dài:

- Nhật Lương giết người từ bé, oán khí và sát khí quá nặng…

- Phụ thân!

Ta nghe không nổi nữa. Ra chiến trường, nàng không giết người chẳng lẽ để người khác giết mình?

Phụ thân nhìn lên ta, ánh mắt buồn rầu:

- Kính Thiên, con là đứa con duy nhất của ta, là người nối dõi của gia tộc này…

- Phụ thân, gia tộc chúng ta có quyền lực, địa vị như ngày hôm nay là nhờ đâu người nên nhớ kỹ. Làm người, cần phải biết đủ. Còn có, với con chỉ cần A Dương là đủ. Hài tử có hay không, không quan trọng.

Ta đứng dậy trở về phòng thu xếp đồ đạc, ngày mai lập tức hồi kinh. Phụ thân không sao, không cần phải ở đây dây dưa thêm chuyện này.

Cộc…Cộc…

Tỳ nữ bưng một chén canh bước vào, nàng nói:

- Công tử, canh này là phò mã gia đích thân hầm cho người. Phò mã gia nói chuyện hồi chiều người không cần để tâm, là phò mã gia nóng vội. Chuyện đó sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.

Ta gật đầu:

- Ngươi để đó đi.

Nhìn nàng lui ra, ta thở dài. Phụ thân cuối cùng là bị làm sao? Sao lại có suy nghĩ đại nghịch như vậy?

Ta ăn bát canh rồi lên giường nghỉ.

Nửa đêm một trận nóng bức làm ta tỉnh giấc. Cảm giác này…

Phụ thân hạ dược ta?

Ta hít một hơi sâu, đứng dậy uống nước. Tách trà lạnh làm ta tỉnh táo hơn một chút. Cuối cùng là tại sao phụ thân làm điều đáng sợ này? Người có từng nghĩ đến hậu quả chưa? Cả người và ta, cùng toàn bộ gia tộc này sẽ chết dưới cơn tức giận của hoàng thượng…

Két…

Cánh cửa mở ra, một nữ nhân uyển chuyển bước vào. Nàng thấy ta thì giật mình đứng ở cửa, mùi thơm theo gió truyền vào khiến máu trong người ta chảy ngược.

A Dương?

- Công tử…

Một bàn tay chạm lên y phục ta, luồn vào trong ngực, lạnh lẽo xua tan đi cảm giác nóng bức. Ta muốn nhiều hơn thế.

Tay ta quen đường chạm vào cơ thể nàng, làn da mịn màng mát lạnh khiến ta thoải mái. Ta cũng không còn thời gian tìm hiểu xem tại sao A Dương lại ở đây. Ta muốn nàng.

Thân thể mềm mại, làn da mịn màng, bàn tay nhỏ nhắn…

Mịn màng?

Ta giật mình đẩy mạnh nàng ra, khàn giọng:

- Diệp Ba?

Nàng không phải A Dương! Thân thể của A Dương không thể nào mịn màng trơn bóng như thế… Thân thể của A Dương có sẹo, nàng không có. Nàng không phải A Dương!

Ta hít thở sâu để mình bình tĩnh. Nhìn lại Diệp Ba đã khống chế được nữ nhân kia, kéo ra góc phòng. Hắn e dè nhìn ta:

- Đại nhân?

Ta cảm nhận được cơ thể mình càng ngày càng nóng, phải giải quyết thật nhanh trước khi ta mất đi lý trí.

- Lại đây bắt mạch cho ta.

Diệp Ba có chút y thuật, hy vọng hắn mang thuốc bên người.

- Đại nhân, là dược của hoàng thất. Không có thuốc giải, người…

Ta nghiến răng nhìn nữ nhân bên trong phòng, hận bản thân mình bất cẩn.

Phụ thân đã tính toán từ trước. Cái hố này làm sao có thể lên đây?

Nhìn lại nữ nhân kia, máu của ta chảy ngược khắp cơ thể. Nàng là thuốc giải duy nhất ở đây nhưng với ta, chẳng khác gì độc dược. Tính cách A Dương thế nào, ta hiểu hơn ai hết. Nàng sẽ không chấp nhận kẻ đã phản bội mình. Ta hôm nay ăn nằm với nữ nhân kia, ngày mai nhất định sẽ nhận tờ hưu thư của nàng.

Chuyện này tuyệt đối không được xảy ra. Dù có mất mạng cũng không thể rời bỏ A Dương.

- Diệp Ba, còn cách khác không?

- Có một cách nữa. Ở đây tiểu nhân có thuốc trừ độc, mặc dù không thể giải được mê dược này nhưng sẽ khiến nó tập trung chảy về phía lưng. Dùng dao trích máu là có thể giải mê dược… Nhưng đại nhân người sẽ mê man không tỉnh…

- Bao lâu?

- …

- Ta hỏi thời gian mê man mất bao lâu?

- Mê dược này thì phải mất mấy ngày…

Mấy ngày mê man không biết sẽ xảy ra chuyện gì nhưng tốt hơn là rời khỏi A Dương.

- Đưa thuốc đây.

- Đại nhân, hay là…

- Ta nói ngươi đưa thuốc đây.

Diệp Ba chần chừ dâng thuốc lên, ta nhanh chóng uống vào. Thân thể từ từ dịu lại, trái tim cũng đập từng nhịp nặng nề.

****

Những cơn đau liên tiếp làm ta tỉnh lại. Xung quanh là cung nhân, đây là hậu hoa viên của Thiên viên các. Chuyện gì xảy ra?

- Đại nhân!

Diệp Ba tới nâng ta dậy, ta nghe hắn nói:

- Đại nhân đã tỉnh rồi, các người đừng đánh nữa.

Ta để hắn dìu đứng lên, đi vào trong đình. Ta hỏi:

- Diệp Ba, đã xảy ra chuyện gì?

Hắn trốn tránh ánh mắt ta, thấp giọng nói:

- Tướng quân đột nhiên đến núi Thất Nghịch… Nói chuyện với phò mã xong liền ra lệnh giết hết nữ nhân ở trên núi… Lục Nga tỷ dẫn vài người vào đón đại nhân trở về… Sau đó… sau đó không biết tại sao tướng quân… tướng quân sảy… sảy thai. Lưu Thái y đang chăm sóc… Đại nhân?

A Dương sảy thai?

Ta bước nhanh vào nội viện, đám cung nhân ngăn cản ở bên ngoài:

- Đại nhân, hoàng thượng ra lệnh không cho ai vào.

- Tránh ra!

- Đại nhân, đây là kinh thành không phải Hoả Hương. Xin đừng làm khó chúng thần.

- …

Ta đứng chờ rất lâu, cuối cùng cũng gặp được A Dương. Nàng tái nhợt nằm trên giường, đôi mày chau lại, hàng mi rung rinh bất ổn.

- Đại nhân, đi bôi thuốc đã. Người đứng đây đã hai canh giờ rồi, cứ thế này không ổn đâu.

Diệp Ba kéo ta về phòng thay y phục rồi băng bó. Ít nhất khi A Dương tỉnh dậy, ta còn có thể làm chỗ dựa cho nàng.

Ta quay lại, nàng đã tỉnh. Đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm vào hài tử trên tay. Lòng ta lạnh buốt.

Ta quay nhanh ra ngoài, tức giận hỏi cung nhân:

- Là kẻ nào cho nàng nhìn thấy bào thai?

Một loạt quỳ xuống, Lục Nga nói với ta:

- Là phượng quân…

Phong Nghị?

Tên khốn kiếp! Nỗi hận này, ta nhất định bắt hắn trả lại gấp đôi.

A Dương sau khi nhìn thấy đứa trẻ tình trạng càng trở nên tồi tệ. Nàng bị hút vào trong nỗi đau, không thể thoát ra, cũng không để kẻ nào tiếp cận. Ta làm tất cả mọi cách, tìm những người thân tín đều không thể giúp nàng thoát khỏi ray rứt. Nàng cứ thế này, e rằng…

Mười ngày chậm rãi qua đi như thể mười năm, cuối cùng nàng cũng trở lại. Hoàng thượng gọi được nàng tỉnh lại.

****

- Đại nhân, hoàng thượng đến.

Ta quay lại nhìn Phượng Âm một thân phượng bào chậm rãi đến gần. Ta hành lễ, đợi nàng cho phép mới đứng thẳng lại, mắt nhìn xuống chân.

Giọng của Phượng Âm nhẹ nhàng vang lên:

- Tỷ ấy muốn đến Kim quốc.

Ta nhịn không được cứng người lại. Nàng muốn đến Kim quốc? Thân thể nàng còn yếu sao có thể bôn ba trên biển.

Nhưng… ở lại đây, nàng sẽ lại nhớ đến hài tử…

Hài tử mất đi…

Tại ta! Nếu không phải ta về núi Thất Nghịch. Nếu không phải ta rời đi. Nếu ta chú ý nàng hơn, nàng sẽ không phải chịu đựng điều này…

Đều là tại ta.

Nàng nên trách ta!

Thà rằng nàng đánh ta, mắng ta hay giết ta cũng được. Còn hơn tự hành hạ mình.

Ta chưa từng thấy A Dương như bây giờ. Nàng chỉ im lặng, tự tách mình ra khỏi thế gian. Dù ta đứng trước mặt, nàng cũng không thấy. Dù ta chạm vào, nàng cũng không phản ứng.

Giọng Phượng Âm lại vang lên:

- Thân thể nàng không thể chịu đựng đường dài… Ta đã từ chối. Ta muốn nàng ở lại kinh thành điều dưỡng.

Để nàng lại kinh thành sao?

- Ta và người đều nghĩ ở lại kinh thành sẽ tốt hơn cho nàng. Nhưng, từ ngày về kinh thành, người thấy nàng cười sao? Không có! Nhiều lúc ta thấy nàng thẫn thờ nhìn về hướng bắc, cũng không còn hoạt bát như trước kia. Ta nghĩ nếu có hài tử, nàng sẽ vui hơn, sẽ không còn mạo hiểm ra biển hay chiến trường nữa. Ta để nàng về kinh thành, cơ thể nàng quả thật tốt lên trông thấy... Nhưng mấy ngày nay ta nghĩ, nếu ta không đưa nàng về kinh thành, nếu thân thể nàng không tốt lên thì nàng cũng không mang thai. Nếu không mang thai cũng sẽ không trải qua nỗi đau mất hài tử. Chúng ta đều nghĩ mình vì tốt cho nàng, cố gắng kéo nàng lên nhưng lại tự tay đẩy nàng vào một nỗi bất hạnh khác… Ta thà rằng nàng đừng mang thai, ta thà rằng thân thể nàng cứ lạnh băng còn hơn giống như bây giờ, thân thể nàng nóng hổi, nàng mang thai nhưng đứa trẻ lại mất đi. Chúng ta đều nói là vì nàng nhưng… có thật như vậy không? Điều tốt nhất cho nàng, thật sự là điều dưỡng cơ thể sao?

Nếu nàng muốn đi Kim quốc, thì cứ để nàng đi. Nàng không muốn nhìn thấy ta thì ta sẽ lùi lại, lặng lẽ đứng sau lưng. Nàng nhìn không thấy ta nhưng ít nhất ta có thể thấy nàng.