Phượng Hoàng

Quyển 1 - Chương 7-2: Tử hương tộc (2)




Lúc ta tỉnh dậy, có vẻ đã rất lâu rồi, vì ngồi ngủ nên cổ và xương hông ta hơi đau.

- Thái tử?... Người tỉnh rồi?

Là... Kim Thuyền?

Phải rồi, ta dựa vào hắn mà ngủ, hẳn bây giờ người hắn cũng mỏi.

- Ta ngủ bao lâu rồi?

- Gần hai canh giờ ạ. Định quốc tướng quân có qua tìm Thái tử hai lần, Lưu Thái y cũng đã về.

Lâu như vậy sao?

Ta đứng lên, Kim Thuyền vươn tay chạm vào ta nhưng lại thả ra ngay sau đó, ta nghe tiếng hắn khẽ rên.

- Người đâu?

- Thái tử điện hạ!

Giọng nói này...

- Quân Nương?

- Bẩm Thái tử, là thuộc hạ!

Quân Nương cũng tới đây? Có nàng ấy ta thoải mái hơn nhiều rồi...

- Ngươi dìu ta ra ngoài. Còn Kim Thuyền, ngươi cứ nghỉ ở đây.

- Vâng.

Kim Thuyền đáp, ta nắm tay Quân Nương ra ngoài, nàng ấy hỏi:

- Thái tử, bây giờ Người đi đâu?

- Tới phòng Phượng Dương đã.

- Vâng!

Quân Nương dìu ta đi. Có một chút khó khăn vì ta không nhìn thấy đường, võ công cũng không giỏi nên bước đi khá chậm chạp.

- Nói với Tướng quân của ngươi, có Thái tử cần gặp.

Quân Nương nói với ai đó, ta nghĩ hẳn là Tử Ân. Vì nàng ấy hay hầu hạ Phượng Dương. Một lát sau, giọng của Ngô Thanh vang lên:

- Thái tử, Tướng quân cho mời.

Ta thực sự muốn đánh chết hắn, ta là Thái tử, chừng nào thì một Tướng quân có thể gọi Thái tử như gọi thuộc hạ thế?

- Hỗn xược, dám nói với Thái tử như thế? Gọi Tướng quân của ngươi nhanh ra nghênh tiếp...

Quả nhiên là Quân Nương không để yên, ta không muốn làm to chuyện nên vung tay chặn nàng ấy lại:

- Bỏ đi, không phải trong cung, đừng câu nệ quá.

Quân Nương dìu ta vào trong. Ta có thể cảm thấy nàng ấy trừng mắt nhìn Ngô Thanh. Ta hơi nhức đầu, chẵng lẽ Quân Nương không biết Ngô Thanh là phu thị của Phượng Dương chứ không phải thuộc hạ sao? Cái này có lẽ nên trách Phượng Dương để cho phu thị của mình làm việc của một thuộc hạ nhỉ?

- Âm nhi!

Phượng Dương có vẻ ngạc nhiên khi ta đến đây.

- Nghe nói ngươi tìm ta?

Ta vừa hỏi vừa ngồi xuống, Phượng Dương chuyển đến ngồi trước mặt ta, nàng nói:

- Không có việc gì, chỉ là tìm ngươi dùng bữa thôi.

Ta hơi dừng lại, không nghĩ Phượng Dương tìm ta chỉ vì muốn dùng bữa chung. Lần đi Tử Hương tộc này có lẽ đã khiến chúng ta thân thiết hơn. Nhưng khi trở về kinh thành, mọi chuyện còn tốt đẹp được như vậy hay không?

- A Dương, ta tới để báo với ngươi, hai ngày nữa chúng ta trở về kinh thành.

- Chuyện ở đây thì sao?

- Tối mai ta sẽ giải quyết.

Phượng Dương không nói gì, ta cũng không muốn nghe nàng ấy nói. Có những chuyện, biết trong lòng là được rồi, dù ngày mai như thế nào thì quãng thời gian này chúng ta thật sự đã gần gũi. Ta có cảm giác như quay về mười năm trước, ngày mà chúng ta còn nhỏ, ngày mà ta còn là một công chúa không được sủng ái. À không, ta đã bao giờ là một công chúa được sủng ái chứ?

Quân Nương dìu ta đến phòng của Lưu Hoà, chờ mọi người ra ngoài hết, ta mới hỏi Lưu Hoà:

- Chuyện thế nào?

- Hồi Thái tử, cái cây trong đền phía Nam thành quả thật từ trong cung ra, có vẻ mới trồng khoảng hai năm.

- Nguồn nước thế nào?

- Bình thường, không có dấu hiệu bị bỏ thuốc.

Độc không phải hạ trong nước, vậy hạ ở đâu mới khiến toàn tộc đều trúng?

- Nữ nhân kia thì sao?

- Là gia tỷ.

Nếu là tỷ tỷ của Lưu Hoà thì có nghĩa người đứng sau là Phượng Thành. Ta thật không hiểu nổi, nàng ấy sẽ là Quốc sư của Nghi quốc, mọi vinh hoa phú quý sẽ hưởng cả đời nhưng lại dấn thân vào cuộc tranh đoạt vô vị này? Chẳng lẽ chỉ vì Phượng Ngưng là tỷ tỷ ruột của nàng? Hay... Phượng Thành cũng muốn ngồi thử lên chiếc ghế trong điện Cần Chính kia?

Người đứng sau là Phượng Thành nhưng tại sao nàng ta muốn ta đến đây? Có vẻ không giống lắm. Người Tử Hương tộc phản bội nàng ta? Là ai?

- Lưu Hoà.

- Có thuộc hạ.

- Ngươi vất vả chuyến nữa, điều tra xem trong các trưởng lão của Tử Hương tộc, ai đang bị giam lỏng hay đã chết nhưng con cháu vẫn còn trong tộc.

- Thần tuân chỉ.

Mọi chuyện có vẻ sáng tỏ hơn một chút nhưng ta muốn biết, kẻ nào hy vọng ta tới đây? Tử Hương tộc giúp Phượng Ngưng vì có phản đồ, vậy Diệp tộc có như vậy hay không? Lần này về kinh thành ta nên để Hạ Cẩm đến Diệp tộc một chuyến.

- Quân Nương?

- Thái tử điện hạ!

- Dìu ta trở về.

Ta định viết thư cho Hạ Cẩm nhưng mắt lại không nhìn thấy, cũng không thể nhờ người khác viết, đành phải chờ ngày về kinh thành vậy.

- Thái tử điện hạ!

Là Kim Thuyền.

- Miễn lễ.

- Thái tử, nước ấm đã chuẩn bị xong, người có tắm không ạ?

- Ừ.

Có tiếng đóng cửa, Quân Nương giúp ta cởi y phục rồi dìu ta vào bồn nước nóng. Ta thoải mái dựa vào thành, hưởng thụ sự xoa bóp của nàng.

Nếu ta đoán không sai, người muốn ta tới đây đã xuất hiện nhiều lần nhưng không lần nào tiếp cận được với ta, hắn sợ Phượng Dương? Tại sao lại có sự dè dặt này? Nếu ta đi với Phượng Dương thì hẳn hắn phải nghĩ chúng ta cùng một thuyền, tại sao lại dè dặt với Phượng Dương? Trừ khi...

- Thái tử, nên lên rồi.

Giọng của Quân Nương làm ta giật mình, hoá ra đã xong rồi.

Trong lúc mặc y phục, ta hỏi nàng ấy:

- Mấy hôm nay Phong Nghị làm gì?

- Phong công tử vẫn như bình thường, làm thơ vẽ tranh ạ.

- Hắn có gặp ai không?

- Phụ thân của Phong công tử có vào thăm hai lần.

Phong mẫu có chuyện gì sao? Không lẽ Phong gia cũng nhúng một chân vào Tử Hương tộc?

- Gọi Kim Thuyền vào đây.

Ta ngồi lặng trên giường, muốn biết Phong Nghị có người ở đây hay không cũng đơn giản thôi.

- Thái tử điện hạ!

- Thần cáo lui.

Quân Nương trải giường cho ta xong liền lui ra, trong phòng chỉ còn ta và Kim Thuyền, hơi thở của hắn có vẻ gấp gáp. Ta hỏi:

- Kim Thuyền, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

- Hồi Thái tử, tháng tám tới là tròn mười bảy ạ.

Mười bảy tuổi, làm Lễ Trưởng thành được một năm rồi. Vậy cũng được. Chỉ là, hắn làm hôn lễ với ta khi chưa đủ tuổi ư?

- Lên giường. Bỏ y phục ra.

Nhịp thở của Kim Thuyền rối loạn, ta biết hắn nghĩ gì nhưng ta không có ý đó, ta chỉ muốn thử xem Phong gia có đặt người ở đây hay không. Hơn nữa, hương thơm trên người Kim Thuyền khiến ta ngủ sâu giấc, đó mới là nguyên nhân chính ta muốn hắn bồi ngủ, không hề liên quan đến việc phá thân của hắn.

Ta hơi nhích vào trong, để Kim Thuyền ở bên ngoài. Chờ hắn nằm xuống, ta mới dựa vào tìm một tư thế thoải mái mà ngủ. Đêm đó lại là một đêm không mộng mị.

- Thái tử điện hạ?

Tiếng của Kim Thuyền.

- Chuyện gì?

- Lưu Thái y cầu kiến.

- Cho nàng vào đi.

Lưu Hoà tới, hẳn chuyện hôm qua có kết quả rồi.

- Tham kiến Thái tử.

- Chuyện thế nào?

Ta phất tay cho nàng đứng lên, dù không nhìn thấy nhưng ta tin tưởng những kẻ lớn lên trong cung cấm như Lưu Hoà hiểu rõ lễ nghi quan trọng thế nào.

- Hồi Thái tử, đã điều tra xong, trong Tử Hương tộc chỉ có một Trưởng lão đang bị giam lỏng. Hắn tên Thương Tranh, em trai của Tộc trưởng tiền nhiệm.

- Mang hắn đến gặp ta.

- Thần tuân chỉ.

Lưu Hoà lui ra ngoài, còn lại ta ở trong phòng, điều cần làm bây giờ là chuẩn bị thôi.

Thương Tranh? Một kẻ có thể lợi dụng được mâu thuẫn ở Nghi quốc, tìm cho mình con đường thoát, ta thực lòng tán thưởng hắn nhưng với một vùng đất tự trị, có cần một người thông minh như vậy hay không?

Nhưng nếu không phải hắn, thì sẽ là kẻ nào? Ta không có người trong Tử Hương tộc, cách tốt nhất là thu lưu Thương Tranh nhưng…

- Quân Nương!

- Thái tử điện hạ!

- Gọi Phượng Dương vào đây.

Quân Nương lui ra, chỉ trong một lát Phượng Dương đã đến, nàng vào phòng mà không chờ người thông báo.

Khi trở về có cần cho một phu tử tới dạy nàng quy củ hay không? Nhân tiện dạy luôn cho đám phu thị và thuộc hạ của nàng ấy?

- Âm nhi, ngươi tìm ta?

- A Dương, đêm nay ngươi có thể khống chế nhà của Tộc trưởng được không?

Phượng Dương nói, có vẻ chắc chắn:

- Nếu chỉ là gia đình hắn thì được nhưng toàn tộc thì hơi mất thời gian.

- Không cần toàn tộc, gia đình hắn là được rồi. Ngươi đủ người không? Bên ta còn…

Không chờ ta nói xong, Phượng Dương đã nói:

- Không cần, để chúng lại bảo vệ ngươi đi. Chừng nào thì hành động?

- Đầu giờ Dậu.

- Được.

Phượng Dương ra ngoài, ta lại trong phòng một mình. Thật ra ta rất mong chờ được gặp người tên Thương Tranh đó.

- Thái tử, Lưu Thái y cầu kiến.

- Truyền.

- Tham kiến Thái tử điện hạ.

Là giọng của Lưu Hoà, còn có một hơi thở xa lạ. Người tới rồi.

Ta phất tay cho những kẻ không liên quan lui xuống, trong phòng chỉ còn lại ta và Thương Tranh. Hắn im lặng, ta cũng không nói gì.

- Người là Thái tử Phượng Âm của Nghi quốc?

Hắn hỏi ta, giọng nói có vẻ trầm, rất nội lực. Hẳn là người vạm vỡ, đáng tiếc…

- … Ngươi nên bắt đầu nói chuyện trong tộc, bất luận ta là ai nhưng đã có năng lực mang ngươi ra ngoài tất nhiên có thể cho ngươi trở thành tộc trưởng mới.

Ta vừa nhấp trà vừa nói, tuy nhiên Thương Tranh lại trả lời:

- Ta chỉ nói chuyện với Thái tử Phượng Âm, những kẻ khác thì đừng hòng?

Một kẻ võ điền sao? Với loại người này…

- Ta là Phượng Âm, ngươi bắt đầu được rồi đấy.

- Làm sao ta có thể tin Người chứ?



Rất thông minh, giả ngốc với ta sao? Không lẽ hắn không nghe Lưu Hoà hành lễ với ta? Người bình thường có thể bao trọn một tửu lâu sao? Hắn cho rằng tỏ ra ngốc nghếch, ta sẽ an tâm sử dụng hắn? Coi thường ta như vậy?

- Thương Tranh, ta không thu nhận những kẻ vô dụng đến mức chủ nhân là ai cũng nhận không ra đâu.

Bùm.

Tiếng này rất quen, khi cung nhân mắc lỗi sai cũng hay quỳ như thế xin tha thứ, một phương pháp sống còn trong cung, tự phạt mình bằng hình phạt nhẹ van xin sự đồng cảm để thoát khỏi hình phạt nặng hơn.

- Thái tử, xin Người ban ơn.

Ta xoay xoay ly trà trên bàn, cố gắng diễn cùng với hắn:

- À… Ngươi muốn ta ban ơn nên bắt cóc ta tới đây hả?

Bùm… Bùm...

Hẳn là dập đầu đi…

- Thái tử, thần có tội. Vì bốn ngàn người trong tộc, bất đắc dĩ mạo phạm tới Người, thần nguyện lấy cái chết tạ tội. Nhưng trước khi chết, thần xin Người giải oan cho tộc Tử Hương, như vậy thần có chết cũng nhắm mắt.

- Nói đi.

Giọng của Thương Tranh có vẻ run, hắn nói:

- Chuyện phải bắt đầu từ bốn năm trước, trong tộc xảy ra tranh chấp giữa hai gia đình, vốn chỉ là tranh chấp khách hàng về cung cấp hương liệu nhưng hai bên không ai nhường ai. Khi anh trai thần, lúc đó đang làm tộc trưởng can thiệp thì mọi chuyện đã quá muộn, cha của Hoa Thường trong lúc xô xát đã mất mạng. Anh trai thần yêu cầu gia đình kia bồi thường và nhường lại mối buôn bán, không nghĩ tới nửa đêm hôm đó, Hoa Thường quay lại trả thù, hắn giết hại cả một gia đình năm mạng người sau đó bỏ trốn. Một năm sau, người trong tộc đột nhiên mắc bệnh lạ, mắt chảy máu không ngừng, toàn thân uể oải không có sức, những đứa trẻ cũng khóc không dừng được. Lúc này, Hoa Thường đột nhiên trở lại, hắn nói hắn có đơn thuốc khiến cho mọi người khỏi bệnh nhưng hắn phải làm tộc trưởng. Anh trai thần không còn cách nào khác bèn uống thuốc độc tự sát, nhường chức tộc trưởng lại cho hắn. Từ đó, mỗi mùa trăng hắn nấu thuốc rồi phát cho tộc nhân ở đền Phượng Hoàng, những người đến uống thuốc phải thắp hương khẩn xin Phượng hoàng. Khi dùng thuốc quả nhiên mắt mọi người không chảy máu nữa, thân thể cũng khoẻ lại, những đứa trẻ cũng dừng khóc. Sau đó, Hoa Thường bắt đầu sung quân nhiều hơn, trai tráng trong tộc không một ai thoát kiếp bắt đinh, tô thuế cũng nặng hơn trước rất nhiều. Khi tộc nhân bắt đầu kháng cự thì hắn lại nhốt những đứa trẻ lại, ép phụ mẫu của chúng nghe lời. Thái tử, không phải Tử Hương tộc chống đối Người mà do tên phản đồ Hoa Thường bị yêu nữ kia mê hoặc. Thái tử, xin người soi xét!

Cũng không khác lắm so với những gì ta đoán, vấn đề là…

- Hai gia đình tranh giành một khách hàng, vậy tên thương lái đó đâu?

- Hồi Thái tử, hắn đã chết cách đây ba năm.

Chết rồi sao?

- Bị giết?

- Không ạ, là bệnh chết.

Bệnh chết? Nếu vậy…

- Hắn là người ở đâu?

- Là thương nhân Trường Hạp quốc.

Trường Hạp quốc? Chẳng lẽ chỉ là ngẫu nhiên?

Không lẽ Hoa Thường sau khi trốn khỏi Tử Hương tộc mới đầu quân cho Phượng Thành mà không phải từ đầu đã được chọn?

- Dưới trướng ngươi có bao nhiêu người?

Thương Tranh im lặng trong chốc lát, hắn nói:

- Hồi Thái tử, năm trăm người, đều là dũng sĩ trong tộc.

Năm trăm người? Tính ra thì Thương Tranh trong tộc cũng có một uy tín nhất định, để hắn làm Tộc trưởng cũng không tồi, chỉ là lòng trung thành của hắn…

- Ngươi bây giờ đi trấn an người trong tộc, đừng để họ ra ngoài tối nay. Cử ra ba trăm người đi cứu những đứa trẻ về, phải hoàn thành trong giờ Thân. Ngươi hiểu chứ?

- Thái tử…

Giọng hắn đột nhiên cao lên làm ta giật mình, không hiểu hướng về phía hắn. Thương Tranh bỗng nhiên nghẹn ngào:

- Thần… đội ơn Thái tử điện hạ…

Ta phất tay để hắn lui xuống, có tiếng bước chân, giọng của Quân Nương vang lên:

- Thái tử, cứ như vậy sao?

Ta không hiểu hướng về phía có tiếng nói, Quân nương tiếp tục:

- Người không trừng phạt hắn sao?

Hoá ra là chuyện này, trừng phạt hắn bắt cóc ta thì có lợi ích gì?

- Hà tất, để hắn sống có nhiều ích lợi hơn. Tìm trong đám cung nữ một kẻ có nhan sắc, dạy dỗ tử tế một chút.

- Người muốn gả cho Thương Tranh?

Quân Nương quả nhiên thông minh, ta cần để một người giám sát hắn. Thương Tranh là kẻ thông minh nhưng không phải người ta đào tạo, không có gì đảm bảo cho sự trung thành của hắn.

Ta và Quân Nương dùng bữa trong phòng, giờ này hẳn đã bắt đầu hành động rồi.

- Thái tử, dùng trà.

Quân Nương đặt một tách trà vào tay ta. Trầm ngâm một chút, ta hỏi nàng:

- Kinh thành thế nào?

Quân Nương dè dặt, nàng cúi xuống thu vén chăn cho ta, nhỏ giọng:

- Đại Công chúa luôn công kích người của chúng ta, Phong công tử đang tìm cách chống trả. Thái tử, hay nhân cơ hội lần này…

Dù nàng không nói hết nhưng ta hiểu, ý nàng là trực tiếp loại bỏ Phượng Ngưng.

Thật ra, nếu muốn loại bỏ Phượng Ngưng, bất cứ khi nào cũng có thể. Chỉ là, lần này ta bị bắt cóc quá dễ dàng, mọi chuyện suôn sẻ như vốn dĩ nó phải thế. Đối đầu với Phượng Ngưng bao năm, ta hiểu rõ nàng ta không thông minh đến thế, còn một người khác nhúng tay vào. Ta dám khẳng định người đứng phía sau giúp đỡ Phượng Ngưng là Mẫu hoàng, nhưng ta nhìn không thấu ván cờ Người xếp. Tại sao lại giúp đỡ Phượng Ngưng? Không phải Người muốn Phượng Dương làm Thái tử sao? Trừ khi…

Một ý nghĩ loé lên làm ta lạnh buốt, vô thức nắm chặt tay Quân Nương.

- Thái tử?

Cố gắng bình ổn lại nhịp thở, ta không muốn tin vào suy đoán vừa rồi của mình nhưng với Mẫu hoàng, điều đó có thể xảy ra lắm.

Ta run giọng ra lệnh cho Quân Nương:

- Hoả tốc báo cho Phong Nghị và Hạ Cẩm áng binh bất động, bất luận Phượng Ngưng khiêu khích thế nào cũng không được phản kháng.

Quân Nương hơi dừng lại nhìn ta, ta giục nàng:

- Nhanh lên, còn đứng đó làm gì?

- Vâng!

Quân Nương chạy ra bên ngoài. Ta bị chính suy nghĩ của mình hù sợ, cũng bị sự nhẫn tâm của Mẫu hoàng hù sợ. Ta mong mình đoán sai, nhưng trong tim vẫn có một khoảng trống sâu hoắm.

Giúp Phượng Ngưng giết chết ta, sau đó lại giết Phượng Ngưng. Nếu ta không chết, nhất định sẽ quay về thu thập Phượng Ngưng, Mẫu hoàng có thể vin vào lý do sát hại hoàng tỷ mà phế truất ta, dọn sạch chướng ngại cho Phượng Dương lên Đế vị.

- Thái tử?

Giọng Quân Nương đột ngột vang lên, ta lập tức hỏi nàng:

- Đã truyền tin chưa?

- Thưa, rồi ạ.

Một tấm áo choàng khoác nhẹ lên vai, Quân Nương nhẹ nhàng dùng khăn lông thấm mồ hôi cho ta, nàng nói:

- Thái tử, có chuyện gì vậy?

Ta lắc đầu, ta không muốn nói gì, tất cả chỉ là suy nghĩ của ta, không thể nói ra được. Ta hỏi Quân Nương:

- Khi phát hiện ta mất tích, chuyện gì xảy ra sau đó?

- Khi đám cháy ở Tiên Ấn cung được dập tắt, mọi người xông vào tìm Người thì phát hiện ra một thi thể bên trong. Hoàng thượng muốn ban chiếu thông cáo Người đã mất thì Định quốc tướng quân nhất định không đồng ý, nàng thậm chí còn dùng binh lực của mình khống chế Hoàng cung, lôi từng cung nhân ra tra khảo, bất ngờ biết được đường đi của Người. Bệ hạ sai Cấm vệ quân lần theo nhưng Tướng quân kháng chỉ, lén mang người rời khỏi kinh thành. Phong công tử và Hạ đại nhân bị giam lỏng, người của chúng ta đều bị giám sát chặt chẽ. Thần và Kim công tử phải lén ra ngoài để tìm Người về.

Nghe tới đây, tim ta chìm xuống hẳn. Mẫu hoàng đây là muốn ta bước ra khỏi Hoàng cung thì không cần phải trở về sao?

****

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức ta nghi ngờ, khi Lưu Hoà mang Hoa Thường đến ném trước mặt ta, một mùi máu tươi nồng đậm làm ta choáng váng. Ta phất tay để Thương Tranh giải quyết hắn, gọi Lưu Hoà vào phòng, hỏi:

- Chuyện thế nào?

Giọng nói của nàng ấy vẫn còn run rẩy, dường như thấy chuyện gì đó bàng hoàng:

- Hồi Thái tử, khi thần tới nơi…

- Thế nào?

- Toàn bộ khu nhà… đều…

Lưu Hoà ngập ngừng không nói. Nếu có điều gì làm cho một Thái y ngập ngừng thì có lẽ là cái chết. Thứ khiến Lưu Hoà ngập ngừng thì phải là rất nhiều xác chết...

- Chết cả sao?

- … Vâng…

- Là người của Phượng Dương sao?

- … Vâng…

- Những đứa trẻ thế nào?

- Đều được cứu ra.

Ta phất tay để Lưu Hoà ra ngoài, nếu toàn bộ chết cả thì tỷ tỷ của nàng ấy hẳn không thể nào thoát. Ta nói Phượng Dương khống chế bọn họ, nàng ấy hiểu khống chế là giết sạch sao? Khi Lưu Hoà bị ném tới trước mặt ta, ngoài hơi thở mong manh thì có gì giống người sống? Ta thấy may mắn vì mình chưa nhìn thấy được, nếu chứng kiến hẳn ta không bao giờ nói chuyện được với Phượng Dương nữa.

- Thái tử, Định quốc tướng quân cầu kiến.

- Cho nàng vào đi.

Ta mệt mỏi trả lời Quân Nương, thực lòng ta không muốn gặp Phượng Dương chút nào, nhưng ta có điều hỏi nàng ấy.

Một cơn gió lạnh thổi qua, ta chưa từng nghĩ căn phòng khi có thêm Phượng Dương lại lạnh như vậy.

- Tại sao lại giết hết?

Ta hỏi, Phượng Dương nói như không quan tâm:

- Chúng là kẻ thù.

- Một trăm năm mươi người! Một trăm năm mươi mạng người mà tỷ chỉ nói như thế thôi sao? Phượng Dương, ta nói tỷ khống chế họ, không nói tỷ giết chết họ.

- Khống chế làm gì? Đằng nào ngươi chẳng giết chúng? Dù ngươi không giết thì ngươi nghĩ tộc trưởng mới sẽ để họ sống sao? Những kẻ đã hầu hạ kẻ thù của hắn?

- Ra ngoài! Tỷ ra ngoài cho ta!

Một hơi nghẹn lại trong tim.

Nàng ấy nói đúng. Họ sẽ không sống nổi nhưng…

Dù không nhìn thấy nhưng ta tưởng tượng được cảnh tượng đó: máu chảy lênh láng, xác người có ở mọi nơi, trên sân, trong sảnh, ngoài vườn,… tất cả đều là gương mặt hoảng sợ. Một khung cảnh vốn thanh bình, một ngôi nhà vốn đang êm ấm, chỉ vì một lời nói của ta, tất cả ra tro bụi. Đó đều là con dân Nghi quốc, đó đều là những bách tính vô tội…

- Thái tử, Thương Tranh cầu kiến.

Quân Nương lên tiếng, cũng không rõ nàng đã ở đây bao lâu rồi.

- Không gặp! Quân Nương, ngươi lo việc còn lại đi. Chuẩn bị xe ngựa, ngày mai chúng ta trở về kinh thành.

- … Thần tuân chỉ.

Một đêm thật dài.