Tiểu Phượng Hoàng nhặt được một con chim phượng nhỏ màu đỏ trên núi Nam Ngu.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Phượng Hoàng thấy một con chim đỏ toàn thân như thế, trước khi nhặt được bé chim này, chưa từng thấy loại lông vũ như vậy, màu sắc ấy hoàn toàn xa lạ trên núi Nam Ngu.
Núi Nam Ngu là địa phận của tộc Phượng Hoàng, nào là Xích Kim Phượng, Lam Loan Điểu, nào là Hoàng Uyên, Tử Nhạc Trạc, còn có Bạch Hồng Hộc.*
(*Phượng hoàng vàng kim, chim loan xanh, chim uyên vàng, chim nhạc tím, thiên nga trắng)
Ngũ đại chủng tộc chẳng ma nào có nguyên hình toàn thân đỏ chót.
Cho nên thời điểm Tiểu Phượng Hoàng nhặt được bé chim, nó còn đang co rúm một cục, mặc cho mấy đứa chim non to hơn nó mấy vòng hung hăng khi dễ------- bài trừ cùng đối lập là một loại thiên tính bẩm sinh.
Chim phượng nhỏ nhìn qua có lẽ bị thương rất nặng, lông tơ trên người còn có dấu vết cháy sém, đôi mắt nhắm chặt.
Tiểu Phượng Hoàng quát lớn một tiếng, đuổi mấy con chim non nghịch ngợm đi, y đau lòng ôm lấy bé chim, vận phép tẩy rửa sạch sẽ lông tơ trên người nó.
Bé chim nằm an tĩnh trên tay Tiểu Phượng Hoàng, chẳng khác nào một cục lông màu đỏ.
"Này?" Tiểu Phượng Hoàng nhẹ giọng gọi một tiếng, nhưng mà bé chim không phản ứng chút nào.
Có lẽ là ngất đi rồi. Tiểu Phượng Hoàng nghĩ bụng, thật là đáng thương.
Tộc Phượng Hoàng vô cùng coi trọng chim non, dưới bất kì tình huống nào cũng sẽ không rời quá xa đứa trẻ của mình, chớ nói chi là để nó bị thương như vậy, ngay cả phải bay đi đâu gấp cũng sẽ không để chim non một mình nơi núi thẳm.
Nhưng bé chim này không giống thế, cho tới giờ bố mẹ nó cũng chưa hề xuất hiện. Núi Nam Ngu luôn luôn yên bình, Tiểu Phượng Hoàng thân là tộc trưởng kế nhiệm, chưa từng nghe nói qua có gia đình nào gặp bất trắc.
Cho nên tiểu phượng đây có lẽ là bị cha mẹ cố tình bỏ lại, mặc cho nó tự sinh tự diệt.
Lúc nãy đứng từ xa, Tiểu Phượng Hoàng không chú ý nhiều như vậy, bây giờ nhìn gần một cái, y mới phát hiện bé chim không chỉ có màu lông kì quái, ngay cả mỏ của nó cũng khác chim phượng bình thường, mỏ nó dài rộng hơn, hung mãnh hơn, chân cũng càng thêm phần cơ bắp so với các con chim non khác, phần xương cánh cũng khác biệt rõ ràng.
Đây là một con chim phượng quái dị, so với chim non bình thường, nó càng giống hung cầm (chim) thời Hồng Hoang thời kỳ chưa khai mở linh trí.
Có thể chính bởi vậy, nó mới bị cha mẹ vứt bỏ. Tiểu Phượng Hoàng thở dài khe khẽ, từ đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh tràn ra điểm màu vàng loang loáng, dần dần ngưng tụ thành mấy sợi dây nhỏ trong không trung, thử thăm dò chút xíu, từ từ nhập vào trong cơ thể bé chim.
"Nhanh lên chút, tiểu tử thật đáng thương mà."
Phượng Hoàng là thần thú, được thiên đạo chiếu cố, sinh ra đã có tu vi cường đại. Nhưng Tiểu Phượng Hoàng dùng linh lực trị thương cho tiểu phượng, lại phát hiện ra cơ thể nó chả khác nào cái động không đáy, không ngừng cuồn cuộn hút lấy linh lực y, mà vết thương lại phục hồi chậm vô cùng.
Bị thương nặng đến vậy sao? Tiểu Phượng Hoàng có chút ỏi mệt xoa xoa cái trán rịn mồ hôi, tự nhủ, "May ngươi gặp trúng ta, trước tiên cứ về nhà cùng ta đi."
Trên đường trở về bé chim vẫn không tỉnh lại, Tiểu Phượng Hoàng sợ làm nó bị thương, dè dặt nâng trước ngực, dùng cổ áo che cho nó, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ xíu.
Y phục của y do mây mù trên đỉnh Nam Ngu luyện hóa thành, là nguyên liệu vải vóc mềm mại nhất thế gian, bé chim nằm bên trong sẽ không thấy khó chịu chút nào.
Tiểu Phượng Hoàng vừa trở lại cung điện đã thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước điện, đang cùng trò chuyện với mẫu thân mình.
"Ứng Long huynh!" Y bật thốt lên.
Người đàn ông anh tuấn khoác bộ giáp màu bạc nghe tiếng bèn quay đầu, cười một tiếng với Tiểu Phượng Hoàng: "Phi Phi."
"Chao ôi!" Mặt Tiểu Phượng Hoàng thoắt cái liền đỏ.
Ứng Long huynh hình như còn cao hơn trước, hắn mặc khôi giáp thật sự đẹp trai nha. Tiểu Phượng Hoàng nghĩ, nếu có một ngày mình cũng đẹp trai như vậy thì quá tuyệt vời.
"Lớn chừng nào rồi, còn lỗ mãng như vậy." Tộc trưởng tộc Phượng Hoàng- Tự Khuynh vờ tức giận nói.
Tiểu Phượng Hoàng bịt tai không nghe, chạy đến bên cạnh mẫu thân kéo kéo cánh tay hắn.
"Con cái đứa nhỏ này...." Tự Khuynh dở khóc dở cười, nhìn Ứng Long một cái, "Phi Phi mà chững chạc được bằng một nửa ngươi đã tốt."
Ứng Long cũng chỉ đành cười.
"Con mang cái gì về thế?" Tự Khuynh thấy cổ áo nhi tử cồm cộm, còn thòi ra một cục lông xù màu đỏ.
"Con đang định nói với ngài đây." Tiểu Phượng Hoàng làm một bộ cầu khen ngợi, "Là con nhặt được phía sau núi đó, một con chim phượng non, cha mẹ không muốn nó, nó còn bị trọng thương, là con cứu nó đó! Mẫu thân, con muốn nuôi nó."
"Đây là..." Tự Khuynh nheo mắt lại, hắn cảm thấy mọi chuyện chẳng thể đơn giản như vậy, tại sao có thể có phượng hoàng vứt bỏ hài tử của mình chứ? Liền len lén dùng thần thức chuẩn bị dò tìm, nhưng vừa mới vận dụng linh lực, đã thấy nhi tử hắn cùng chim non kia xoắn vào vòng nhân quả vĩ đại, hắn vội thu hồi thần thức, làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói, "Con thích thì nuôi, ta có chuyện cần thương lượng với Chỉ Qua, Phi Phi, con về tẩm cung trước đi."
"Vâng, mẫu thân." Tiểu Phượng Hoàng lễ phép đáp.
Y vừa đi hai bước, lỗ tai lại hồng hồng quay đầu vẫy tay với Ứng Long: "Ứng Long huynh hẹn gặp lại!"
Rốt cuộc nhi tử mình ôm cái thứ gì chứ? Tự Khuynh có chút nhức đầu, lại không dám rình rập thiên cơ, chỉ đành tạm buông tha nỗi lo âu.
Nhưng bộ dạng Tiểu Phượng Hoàng trước khi rời đi cũng làm hắn lưu tâm, Tự Khuynh thu liễm tâm trạng, xoay qua Ứng Long nửa đùa nửa thật nói, "Phi Phi còn thật thích ngươi. Ta nhớ khi các ngươi còn bé, ta cùng phụ thân ngươi còn thương nghị qua hôn ước cho hai người."
"Có cả chuyện như vậy sao? Phụ thân ta cũng thật là..." Ứng Long nửa kinh ngạc nửa lúng túng, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thẹn nói, "Tạ ơn Khuynh thúc coi trọng, chỉ sợ rằng ta cùng Phi Phi không quá thích hợp, những năm gần đây ta chỉ coi y như đệ đệ, mà y cũng chỉ coi ta như ca ca."
"Nói đùa thôi, không cần nghĩ là thật." Nghe Ứng Long nói vậy, Tự Khuynh liền biết điểm dừng, không nhắc lại nữa, lại quay về nói chính sự, "Lúc trước ngươi có nói đằng xà..."
Ban đêm.
Tiểu hồng điểu đang hôn mê được đặt nằm trong chiếc ổ nhỏ dệt từ sương mù, cánh bị cháy sém khẽ động một cái khó nhận ra, ngay sau đó một luồng ánh sáng trong suốt chậm rãi tràn ra từ cơ thể nó, hóa thành hình bóng một nam tử trưởng thành diện mạo hiên ngang.
Vẻ mặt nam nhân hờ hững, hai tròng mắt đỏ thẫm ẩn chứa sát khí.
Đây là nơi nào? Nghiêm Trường Tễ không khỏi quan sát một vòng xung quanh.
Hắn không biết mình hôn mê bao lâu, vết thương bị lôi kiếp chém ra vẫn âm ỉ đau, chỉ là lần này tỉnh lại, hình như nội thương khôi phục không ít, linh lực cũng có thể vận chuyển sơ sơ.
Hắn là bởi đột phá cảnh giới mà phải trải qua độ kiếp, giống như tu sĩ nhân gian, tiên giới cũng vậy, mỗi khi thực lực đạt điểm đột phá, sẽ phải tiếp nhận khảo nghiệm từ thiên đạo, dù cho hắn là Chu Tước trong Tứ linh cũng không ngoại lệ.
Địa vị của Tứ linh chỉ đứng sau hai vị thần sáng thế Chúc Chiếu và U Huỳnh, thực lực đương nhiên đều thuộc loại đủ trình độ để mưu đồ đoạt chính. Trên thực tế hơn mấy ngàn năm qua Chu Tước cũng không tìm được đối thủ ngang sức ngang tài, cho nên lần đột phá của hắn tới muộn dị thường, mà lần độ kiếp này cũng hung hiểm ngoài ý muốn, thiếu chút nữa đã đánh hắn thành người phàm.
Thứ cuối cùng hắn nhớ được là mình bị sét đánh khỏi tiên giới, tu vi tán loạn, cuối cùng còn rơi thẳng xuống một vách núi.
Là ai đã cứu hắn?
Sau khi nhìn một hồi, hắn phát hiện căn phòng này hết sức hoa lệ, ngay cả cái ổ tơ lụa bao quanh hắn cũng lấm tấm đầy linh lực thuần khiết, hắn quay đầu, phát hiện ngoài phòng còn thả một viên dạ minh châu cao cỡ nửa người.
Dạ minh châu Đông Hải cực kỳ trân quý, bởi vì hấp thụ linh khí đất trời, trừ tác dụng chiếu sáng và an thần, còn có thể bổ trợ tu vi, mà số lượng hạt châu có hạn, theo hắn biết những hạt to hơn nắm đấm đều được vác lên Thiên giới.
Nghiêm Trường Tễ càng hiếu kỳ thân phận chủ nhân căn phòng hơn, nhưng sự chú ý của hắn rất nhanh đã bị hấp dẫn đi-------
Nằm trên giường cạnh bản thể của hắn, còn có một thiếu niên say ngủ.
Nghiêm Trường Tễ lướt qua, nhẹ nhàng vén tấm màn trướng lên, đập vào mi mắt là khuôn mặt thanh lệ thoát tục, ngũ quan mang nét nhu hòa của thiếu nữ, nhưng góc cạnh lại có sự tinh anh của nam tử, làn tóc đen đẹp đến mơ hồ vô thực. Ngay cả Nghiêm Trường Tễ đã nhìn qua không ít mỹ nhân tam giới cũng thấy rung rinh một thoáng, không thể không thừa nhận thiếu niên lớn lên xinh đẹp cực kỳ.
Mà dáng vẻ của hắn lại khiến Nghiêm Trường Tễ cảm thấy quen thuộc.
Hắn vận chuyển linh lực xem xét thiếu niên theo bản năng.
Toàn thân màu vàng, thân như uyên ương, cánh lại tựa đại bàng, lông đuôi phần phật như ngọn lửa năm màu ánh lên rực rỡ.
Đây là... Phượng hoàng?
Nghiêm Trường Tễ chợt hiểu vì sao khuôn mặt thiếu niên mang lại cảm giác quen thuộc----- hắn cùng Tự Khuynh tộc trưởng tộc Phượng Hoàng đương nhiệm có duyên gặp qua một lần, tướng mạo thiếu niên này cùng người kia có chút tương tự.
Là nhi tử của Tự Khuynh, vậy hẳn là Phượng hoàng không thể nghi ngờ, Nghiêm Trường Tễ nghĩ.
Mặc dù phượng hoàng trên núi Nam Ngu được gọi chung là "Phượng hoàng", nhưng một từ "Phượng hoàng" này trên thực tế đã bao gồm cả hùng tính và thư tính (trống và mái). Phượng hoàng chân chính chỉ có huyết mạch trực hệ của tộc trưởng, bởi vì thể chất của bọn họ hết sức đặc thù-------
Mỗi một con trở thành tộc trưởng tộc Phượng Hoàng đời tiếp theo, đều là thư-hùng đồng thể.
Chẳng trách lại đẹp như vậy. Nghiêm Trường Tễ không nhịn được muốn đưa tay sờ một cái lên khuôn mặt như họa của Tiểu Phượng Hoàng, đúng lúc này người ấy lại cau mày trở mình, giùng giằng muốn đứng lên.
Chu Tước có tật giật mình trực tiếp hết hồn, "Vèo" một phát quay trở về bản thể tiếp tục hôn mê.
Tiểu Phượng Hoàng mệt mỏi rã rời, miễn cưỡng chống người nhìn khắp bốn phía, lại không thấy nửa cái bóng người, chỉ cho cảm giác bị nhìn chằm chằm vừa rồi là do ngủ mơ, bèn ngáp một cái, xoa xoa ánh mắt chua xót, rồi ôm chăn ngủ tiếp.
____________________
Tác giả có lời muốn nói: Mẩu đồng thoại ngọt ngào kể trước khi ngủ cho bé.
____________________
Đọc tu chân huyền huyễn cực cực ít, có gì sai sót lại nhờ các nàng nhắc nhở một phen nha!!