"Túi thơm ta thêu cho huynh này."
Thinh Nguyệt mỉm cười thẹn thùng đưa túi thơm cho Bôn Lôi.
"Tiểu thư, ta nhớ cô quá."
"Dạ Hằng.
Chỉ cần đến Nam Cốc ta chắc chắn có thể thuyết phục phụ vương giúp các huynh.
Hơn nữa phụ vương thương ta nhất,
lại còn có cô cô ở đây chắc chắn không có vấn đề gì."
"Vương gia, ý ngài thế nào?.
Hoàn Thành hỏi.
"Nam Cốc đúng là khá gần Mãng Nguyên.
Nếu không thành công thì vẫn quay về kịp.
Hơn nữa bây giờ có Hàm Phong và Hàm Nguyệt công chúa giúp đỡ, khả năng thành công cũng cao hơn.
Thế này, Hoàn tướng quân.
Ngài ở lại đây chuẩn bị chiến đấu.
Chỉ cần cử một đội ngũ cùng ta đến Nam Cốc xin trợ giúp là được."
" Được."
Tối.
Nàng đến phòng tìm Hàm Phong.
"Hàm Phong.
Cô còn hận ta không?".
"Trái tim Dạ Hằng chỉ có hình bóng của cô.
Ta chẳng có cơ hội nào.
Ta thua triệt để chẳng còn lí do để hận nữa.
Đến giờ, có lúc ta cảm thấy đời này của ta thật giống như một trò cười."
"Không phải đâu.
Ta thật sự rất cảm kích những gì cô đã làm cho chúng ta.
Còn nữa.
Xin lỗi."
"Ta chỉ không muốn Dạ Hằng đau lòng.
Nếu huynh ấy đau lòng ta sẽ rơi nước mắt.
Bạch Tịch Dao.
Nếu không có Dạ Hằng, ta nghĩ chúng ta sẽ trở thành bạn tốt đấy.
Đây là thư hòa ly giữa ta và huynh ấy.
Ta và huynh ấy từ lâu đã chẳng phải phu thê.
Kiếp này ta không có duyên với Dạ Hằng.
Kiếp sau cô nhường huynh ấy cho ta, được không?".
Nàng nhìn thư hoà ly cảm thấy có lỗi với cô vô cùng, suy cho cùng người trong lòng hắn cũng không phải nàng mà là Tịch Dao.
Ngày hôm sau, hắn cùng Bôn Lôi và thuộc hạ lên đường.
"Vương gia.
Phía trước là vách đá.
Không còn đường nào để đi nữa.
Chúng ta đã ở đây bốn canh giờ rồi mà vẫn không tìm được lối ra.
Chúng ta không thể đi lòng vòng ở đây nữa.
Tiếp tục thế này chỉ tốn sức lực thôi."
"Thế này đi.
Ta đi dò đường trước.
Mọi người ở đây đợi ta."
" Dạ Hằng, ta đi với huynh.
Ta nắm rõ địa hình Nam Cốc có lẽ sẽ giúp được."
"Ta cũng đi nữa."
Hàn Cẩm Y lên tiếng.
"Hay để ta và Ân Tuyết cùng đi đi.
Có gì còn giúp đỡ lẫn nhau.
Phải có người ở lại trong đội ngũ."
"Vậy chúng ta đi thôi.
Đi."
"Bám theo.
Đi."
Nàng và những người khác ở lại, Cẩm Y và Ân Tuyết đi xem địa hình đường đi.
Trên đường bị người của Thệ Hồn theo dõi mà không hay biết gì.
"Hình như chúng ta lại vòng về rồi.
Tiếp tục thế này chúng ta sẽ mắc kẹt ở đây mất."
Nhìn thấy một ông lão trên đường, họ dừng lại hỏi đường.
"Ông ơi.
Ông ơi.
Ông có biết đường ra khỏi núi không?".
"Ra khỏi núi à? Đi theo con đường này về hướng đông.
Phía trước có một lối rẽ.
Đi theo lối rẽ đó là có thể ra khỏi núi.
"
"Được.
Cảm ơn ông.
Cảm ơn ông rất nhiều."
Hai người trở về thông báo, những người khác lập tức lên đường, đi được một lúc thì hắn cảm thấy kì lạ.
"Không đúng.
Nam Cốc có địa hình trũng.
Thung lũng chỉ nhìn thấy đường đi xuống.
Đây không phải đường ra khỏi núi mà là đường vào núi."
"Chẳng lẽ ông lão vừa rồi cố ý chỉ sai đường?".
"Đi mau.
Đi."
Thệ Hồn dẫn binh sĩ đến bao quanh núi, hắn người ít thế yếu đành rút lui.
"Đi.
Đi.
Đuổi theo!"
"Nhanh lên, đi nào."
Trên đường tháo chạy, họ bị bao vây trên một chiếc cầu dây, Hàm Phong vì muốn cứu hắn đã liều mình hi sinh, đợt mọi người qua hết bên kia đường thì cắt dây thừng khiến chiếc cầu rơi xuống vực, trên người còn trúng tên.
"Đừng qua đây."
Hắn nhìn cô từ từ rơi xuống vực sâu, gào thét trong vô vọng.
"Giết Cốc Dạ Hằng cho ta!".
"Hàm Phong, Hàm Phong ".
Nàng không biết làm gì hơn, chỉ biết kéo hắn rời đi.
Đến tối bọn họ đã trốn thoát thành công.
Dạ Hằng một mình ngồi lập bia mộ cho cô.
Trong lòng luôn tự trách, hắn cắt tay viết chữ lên khúc gỗ bằng máu của mình, nhớ về cô trước kia.
"Cốc Dạ Hằng, đúng không? Bản công chúa nhớ huynh rồi."
" Huynh là người tốt nhất trên đời này.
Ta cứ thích đấy, cứ yêu đấy."
[Yêu là yêu một đời.]
[Gặp huynh ta tựa như thiêu thân chỉ biết bay về phía ngọn lửa.]
[Đây chính là số phận.
Đây là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời này của ta.]
[Tuy từ đầu chí cuối giữa ta và huynh đều là giả.
Nhưng vì danh nghĩa phu thê này huynh vẫn luôn thấy lương tâm bất an có lỗi với người trong lòng kia.Ta tác thành cho huynh.]
Hoàng cung.
"Hoàng thượng Thệ Hồn gửi một bức mật thư đến."
Hoàng thượng đọc bức thư xong, trong lòng liền vui như mở cờ.
Nam Du.
"Lâu rồi Hàm Phong không gửi thư cũng không biết nó ở Đại Chử sống như thế nào."
"Hoàng huynh không cần lo lắng.
Hàm Phong chắc chắn cũng rất nhớ huynh.
Hôm nay có lẽ có việc trì hoãn nên không kịp gửi thư."
" Bây giờ ta đã có cảm giác lo lắng của cha mẹ khi con cái đi xa rồi.
Từ nhỏ nó đã mất đi mẫu hậu lớn lên trong vòng tay của ta.
Ta chỉ hy vọng nó được hạnh phúc, bình an."
" Nhất định sẽ như thế."
Hàm Nguyệt công chúa cùng quốc vương trò chuyện thì binh sĩ bên ngoài truyền tin vào.
"Vương thượng đại sự không hay rồi.
Đại sự không hay rồi, Vương thượng."
" Hoảng hốt thế còn ra thể thống gì nữa.
Chuyện gì?".
"Khởi bẩm Vương thượng Hàm Phong công chúa rơi xuống vách núi bỏ mạng rồi."
"Cái gì? Ngươi nói gì? Nói lại lần nữa.
"
"Hàm Phong công chúa rơi xuống vách núi bỏ mạng rồi.
Bây giờ thi thể đang ở đại điện."
"Ca ca.
Ca ca."
" Vương thượng.
Vương thượng, Vương thượng."
Ông nghe xong suýt ngất xỉu, tay run run đi đến đại điện.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành, sao công chúa lại rơi xuống vách núi bỏ mình được?".
"Tham kiến Vương thượng.
Tại hạ là Thệ Hồn, phó sứ quân đoàn Thiết Huyết của Đại Chử.
Nhận mệnh lệnh của Hoàng thượng Đại Chử
truy bắt quân phản loạn Cốc Dạ Hằng và Bạch Tịch Dao.
Hai người họ cưỡng ép công chúa muốn mượn thế lực Nam Cốc để mưu phản.
Vốn dĩ bọn ta muốn cứu công chúa, nhưng không ngờ lúc phát hiện ra công chúa thì người đã chết thảm dưới vách núi rồi.
Tại hạ biết chuyện này nghiêm trọng nên đã đưa thi thể công chúa trở về quê hương."
"Vương thượng người nhất định phải làm chủ cho công chúa."
Nha hoàn bên cạnh quỳ xuống khóc lóc.
"Ngươi là a hoàn của Hàm Phong?".
" Nô tỳ là a hoàn được công chúa mua ở chợ.
Công chúa hiền lành tốt bụng có ơn nặng như núi với nô tỳ.
Nhưng từ khi công chúa gả vào vương phủ, người luôn bị ghẻ lạnh sống cuộc sống không bằng cả kẻ dưới.
Mấy ngày trước, dường như vương gia thay đổi tính tình đột nhiên ân cần niềm nở với công chúa
lừa người quay về Nam Cốc.
Không ngờ rằng chuyến đi này...!Công chúa đáng thương của nô tỳ."
"Con gái đáng thương của ta."
" Xin Vương thượng nén bi thương."
"Cốc Dạ Hằng và Bạch Tịch Dao làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy tội đáng muôn chết."
"Hoàng thượng Đại Chử đã lệnh cho tại hạ đi bắt hai người họ để an ủi linh hồn của công chúa trên trời.
Nhưng bọn họ đã đến biên giới Nam Cốc e là sẽ lợi dụng công chúa, lừa gạt Vương thượng xuất binh.
Vậy nên tại hạ đã mau chóng đến bẩm báo chuyện này."
"Nỗi đau mất con gái tựa như khoét thịt, cứa tim.
Ta nhất định sẽ khiến Cốc Dạ Hằng và Bạch Tịch Dao nợ máu trả bằng máu.
Người đâu?".
" Có."
"Truyền lệnh của bản vương tăng cường canh phòng biên giới truy bắt Cốc Dạ Hằng và Bạch Tịch Dao".
"Vâng."
[Hàm Phong công chúa chi mộ]
"Ta có lỗi với Hàm Phong".