"Ngài nói xem ban ngày sai Bôn Lôi âm thầm bảo vệ ta ban đêm lại vội vàng đến tìm ta như vậy.
Khẩu thị tâm phi là bệnh phải chữa trị đấy."
Hắn nghe nàng nói như vậy lập tức quay sang nhìn Bôn Lôi với vẻ mặt đầy tức giận.
Bôn Lôi bắt gặp ánh mắt này liền tìm cách chuồn lẹ.
"Thinh Nguyệt cô nương, ta đột nhiên nhớ ra
có vài chuyện cần tìm cô giúp.
Đi...!đi thôi."
Bôn Lôi kéo tay Thinh Nguyệt nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
"Cầm lấy.
Bản thân mình còn chưa chăm sóc tốt lại còn chạy vào hoàng cung.
Mấy ngày này cô cứ ở trong phủ an tâm dưỡng bệnh biết chưa hả?".
Dạ Hằng đưa một chiếc hộp gỗ cho nàng, nàng nhận lấy mở ra bên trong là một củ nhân sâm.
Nàng vui vẻ đóng hộp lại ôm vào người vui vẻ nói.
"Biết rồi."
"Không có việc gì nữa bản vương về trước đây."
"Ngài...!đợi...!đợi một chút.
Chuyện là...!Ta có một chuyện muốn hỏi ngài.
Nếu nói lỡ như, ta nói là lỡ như thôi nếu ngài phát hiện vụ án của tỉ tỉ hung thủ vẫn còn người khác.
Ngài sẽ làm như thế nào?".
Hắn nghe thấy Tịch Nguyệt trong lòng lại sốt sắng lên.
"Cô có ý gì?".
"Ngài trả lời ta trước đi."
"Có phải cô đã điều tra được điều gì không?".
"Không có.
Không...!không phải ta vừa nói rồi sao? Là lỡ như.
Là giả thiết không phải là thật.
Còn không phải vì sáng nay ngài nói với ta thế thân gì đó...".
"Sau này cô không được lấy chuyện của Tịch Nguyệt làm giả thiết."
Hắn nói xong thì quay người rời đi.
" Trong lòng ngài vẫn là không quên được tỉ tỉ".
Trong phòng của Đậu Sĩ Minh, ông ta cùng muội muội đang nói chuyện về việc của Hằng vương.
Bà ta đọc lá thư mà Lệ phi nương nương gửi đến giận đến đỏ mặt, đập tay xuống bàn.
[Mẫu thân, nay lúc diện kiến hoàng thượng, gặp Tịch Dao vui vẻ từ thư phòng đi ra...]
" Bạch Tịch Dao này càng ngày càng lợi hại rồi.
Không ngờ lại vào tận hoàng cung dụ dỗ hoàng thượng.
Hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt của việc lập hậu.
Ta tuyệt đối không thể để nó phá hỏng cơ hội của Tố Loan.".
" Vụ án của Cốc Dạ Hằng chính là do nó âm thầm nhúng tay vào làm hỏng việc tốt của ta.
Lúc đầu ta còn cho rằng mục tiêu của nó
là Hằng Vương.
Không ngờ lại là hoàng thượng."
Hàn Cẩm Y từ lâu đã theo dõi Đậu Sĩ Minh, hắn ngồi trên mái nhà nghe hết toàn bộ âm mưu của hai huynh muội họ.
[Hai tỉ muội chúng nó]
[Đúng là thứ hồ ly tinh xảo quyệt đến đâu cũng dụ dỗ đàn ông.]
[Nhưng việc cấp bách trước mắt vẫn là phải nghĩ cách loại bỏ tên cản đường Cốc Dạ Hằng.
Hiện nay hắn ta cứ ngoặm chặt ta không buông.
Chưa diệt được hắn ngày nào ta ngồi ở vị trí này càng thêm phần nguy hiểm chứ đừng nói chuyện giúp được Tố Loan.
Nhưng Tịch Dao cũng không thể không loại trừ chứ? Quan hệ của Tịch Dao và Cốc Dạ Hằng đã không đơn giản như vậy, vậy chúng ta sao lại không lợi dụng cơ hội này...]
[Ý của đại ca là...]
[Ra tay với Tịch Dao trước chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?].
Đại phu nhân nghe đại ca mình nói như vậy, trong lòng liền thoải mái, mỉm cười đầy gian ác.
Sáng hôm sau.
Tịch Dao vì chuyện ngày hôm qua mà trong lòng buồn bực, vốn dĩ vào cung điều tra vụ án của Tịch Nguyệt nhưng lại đến dịch quán tìm công chúa Nam Du quốc.
"Tịch Dao.
Sao vậy?".
"Tỷ tỷ, tỷ nói xem nam nhân đều đang nghĩ gì vậy?".
" Xem ra giữa Tịch Dao của chúng ta và Hằng Vương gặp phải vấn đề gì rồi.
Cứ nói thẳng đi
tỷ nhất định giữ bí mật cho muội."
" Thực ra giữa muội và Hằng Vương vẫn chưa hoàn toàn xác định tâm ý của nhau.
Nói chính xác hơn là ngài ấy vẫn chưa chấp nhận muội."
"Nhưng lần trước chẳng phải hai người đã...".
" Chuyện đó chẳng qua là giúp ngài ấy giải vây mà thôi.
"
"Nhưng tỷ tỷ nhìn ra được muội thật lòng thích Hằng vương."
"Thật lòng thì có ích gì chứ? Dạ Hằng đối với Tịch Nguyệt tỷ tỷ cũng là một tấm chân tình.".
Nhìn vẻ mặt ảo não của nàng, Hàm Nguyệt công chúa lắc đầu cười rồi đưa một túi thơm đã may sẵn cho nàng.
" Đây là cái gì vậy?".
" Ở Nam Du của chúng ta, phàm là nữ tử khi bày tỏ tình cảm với nam nhân đều tặng một túi thơm do tự tay mình thêu.
Muội không phải muốn biết rõ tâm ý của ngài ấy sao? Sao không bày tỏ tình cảm của mình trước?".
Nàng cầm túi thơm lên suy nghĩ một hồi lại lắc đầu trả lại.
"Tên mặt lạnh như băng Cốc Dạ Hằng đến nhìn cũng chả thèm nhìn sao lại có thể nhận chứ?".
"Nhận hay không muội cứ làm rồi biết.
Lại đây ta dạy muội".
\[Tích Kiện Vi Hùng\]
"Tịch Dao?".
" Đúng.
Hai huynh muội Đậu thị biết bản thân không thể dễ dàng diệt trừ huynh lại nhận ra được quan hệ của huynh và Tịch Dao không tầm thường nên muốn ra tay với cô ấy trước.
Hơn nữa...".
"Hơn nữa cái gì?".
" Hơn nữa Đậu thị lo lắng hoàng thượng và Tịch Dao quá thân thiết sẽ ảnh hưởng đến việc lập hậu của Lệ Phi".
" Hoàng huynh?".
" Vương gia, hôm qua khi ngài bảo thuộc hạ âm thầm bảo vệ Bạch cô nương trên đường đi cũng đã xảy ra sự cố.
Hình như có người
luôn âm thầm theo dõi Bạch cô nương.
Hơn nữa lúc đó còn đẩy một chậu hoa rơi xuống
suýt nữa rơi trúng Bạch cô nương."
Bôn Lôi chợt nhớ lại sự việc ngày hôm qua vội vàng bẩm báo.
"Sao bây giờ ngươi mới nói?".
"Thuộc hạ tắc trách.
Chỉ là người đó thân thủ thật sự quá nhanh thuộc hạ nhất thời cũng không nhận ra được."
"Xem ra chuyện Tịch Dao vạch trần âm mưu của Đại Sở quá gây chú ý rồi.
Hiện nay ngoại trừ Đậu Sĩ Minh còn có người khác âm thầm theo dõi cô ấy."
" Dạ Hằng, ta sẽ tiếp tục theo dõi hành tung của Đậu Sĩ Minh, huynh cứ yên tâm".
" Trông cậy vào huynh ".
" Vương gia, Bạch cô nương đang ở hậu viện chờ ngài".
" Ta biết rồi".
" Nếu lát nữa ngài vẫn bày ra cái bản mặt lạnh lùng ta sẽ lập tức vứt luôn tuyệt đối không đưa cho ngài."
Nàng cầm túi thơm mình đã thêu ở hậu viện đi qua đi lại.
" Cô muốn vứt cái gì vậy?".
Hắn đến hậu viện nhìn thấy nàng cầm vật gì đó đi qua đi lại rồi còn nói chuyện một mình, tiến đến giật lấy xem.
"Ngài đưa cho ta."
"Cái túi thơm đang tốt vậy, tại sao phải vứt đi chứ?".
"Không cần ngài quan tâm.
Đây là đồ của ta
ta muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó.
Trả cho ta."
"Đồ của cô à? Lẽ nào cái túi thơm này là do cô tự tay làm sao?".
"Sao chứ? Bổn cô nương còn không thể có chút tài nghệ sao?".
"Cũng đúng.
Nhìn mũi chỉ với đường thêu này
quả thật chẳng ra sao đúng là giống cô làm."
"Ai cần ngài quan tâm chứ? Cũng đâu phải là tặng ngài nói nhảm nhiều quá."
" Vậy là tặng ai thế? Lẽ nào là Hàn huynh?".
"Đây chẳng qua là ta ở chỗ Hàm Nguyệt tỷ tỷ
rảnh rỗi không việc gì nên mới làm giết thời gian thôi.
Ngài quan tâm nhiều vậy làm gì?".
" Ta còn tưởng cô đến đây là có vật gì quan trọng muốn tặng bản vương chứ.
Xem ra là ta đã nghĩ nhiều rồi."
"Thật ra...!nếu...!nếu ngài thích ta tặng ngài cũng được."
" Vừa rồi không phải nói là không phải tặng ta sao?".
"Được rồi.
Thật ra cái túi thơm này vốn dĩ là để tặng cho ngài.
Ta...!ta hôm nay đến là muốn hỏi ngài hôm đó những lời ngài nói có phải ý là muốn chấp nhận ta không?".
Đang vui vẻ nói chuyện bỗng hắn phát hiện sau hòn non bộ có một hắc y nhân đang lấp ló, hắn liền nhanh chóng thay đổi thái độ.
" Cô dựa vào đâu mà cho rằng bản vương sẽ nhận túi của cô?".
" Dạ Hằng".
" Câm miệng.
Tên của bản vương cô có thể gọi là sao? Bạch cô nương, bản vương niệm tình cô đã từng cứu mạng ta nên mới dung túng cô thậm chí cho cô tự do ra vào vương phủ, cô nên
nhớ rõ thân phận của mình.
Sau này đừng làm lại những chuyện vượt quá thân phận như vậy."
Nàng đứng bên cạnh nghe những lời này rất đau lòng, không phải vừa nãy mới vừa vui vẻ sao? Bây giờ lại thành ra thế này, sự thay đổi của hắn khiến nàng không kìm được nước mắt.
" Cốc Dạ Hằng có phải ngài bị thần kinh không?".
" Cái túi thơm này căn bản không có vừa mắt bản vương chút nào."
Hắn nói xong liền vứt túi thơm xuống đất, nàng nhìn thấy túi thơm bị ném xuống lòng không khỏi xót xa.
" Được, là ta đã quá phận rồi, từ nay về sau ta sẽ không làm phiền ngài nữa".
Nàng quay người chạy đi, trên mặt còn đọng lại những giọt nước long lanh.
"Bôn Lôi."
"Vương gia."
" Đi theo cô ấy, nhớ nhất định phải bảo vệ Tịch Dao".
" Vương gia an tâm".