Phượng Hoàng Vô Song

Chương 103: 103: Đàm Phán





Nhận được viện trợ của quân Nam Cốc và Nam Du của Hàm Dục, nghĩa quân nhanh chóng tìm viện trợ liên kết với Đại Sở.

Nhưng Cốc Dạ Quân đã có bước đi trước.
"Nếu chúng ta có được chi viện, quân lực ắt sẽ tăng mạnh.

Nếu ba đội quân liên hợp
sớm muộn gì cũng có thể bao vây tiêu diệt Đại Chử.

Chỉ có điều địa thế Đại Thục hiểm trở con đường xin viện quân chắc chắn sẽ rất gian nan.

Nhiệm vụ lần này phải hành động cẩn thận.

"
"Trận Liên Thành trước đó Thái tử Đại Sở Sở Mạc Bắc từng một mình xuất binh tương trợ, cũng xem như có giao tình với quân ta.

Nhưng chỉ có một cơ hội mà thôi."
" Là sao vậy?".
" Bẩm báo.

Thống soái, có chuyện không hay rồi!"
" Chuyện gì?".
" Hôm nay, Thái tử Đại Sở Sở Mạc Bắc đột nhiên dẫn mấy chục nghìn quân tinh nhuệ tiến vào lãnh thổ Mãng Nguyên."
[Mãng Nguyên]
"Khởi bẩm Thái tử.

Theo bố trí của người quân ta chia thành bốn nhóm bao vây Mãng Nguyên."
"Phía Cốc Dạ Hằng có động tĩnh gì không?".
" Giờ nghĩa quân Đại Chử có chắp thêm cánh cũng không thoát.

Không biết Thái tử tính làm gì tiếp theo?".
"Đừng vội tấn công, đợi chỉ thị tiếp theo của phụ hoàng.

Trước giờ phụ hoàng không muốn nhúng tay vào chính sự của Đại Chử.

Lần này không biết tại sao lại hạ lệnh đối đầu với nghĩa quân Đại Chử.

Chẳng lẽ phụ hoàng muốn bắt tay với Cốc Dạ Quân?".
"Hạ thần ngu dốt, không dám đoán bừa."
"Thái tử điện hạ, ở đây có một bức mật thư."
Sở Mạn Bắc đọc thư xong sắc mặt liền thay đổi.
"Ý của phụ hoàng là sao? Lại còn nét bút này nữa."
[Hiệu buôn Tinh Diêu]
" Ta thực sự nghĩ mãi mà không hiểu.

Nghĩa quân và Đại Sở không hề có hiềm khích.


Tại sao họ lại đột nhiên tấn công chứ?".
"Hành động lần này của Đại Sở không hề có một chút dấu hiệu nào trước đó.

Thực sự quá kỳ lạ.

Chẳng lẽ họ đã liên minh với Cốc Dạ Quân?".
"Ta lo cứ tiếp tục thế này, chúng ta chưa có được sự trợ giúp của Nam Cốc, thì đã bị quân Sở bao vây tiêu diệt rồi.

Chúng ta không thể cứ ngồi không chờ chết được.

"
"Vương gia.

Thái tử Đại Sở Sở Mạc Bắc gửi thư đến."
[Gặp nhau ở rừng cây ngoài thành.]
" Gặp nhau ở ngoài thành? Có khi nào họ muốn giở trò không?".
" Chắc là không đâu.

Ta hiểu tính của Sở Mạc Bắc.

Hắn tuyệt đối không phải loại người thừa cơ hãm hại người khác.

Giờ chúng ta chỉ có thể đích thân dò la ra ngoài thành xem rốt cuộc là thế nào."
Nàng bên cạnh cảm thấy kì lạ liền theo hắn ra ngoài thành.
Ngoại thành.
"Thái tử.

Trận Liên Thành trước đó nhờ Thái tử ra tay ứng cứu kịp thời, bản vương vẫn chưa kịp đích thân nói lời cảm ơn với ngài."
"Ngài đừng hiểu lầm.

Đại Sở ta không muốn nhúng tay vào chuyện chính sự của nước khác.

Sở Mạc Bắc ta cũng chưa từng có ơn với ai.

Hôm đó, ta ra tay trợ giúp chỉ là để trả lại món nợ ân tình của Bạch Tịch Nguyệt khi xưa.

Cô nói có phải không, Bạch Tịch Dao?".
Sở Mạn Bắc vừa nói vừa nhìn nàng với vẻ mặt thâm tình.

Hắn nhận ra được Sở Mạn Bắc cũng có ý với nàng.
"Nếu đã như thế, ta muốn hỏi Thái tử.

Nghĩa quân Đại Chử ta và Đại Sở vốn không có chút ân oán nào, tại sao các người phải hằn học chèn ép bọn ta? Đánh lén không thành, còn bố trí quân bao vây tiêu diệt."
"Đánh lén? Lời xấc xược ấy của ngài cũng được xem là thái độ cần có khi đàm phán sao?".
"Thái tử.

Giữa hai ta không có ân oán gì cả.


Nếu cứ tiếp tục đánh nhau e sẽ càng có nhiều binh sĩ phải bỏ mạng nơi sa trường, càng có nhiều dân chúng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Cho nên, vì lê dân bách tính cũng vì mối duyên phận với tỷ tỷ, huynh có thể rút quân không?".
Nàng thấy tình hình hai bên căng thẳng nên tiếp lời.
"Ta có thể đồng ý với cô.

Nhưng mà, nếu các người đã có yêu cầu thì nhất định phải trả giá."
" Được.

Không biết thái tử muốn gì?".
Hắn lạnh lùng nói.
"Muốn cô ấy.

Ngài có cho không?".
"Thái tử không muốn đàm phán với ta thì cứ nói thẳng, cớ gì phải đùa cợt như vậy."
Nghe đến đây, trong lòng hắn không nhịn được mà nổi giận.
"E là vương gia vẫn chưa nghe rõ lời của ta.

Chỉ cần Bạch Tịch Dao làm thái tử phi của ta, thì Đại Sở ta sẽ lập tức lui binh.

Đây là điều kiện của ta.

"
"Thái tử.

Bây giờ dân chúng Đại Chử đang ở trong nước sôi lửa bỏng vì Cốc Dạ Quân, không thể chậm trễ thêm bất cứ giây phút nào nữa.

Lần này chúng ta tới đây là vì muốn đàm phán với thái tử một cách chân thành.
Mong thái tử hãy nhìn nhận một cách nghiêm túc."
"Nếu ta đã nói như vậy thì tuyệt đối không có một chút đùa giỡn nào.

Cô cứ yên tâm đi.
Dù cô từng là Hoàng quý phi của Đại Chử, nhưng Sở Mạc Bắc ta vẫn sẽ nghênh đón cô về theo đúng lễ nghĩa của nước ta.

Ta sẽ không bạc đãi để cô chịu thiệt."
" Nàng ấy là người phụ nữ của Cốc Dạ Hằng ta.

Thái tử.

Ta khuyên ngài nên rút lại những lời vô lý vừa nãy đi.

Nếu không đừng trách ta không khách sáo."
" Được.


Đây vốn là một cuộc giao dịch.

Nếu ngài không đồng ý thì quân ta chắc chắn sẽ không rút lui."
"Được.

Vậy chúng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường."
"Ta có lòng tốt khuyên một câu.

Chỉ sợ hai người sẽ không chịu nổi hậu quả đấy đâu."
Sở Mạn Bắc rời đi.

Hắn thì tức đến mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi khắp nơi.
"Dạ Hằng.

Lúc nãy huynh quá vội vã rồi.

Sao không đợi hắn nói rõ nguyên do rồi quyết định."
" Ta hành quân chinh chiến bao nhiêu năm,
chưa từng gặp kẻ nào vô liêm sỉ như vậy.

Được.

Nếu Đại Sở hắn đã có ý xấu vậy thì không cần thiết phải tiếp tục hợp tác nữa."
" Ta lại thấy, Sở Mạc Bắc đưa ra yêu cầu vô lý như vậy chắc chắn có hiểu lầm gì đó."
"Hiểu lầm? Muội vẫn còn tin tưởng hắn như vậy? Được lắm.

Hắn vừa mới nói có giao tình gì đó với muội, tại sao ta lại không biết?".
"Chẳng qua trước đây ta từng quen biết hắn ở hiệu buôn Tinh Diêu thôi."
Nhìn vẻ mặt này của hắn nàng không nhịn được muốn châm chọc.
"Huynh đang ghen à? Mùi ghen tuông nồng nặc lên rồi."
" Dù thế nào đi nữa, thì từ nay về sau muội tuyệt đối không được gặp lại hắn nữa.

Nếu hắn đã không muốn hợp tác với ta vậy ta sẽ đánh cho hắn không còn mảnh giáp trên chiến trường."
"Dạ Hằng, huynh không được quá kích động.

Người quen biết Sở Mạn Bắc là Tịch Nguyệt tỷ tỷ đương nhiên muội sẽ không có giao tình gì với hắn.

Huynh cứ yên tâm.

Giao chiến bây giờ là sách lược cuối cùng của hai bên.

Như thế chỉ đúng ý của Cốc Dạ Quân thôi."
" Đó là do hắn vô lý trước.

Tịch Dao, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai cướp muội khỏi ta.

Ta sẽ không bao giờ cho phép điều này."
Hiệu buôn Tinh Diêu.
Những ngày sau đó càng khó khăn hơn, bách tính ở Mãng Nguyên đều bị đói chết.
"Chủ nhân."
"Thế nào rồi? Tình hình ra sao?".
"Quả thực như người dự đoán.


Sở Mạc Bắc đã ra lệnh cắt đứt lương thực và nguồn nước của Mãng Nguyên.

Hắn muốn ép chúng ta bằng việc này.

Bây giờ lương thực đã cạn kiệt, các tướng sĩ mỗi ngày chỉ ăn lương thực thô.

Ngày nào các tướng sĩ cũng để bụng đói sao cơ thể có thể chịu nổi chứ? Lương thực trong quân doanh vẫn còn một ít ít nhiều vẫn chống đỡ được mấy ngày.

Chỉ là dân chúng trong thành tình hình không lạc quan cho lắm."
"Đừng giấu giếm thêm nữa.

Có gì cứ nói thẳng đi.

"
"Bây giờ khắp nơi trong thành đều là cảnh nghèo đói.

Đã có người chết đói rồi."
Nàng nghe xong thì liền ra ngoài xem tình hình.
"Lưu Sa.

Lương thảo trong quân doanh còn chống đỡ được mấy ngày?".
" Chỉ chống đỡ được hai ngày nữa thôi.

Nhưng bây giờ ngày nào các huynh đệ cũng chỉ ăn một bữa.

Cứ tiếp tục như vậy Mãng Nguyên sẽ xuất hiện cảnh ăn thịt người mất."
" Cẩm Y.

Huynh phái một đội ngũ đi thăm dò nơi có thể đột phá vòng vây đi."
" Được."
" Bôn Lôi, Lưu Sa.

Chúng ta đi."
"Dạ Hằng.

Lòng huynh cũng rất rõ làm như vậy chỉ giải quyết khó khăn trước mắt,
chứ không giải quyết được khó khăn của Mãng Nguyên.

Quân Sở chắc chắn lương thực của chúng không đủ để bao vây lâu dài.

Trước đây chúng ta đã đốt kho lương của quân Sở rồi.

Bây giờ chúng ta chỉ cần cắt đứt nguồn lương thực của họ, thì có thể chuyển bại thành thắng."
"Muội yên tâm đi.

Ta đã phái Ân Tuyết đi điều tra thăm dò rồi.

Đợi tin tức của cô ấy là được."
Quân Sở.
"Cũng không biết tình hình Mãng Nguyên bây giờ thế nào?".
"Nguồn lương thực và nguồn nước cũng bị cắt đứt mấy ngày rồi.

Theo thuộc hạ thấy, bây giờ trong thành chắc đã chết đói đầy đường rồi."