Phượng Hoàng Trở Về

Chương 30: Sáng như gương




Việc này Đồng Hề xem như cũng thàng công. Nhưng sau đó Thiên Chính đế đối với nàng cũng không đối đãi gì khác biệt, cũng chẳng quan tâm. Đồng Hề cảm thấy trong lòng có chút mất mát, nhưng trước mắt nàng cũng không muốn tranh gì trong đầm nước đục này. Chẳng qua trong lòng có chút oán hận hắn mà thôi.

- “Nương nương, sao người không tập luyện vũ đạo mà Chiêu phu nhân chỉ, nô tỳ cảm thấy vũ đạo kia quả thật rất đặc biệt.” – Thúc Bạch tò mò hỏi, Đồng Hề đối với điệu múa của Mộ Chiêu Văn dường như cũng không mấy hứng thú.

Lúc đầu nàng cũng cùng Mộ Chiêu Văn tập hai ngày, chẳng qua vì cảm thấy mới mẻ. Nhưng đáy lòng nàng cũng không muốn tiếp nhận đề nghị này. Quan niệm vốn đã ăn sâu trong tiềm thức, nàng cũng chưa tùng muốn thay đổi, huống chi nữ tử phải lấy hiền lương thục đức làm trọng, nếu dùng vũ điệu để cầu sủng, chẳng lẽ muốn được phong làm “Vũ phi” sao?

- “Thúc Bạch, ngươi nhìn xem Hoàng thượng có bao giờ đặt tâm tư trên những nữ tử ca múa không? Không nói đâu xa, Cận mỹ nhân vào cung với một điệu múa “Nghê thường” mọi người đều biết. Hoàng thượng có từng ghé mắt qua nàng ta không?”

Thúc Bạch trầm tư một lát, quả thật như thế. Sau khi Cận Mỹ nhân vào cung, Thiên Chính đế cũng chưa từng xem trọng vũ đạo của nàng ta, có chăng cũng chỉ như phi tần bình thường thôi.

- “Vậy sao nương nương còn muốn học?”

Đồng Hề cười cười:

- “Bản cung vốn tò mò, mặc loại quần áo này múa quả thật kỳ quái nên cũng tò mò xem Chiêu phu nhân có váy nhảy lạ lùng thế nào. Tư tưởng của cô ất cũng rất kỳ quặc.” – Một câu nói lại xua tan nghi vẫn trong lòng Thúc Bạch.

Nhưng mà một người thật sự có thể nhìn thấu người khác như vậy, không thể nào chỉ đối phó qua loa thế được.

- “Nương nương, người không thấy Chiêu phu nhân hành sự như vậy không hợp lý sao?”- Tề Vân đang cắt tỉa bồn hoa bên cạnh Đồng Hề.

Đồng Hề bỗng yên lặng, nhìn Tề Vân suy nghĩ hồi lâu mới nói.

- “Vẫn là cô có suy nghĩ cẩn thận. Ta và Mộ Chiêu Văn vốn cũng không phải thâm giao, sao nàng lại nhiệt tâm giúp ta như vậy? Không thể không làm ta có chút băn khoăn”.

- “Nương nương nghĩ Chiêu phu nhân rốt cuộc là có ý gì?”

- “Nàng ta muốn ta giúp xuất cung nên mới nhiệt tình giúp ta, nhưng ra thấy mọi việc không đơn giản như vậy” – Đồng Hề cản thận suy nghĩ, mắt hướng về phía bồn hoa trước mặt. Cuối cùng nàng đã bỏ quên điều gì chăng?

- “Nô tỳ thấy thần sắc Chiêu phu nhân cũng không vui vẻ gì, khi nhắc tới Hoàng thượng, hai mắt oán hận. Dường như nàng ta cũng không xem nhẹ mọi thứ như đang tỏ ra”.

- “Đúng là có đôi khi không chú ysm nàng ta nhìn vào mắt ta, cũng khiến ta có chút sởn tóc gáy. Cho nên ra cũng không thể không hoài nghi. Lúc này đẩy ta ra ngoài, không phải sẽ trở thành bia ngắm cho Vạn Mi Nhi và Thiên Chính đế sao? Ba người đấu đá, không biết lợi ích cuối cùng sẽ thuộc về ai. Còn nữa, nếu muốn ta đưa nàng ra ngoài cũng là một vấn đề, nhưng chuyện này không để Vạn Mi Nhi làm không phải dễ dàng hơn sao? Nàng sao lại tìm một kẻ vô dụng như ta? Nếu việc này bại lộ, chỉ sợ cả Lệnh Hồ gia đều bị nàng liên lụy” – Đồng Hề nghĩ tới cũng hơi lo sợ.

Lúc ấy bị vẻ dứt khoát của Mộ Chiêu Văn làm cảm động, giờ cẩn trọng nghĩ lại mới phát hiệ bên trong có vấn đề.

- “Cô cô, có phải ta còn chuyện gì không biết không?” – Đồng Hề nhìn Tề Vân – “Ngươi đi thăm hỏi thử xem, Chiêu phu nhân tra xét chuyện hư thai thế nào rồi? Cho dù Hoàng thượng không để bụng, nhưng chuyện đứa nhỏ nàng ta chưa trả thù được, sao lại cam tâm rời khỏi cung?”

Đợi sau khi Tề Vân đi, Đồng Hề lại dặn Thúc Bạch và Huyền Huân thầm tìm hiểu chuyện này. Đối với Tề Vân nàng đã bắt đầu có chút lo lắng, bởi Tề Vân biết quá nhiều, trong cung chuyện lớn chuyện nhỏ đều nằm trong lòng bàn tay. Đồng Hề trước đây ỷ lại vào nàng ta nên không cảm thấy gì, nhưng về sau mới nhận ra trong cung này, Thúc Bạch và Huyền Huân muốn nắm những tin tức tương tự cũng rất gian nan, lúc này Đồng Hề mới giật mình tỉnh ngộ. Tề Vân có phải quá thần thông quảng đại hay không?

Nhưng nàng thật sự không dám nghĩ tới sau lưng Tề Vân còn có một chủ tử khác không phải là mình. Chuyện này thật sự rất đáng sợ.

Nhưng chuyện Đồng Hề đau đầu không chỉ vậy.

Sauk hi ngủ trưa dậy, lại có người đến bẩm với Đồng Hề, Huyền Huân ở Thủ Thực đường cãi nhau với cung nữ khác. Đồng Hề mặt nhăn mày nhíu. Thủ Thực đường cũng xem như nội khố trong cung, các cung thiếu vật phẩm gì đều đến đó lĩnh. Huyền Huân và các cung nữ khác cãi nhau cái gì đây?

Đồng Hề vừa mới ngủ trưa dậy, có chút mơ màng, chỉ nói:

- “Bảo Tề Vân dẫn Huyền Huân về đi”.

- “Là Tề Vân cô cô và Thúc Bạch tỷ tỷ bảo nô tỳ về báo lại với nương nương. Huyền Huân tỷ tỷ bị Hiền Phi nương nương giữ lại, cả Hoàng thượng cũng biết rồi” – Đây là thị nữ hạ đẳng Huệ Nhĩ trong Đồng Huy cung. Đồng Hề cảm thấy kỳ lạ, sao Huyền Huân có thể làm những chuyện này? Mà cũng không phải Tề Vân hay Thúc Bạch đến báo cho mình.

Hỏi Huệ Nhĩ, nàng ta chin phần đều không biết. Đồng Hề chỉ có thể bảo nàng ta đưa mình đến Thủ Thực đường. Vừa vào tới liền thấy Thiên Chính đế cau mày, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn, rất ít khi hắn thể hiện ra ngoài như vậy.

Huyền Huân sao lại không lại không chịu nhận tội, còn nhìn hai nội thị vẻ mặt không phục như vậy? Thấy Đồng Hề tới, nước mắt Huyền Huân không ngừng rơi xuống.

Vạn Mi Nhi thấy Đồng Hề đã nhoẻn miệng cười.

- “Quý phi tỷ tỷ sao cũng đến đây? Chuyện này cũng chẳng phải chuyện đai sự gì, nhưng thần thiếp và Hiền Phi tỷ tỷ cũng vừa mới vào cung, quy định trong cung cũng có chút đắn đo chưa biết giải quyết thế nào. Thật xin lỗi tỷ tỷ”.

Đồng Hề thản nhiên cười cười. Xem ra bọn họ là muốn giết gà dọa khỉ, chẳng qua chỉ là muốn tìm Quý phi khai đao mà thôi.

- “Thật ra Huyền Huân đi lấy huyết yến giúp tỷ tỷ cũng là chuyện thường, nhưng trên dưới trong cung đều đang vì người dân kinh thành và vùng phụ cận quyên góp, cho nên loại thuốc quý giá như huyết yến, Hiền phi tỷ tỷ cùng thần thiếp thương lượng miễn một năm, xem như trên dưới trong cung vì dân chúng làm chút việc. Vậy nên Thủ Thực đường thật sự không có huyết yến, nhưng Huyền Huân lại nói cẩu thái giám thiên vị, chỉ cấp cho thần thiếp và Hiền phi. Chuyện này quả thật rất oan uổng. Nếu tỷ tỷ không tin, cứ bảo người đi Dục Đức cung của thần thiếp thì biết”.

Chuyện đến đây Đồng Hề cũng hoàn toàn hiểu được. Huyền Huân xem ra đã phạm vào sai lầm lớn, ở nơi đây lại mở miệng đòi huyết yến, chẳng phải là nói Quý phi một mặt quyên tiền tài, mặt khác lại hoang phí sao? Một hai ký yến đủ để gia đình bình thường dùng ba năm. Thứ hai, Huyền Huân còn mở miệng mắng Hiền phi và Thuần Nguyên phu nhân.

- “Phẩm cấp của Quý phi tỷ tỷ cao hơn bọn thần thiếp rất nhiều. Nô tỷ của tỷ tỷ chúng thần thiếp dĩ nhiên không dám quản giáo. Nhưng cung quy vuwad mới lập, nếu không trừng phạt, thần thiếp làm sao có thể chưởng quản cung đình này, vậy nên đành thỉnh Hoàng thượng định đoạt” – dcThiên Chính đế bước đến trước mặt Thiên Chính đế, hiên ngang quỳ xuống.

Nàng ta và Đồng Hề hiển nhiên không phải bằng hữu. Từ khi Thái hậu vì Đồng Hề “lây bệnh” mà chết, dcThiên Chính đế đã định trước là cùng Đồng Hề không đội trời chung. Nàng ta sợ nhất là Đồng Hề và Vạn Mi Nhi liên thủ nên trước tiên phải giải quyết Đồng Hề trước.

Đồng Hề còn chưa nói gì, dcThiên Chính đế đã muốn Thiên Chính đế tỏ thái độ, thậm chí cho nàng ra một cơ hội đại nghĩa diệt thân hay tự bênh vực mình. Xem ra chuyện này nàng thế nào cũng không thoát được.

- “Đều là do thói quen thèm ăn của thần thiếp mà thành. Thần thiếp nguyện đóng cửa một năm chịu phạt” – Đồng Hề cũng nhẹ nhàng quỳ xuống, tuy là trong lòng nghẹn ngào nhưng lúc này cũng không phải thời điểm để phản bác. Nếu một ngày mình không ngã, dcThiên Chính đế và Vạn Mi Nhi cũng không an tâm đấu đến kẻ sống người chết.

- “Hiền phi đang tái lập quy củ cũ, trong cung trên dưới đều chấp hành. Quý phi biết rõ còn cố phạm, phạt phụng một năm cộng cấm túc một tháng. Huyền Huân phạm thượng, mắng chửi bề trên, niệm tình tuổi còn nhỏ, chỉ đánh 30 đại bản”

Thiên Chính đế dứt khoát nói, cũng không có thời gian quan tâm xem ai ủy khuất, ai oan uổng.

- “Nhưng Hiền phi và Thuần Nguyên phu nhân chưởng quản lục cung, sau này mọi chuyện tự làm chủ, không cần phiền đến trẫm”

Sau khi náo nhiệt tan, Đồng Hề dẫn theo Huyền Huân vừa bị xử phạt về Đồng Huy cung mới biết tình hình. Huyền Huân thẳng thắn, bị thái giám Thủ Thực đường đốc một hai câu liền ầm ỹ cả lên. Về phần huyết yến, Đồng Hề vẫn dùng bình thường, dân gian cảm thấy là vật vô cùng trân quý, nhưng ở trong cung cũng chỉ là vật tầm thường, liên lụy đến Huyền Huân tưởng huyết yến vốn cũng không phải vật đáng giá, vì vậy mới gặp chỉ trích.

- “Cái gì mà quy chế trong cung, nô tỳ tới lúc đến Thủ Thực đường mới biết còn có quy định này. Nô tỳ tưởng bọn họ làm khó dễ, nhìn thấy nương nương hiện giờ địa vị không bằng trước kia, cho nên mới…” – Huyền Huân nằm sấp trên giường, nước mắt không ngừng rơi.

- “Không sao, bọn họ bày ra trò này cũng tốt, vốn là định lật đổ bổn cung, không muốn nhìn thấy Quý phi ta đặt trên đầu bọn họ. Vậy mà cuối cùng còn bị Hoàng thượng khiển trách, chẳng phải rất vui sao?” – Đồng Hề trái lại nghĩ thoáng một chút.

Nghi đến năm đó nàng cũng vui mừng đấu đá như vậy, đi lên tới ngôi Quý phi, nghĩ vị trí kia chẳng mấy chốc sẽ đoạt được. Nhưng hôm nay nhận ra, có lẽ năm đó mình chẳng qua được đào tạo như một quân cờ để đối pho Độc Cô gia mà thôi.

Bây giờ Vạn gia và Độc Cô gia tranh đấu, Lệnh Hồ gia nàng vốn phải cảm tạ Hoàng thượng đã không đếm xỉa đến mới phải.



Đồng Hề bị cấm túc, nhưng Mộ Chiêu Văn thì không, cho nên nàng ta cung thường xuyên lui tới.

- “Đáng tiếc, muội còn vì nương nương chế vũ y” – Mộ Chiêu Văn không phải không có tiếc nuối. Đồng Hề không biết nàng ta tiếc bản thân mình sai thêm sai, hay là tiếc mình không bị Thiên Chính đế giáng tội.

Quy chế trong cung thế nào không so được với tâm tình Thiên Chính đế. Chỉ cần hắn nói một câu,Đồng Hề có thể bị phế truất vào lãnh cung, cũng chỉ một câu có thể khiến nàng nhẹ nhàng vượt qua.

- “Là muội lo lắng dư thừa. Nương nương dù thất sủng cũng như cá gặp nước, so với ta càng thỏa mái hơn” – Mộ Chiêu Văn nhìn vào mắt Đồng Hề, có chút lo lắng.

- “Có thể bình an sống nốt quãng đời còn lại trong cung, âu cũng là may mắn rồi” – Đồng Hề cười cười.

- “Nương nương nhìn thấy Hiền phi được sủng ái, trong lòng không ủy khuất sao? Bất luận là tài hoa hay tướng mạo, nương nương đều hơn bọn họ. Trong lòng nương nương không nhớ thương Hoàng thượng sao?”

Đồng Hề không hiểu tại sao Mộ Chiêu Văn lại quan tâm tâm ý của mình đối với Thiên Chính đế như vậy. Ngay từ đầu nàng ta sốt ruột mình không được Thiên Chính đế sủng ái, còn cầm đèn chỉ điểm cho mình, lúc này không kìm được bèn hỏi ra.

- “Hoàng thượng là phu quân của ta, dĩ nhiên là có nhớ nhung chứ”

Đôi mắt Mộ Chiêu Văn phức tạp, Đồng Hề thật sự không hiểu tâm tư của nàng.

Cấm túc đối với Đồng Hề cũng không có gì, nàng rất ít khi ra ngoài. Thứ nhất là nếu đi nhiều, da chân dĩ nhiên không thể mềm mại. Thứ hai là phơi nắng nhiều da sẽ bị đen, không được trắng nõn. Cho nên bình thường nàng rất ít khi ra cửa.

Nhưng hàng năm, sẽ luôn có một ngày nàng phải ra ngoài, đó là ngày lễ Mẫu đơn tạ hoa. Trong dân gian Cảnh Hiên triều xưa nay có lễ nữ nhi tặng hoa, nhưng tùy theo địa phương sẽ khác nhau. Bởi vì địa phương không giống nhau nên người yêu hoa cũng khác nhau, giống như Đồng Hề yêu hoa mẫu đơn, vậy lễ Mẫu đơn tạ hoa chính là lễ nữ nhi của nàng.

Ban đêm, Đồng Hề từ bến thuyền nhỏ trong Đồng Huy cung ìm một chiếc thuyền nhỏ chèo ra hồ tiễn thần hoa mẫu đơn. Nàng đốt hà đăng (31) trong hồ, thu gom những đóa hoa triệu phấn thả lên, theo dòng nước trôi di. Trong lòng nàng suy nghĩ đến nguyện vọng của nữ tử nhân gian khi đốt hà đăng: “Hà đăng nhất phóng tam thiên lý, thiếp thân tuế nguyệt điềm như mật”

(Thả đèn giấy ra xa ba ngàn dặm, hy vọng những năm tháng sau này có thể êm đềm như mật ngọt)

- “Ai ở đằng kia?”

Đồng Hề đột nhiên nghe được giọng nói của thái giám, trong lòng căng thẳng. Sao khuya như vậy rồi mà ở đây còn có người? Đây là góc hoang vắng nhất ở phía tây bắc Đại Minh cung. Đồng Hề từ Thái hồ phải chèo qua rất nhiều hồ trong núi Bồng Lai mới tới được. Sau khi ra khỏi Thái hồ thì hồ chảy thành 10 nhánh nhỏ gọi là “Lạc hoa tiết”.

Vượt qua Lạc hoa tiết, hồ lại mở rộng lớn hơn, còn gọi là Tiểu Thái hồ. Nơi này nối thẳng tới sông Vĩnh Yên ở ngoài cung, hơn nữa lại nằm sát lãnh cung cho nên rất ít người đến. Đồng Hề vì vậy mới đến đây thả đèn, không ngờ lại gặp phải người khác.

Nhìn theo hướng hà đăng, Đồng Hề mới nhận ra trong Tiểu Thái hồ có mấy cây đại thụ, phía sau có một con thuyền ẩn hiện. Vừa rồi nàng cũng không để ý chung quanh nên không nhìn thấy.

- “Quý phi nương nương?” – Bên kia kinh ngạc hô lên

Đồng Hề nhận ra là Giang Đắc Khải, không biết sao nửa đêm hắn lại ở đây.

- “Mời nương nương chèo thuyền qua đây một chút” – Giang Đắc Khải lên tiếng nói. Cái này gọi là đánh cho phải nể mặt chủ. Vì chủ tử sau lưng Giang Đắc Khải nên Đồng Hề không thể không chèo thuyền qua. Có thể lôi kéo Giang Đắc Khải cũng là tâm nguyện của nàng, nhưng đến giờ chưa thể toại nguyện.

Đồng Hề thậm chí từng vì Giang Đắc Khải tìm một căn nhà lớn rất tốt, tiếc là hắn cũng chẳng hề cảm kích. Rõ là chỉ nhờ dàu mỡ muối ăn cũng không thể trở thành chủ tử được.

Đợi đến lúc thuyền Đồng Hề tiến sang mới nhận ra chỗ Giang Đắc Khải đứng là một chiếc thuyền hoa tinh xảo, cũng không phải loại thuyền rồng thuyền phượng trong cung. Loại thuyền này phải trong hồ của những người giàu có mới có thể nhìn thấy, nhưng trong cung dường như không đủ phong thái, nàng chưa từng nhìn thấy.

Giang Đắc Khải đỡ Đồng Hề lên thuyền, nàng nhìn nhìn khoang thuyền, cũng không có gì đặc biệt. Ánh mắt Giang Đắc Khải lại hướng về phía khác trong thuyền, cằm hơi hất hất về phía đó. Đồng Hề hơi cúi người vào trong khoang thuyền, kéo màn gấm lên mới nhìn thấy một người khác đang ngồi. Chính là Thiên Chính đế.

Hắn một chân duỗi thẳng, một chân quỳ xuống ngồi tựa vào đầu thuyền, quần áo thêu hoa văn long vân, kim quan bạch ngọc trên đầu. Nếu không nhìn thấy hoa văn rồng, trông hắn chẳng khác gì thế gia công tử nhàn rỗi, không giống Thiên Chính đế bất nộ uy nhi chút nào.

Hắn nghe được động tĩnh trên thuyền, quay lại nhìn thấy Đồng Hề, lại nâng ly rượu lên uống sạch.

Xem ra Thiên Chính đế ở đây một mình uống rượu giải sầu. Đồng Hề không biết nên gọi vận khí của mình là tốt hay xấu, không ngờ ở nơi hắn một mình uống rượu giải sầu lại gặp phải mình. Thoạt nhìn hắn dường như không phải rất thoải mái. Hôm Huyền Huân gặp chuyện không may, vẻ mặt không kiên nhẫn của hắn rất rõ rang. Lúc ấy Đồng Hề cảm thấy cũng không giống Thiên Chính đế bình thường.

Hôm nay hắn như vậy, càng có thể khẳng định là đã gặp phải chuyện gì đó, nhưng cũng không nghe trong triều có chuyện gì phiền lòng. Cho dù là đại hạn hán khiến dân chúng không thể trồng trọt cũng đã xử lý đâu vào đó rồi, việc này cũng không thể ảnh hưởng đến hắn.

Lòng Đồng Hề thấp thỏm, gặp phải bề trên lúc tâm tình hắn không tốt, sợ là chết thế nào cũng chẳng biết.

(31) Hà đăng: loại đèn để thả trôi trên sông. Gồm mặt phẳng hình bông hoa chắn gió, bên trong có đốt một cây đèn cầy. Người Hoa hạ (tổ tiên của người Hoa) có tục lệ đốt hà đăng để tỏ lòng thương tiếc thân nhân và cầu nguyện, chúc phúc cho người còn sống. Khi thả ra nhiều hà đăng thì trên sông sẽ lấp lánh một màu lung linh rất đẹp.