Phượng Chỉ đều giọng nói: “Phù Uyên, chúng ta đánh cược đi.”
“Cược?” Phù Uyên ung dung nhìn hắn, “Cược cái gì?”
Phượng Chỉ hơi cong môi, “Tất nhiên là cược thắng thua giữa ta và ngươi. Bổn quân thắng, ngươi phải mang thù hận của mình rời xa A Chu, còn nếu bổn quân thua…” Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười như có như không, “Liền tùy ý ngươi xử lý, thế nào?”
Nghe xong trong mắt Phù Uyên xẹt qua một tia trào phúng, “Tại sao ta phải đánh cược với ngươi?” Hắn nhấc cây đèn trong tay lên, giọng lạnh lùng đến cực độ, “Chỉ cần đập vỡ cây đèn này thì tất cả đều sẽ kết thúc, cớ gì ta phải vẽ thêm chuyện, cùng ngươi chết sống một trận?”
Thần sắc trong mắt Phượng Chỉ thoáng thay đổi, Chỉ Thủy kiếm liền hơi xao động, Phù Uyên lập tức cười khẩy, “Đừng xúc động. Không có nội đan hộ thể, vận dụng thần lực sẽ tiêu hao gấp đôi đấy. Mà bây giờ cũng không biết ngươi còn được bao nhiêu thần lực để tiêu hao nữa.”
Vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Phượng Chỉ vẫn không mảy may suy suyển, “Phù Uyên, mau thả đèn dẫn hồn xuống. Kẻ ngươi hận chính là Mặc Hành, không liên quan tới chúng sinh lục giới, càng không thể vì mối hận này mà liên lụy A Chu.”
Phù Uyên lạnh lùng chế giễu: “Chẳng phải người đã sớm vứt bỏ A Chu rồi à, thế thì chớ ra vẻ si tình đạo mạo nữa. Có bản lĩnh thì giết ta như đã giết Tố Ngọc năm đó đi.” Hắn nheo mắt, “Chẳng qua, ngươi chắc chắn sau khi giết ta rồi, A Chu của ngươi sẽ không liều mạng với ngươi chứ?”
Giữa mi tâm xẹt qua một tia dao động, Phượng Chỉ thả lỏng bàn tay cầm Chỉ Thủy, đi đến gần Phù Uyên hơn, “Nếu biết nàng sẽ vì ngươi mà liều mạng với bổn quân, vì sao vẫn không chịu thừa nhận rằng trên đời này còn có một người yêu thương ngươi vô điều kiện, không giả vờ cũng không có bất kỳ tính toán gì? Trong khi đó ngươi lại muốn tự tay đẩy nàng xuống vực sâu.” Lúc nói những lời này, thần sắc hắn vẫn bình thản, khí tức sắc bén đã được thu lại, rõ ràng đã để lộ toàn bộ tử huyệt ra trước mặt đối phương nhưng trên dưới toàn thân lại không hề có mảy may sợ hãi.
“Ngươi biết cái gì.” Phù Uyên lạnh lùng nhìn Phượng Chỉ, “Nếu không có thứ huyết thống vô vị kia, nàng sẽ yêu thương ta sao? Hừ, e rằng nàng sẽ không chút do dự đứng ở phía đối lập với ta giống như Tố Ngọc trước đây, và cả… Mặc Hành.” Khuôn mặt hắn trắng bệch không chút sắc máu, làm nổi bật đôi mắt đen thẫm như mực, “Bọn họ đều hận sao ta mãi chưa chết, nhưng ta lại không cho bọn họ toại nguyện.”
Phượng Chỉ cụp mắt nhìn xuống, “Phù Uyên, không ai muốn ngươi chết cả. Tất cả hận thù của ngươi đều từ cái nhìn phiến diện, chỉ có thoát khỏi đó ngươi mới thấy được chân tướng.”
Nụ cười nơi khóe môi Phù Uyên hơi nhạt đi, “Chân tướng? Chân tướng gì cơ?”
Phượng Chỉ phất ống tay áo, hóa ra một tấm gương phản chiếu huyễn cảnh, nói: “Bổn quân và A Chu từng tiến vào huyễn cảnh của Quy Cổ, biết được rõ ràng lý do vì sao Tố Ngọc và Tu Ly lại bất hòa với nhau, huyễn cảnh này chính là ký ức của bổn quân, ngươi tự mình xem đi.”
Phù Uyên hừ lạnh, “Vô vị.” Nhưng ánh mắt lại không rời khỏi huyễn cảnh giữa không trung. Sau khi xem xong, hắn cất tiếng cười to, cánh môi run run vì phẫn nộ, “Đùa gì vậy, đùa kiểu gì…”
Tố Ngọc quả thật đã mổ bụng để sinh hắn ra, trở nên điên cuồng cũng là do hắn.
Hoang đường, huyễn cảnh này sao lại hoang đường đến vậy…
Phù Uyên cười to hồi lâu mới bình tĩnh lại, “Đây chính là chiêu trò của thượng thần các ngươi đấy à? Làm giả một ảo cảnh, nói với ta rằng trước đó đều là giả thì cho rằng ta có thể bỏ đao xuống, chắp thay tu thành Phật sao? Ha ha, trông ta giống đồ ngốc đến vậy sao?” Giọng hắn đầy mỉa mai, “Thông qua cách thức này vờ giảng hòa còn không bằng ba quỳ chín lạy cầu xin ta, cơ hội thành công sẽ lớn hơn đấy.”
Phượng Chỉ im lặng một thoáng rồi thở dài, “Quả nhiên ngươi không tin.”
Con ngươi băng lãnh của Phù Uyên bỗng đảo về phía Mặc Hành nằm trong quan tài, “Tạm thời không bàn tới Tố Ngọc, nhưng y thì sao. Y chính tay nuôi dạy ta rồi lại chính tay hủy diệt ta.” Toàn thân hắn bắt đầu run rẩy như đang nghĩ đến ác mộng ở đầm Vân Uyên, các ngón tay thon dài gần như bóp nát đèn dẫn hồn trong tay, giọng nói trở nên kiên quyết và phẫn nộ đến cùng cực, “Ta sẽ không bỏ qua cho y. Những gì y thiếu ta, y đã không cách nào trả lại cho ta, đã thế ta… đành phải đòi lại từ chỗ A Chu.”
Nghe thấy những lời này, trong mắt Phượng Chỉ lập tức xẹt qua một tia sắc lạnh.
Phù Uyên nhíu mày, “Ánh mắt của ngươi rốt cuộc cũng thay đổi, cứ nhắc tới A Chu liền không khống chế được cảm xúc như vậy à.” Giọng hắn trở nên cay nghiệt, “Phượng hoàng, ngươi và nàng bái đường thành thân rồi thì đã sao, cuối cùng cũng phải rời khỏi nàng đấy thôi. Làm sao đây nhỉ, chẳng lẽ nàng thật sự phải làm quả phụ ngay khi vừa thành thân sao?”
Cánh tay khẽ run lên, Phượng Chỉ không nhiều lời, chỉ nói: “Phù Uyên, mấy ngày trước bổn quân có đi một chuyến tới đần Vân Uyên, ngươi đoán xem bổn quân đã phát hiện được gì ở đó?”
Một tia sáng kỳ dị thoáng xẹt qua trong mắt Phù Uyên rồi biến mất, hắn hừ lạnh, “Còn có thể phát hiện cái gì, ở đó ngoài chướng khí vô tận thì chỉ có đủ loại độc vật.”
Phượng Chỉ điềm nhiên nói: “Bổn quân phát hiện một long vực, và một cái chuông hộ tâm đã bị hủy.”
Phù Uyên cảm nhận được tim bỗng đập mạnh một nhịp, song bề ngoài vẫn vô cùng thản nhiên, “Ồ?”
“Ngươi không hiếu kỳ sao, trong đầm Vân Uyên hội tụ tất cả sát khí kịch độc nhất thế gian, vì sao Mặc Hành lại thiết lập long vực ở đó, chuông hộ tâm bên trong long vực là dành cho ai?”
Phù Uyên im lặng không đáp, Phượng Chỉ nói tiếp: “Bổn quân thăm dò thì biết được long vực kia đã tồn tại gần vạn năm.” Quan sát sắc mặt của đối phương xong, hắn mới nói ra suy đoán của mình: “Nó có lẽ được Mặc Hành thiết lập nên vì người nào đó.”
Sắc mặt Phù Uuyên thoáng chốc trở nên trắng bệch đến đáng sợ, giọng nói mang theo vẻ không dám tin, “Câm…” Chưa nói hết câu, hắn đã đổi ý, bảo: “… Nói tiếp đi.”
Phượng Chỉ im lặng trong khoảnh khắc rồi tiếp tục: “Để chứng thực suy đoán này, bổn quân đã đi một chuyến tới Tiên giới tìm Thiên đế, y nói thẳng rằng mình đã cảm nhận được sự tồn tại của con trai Tà thần từ lâu, vì chuyện này mà không chỉ một lần bái phỏng Mặc Hành, nhưng đều bị Mặc Hành từ chối không tiếp. Sau đại loạn Không Động, Mặc Hành bị hao tổn thần lực nghiêm trọng, ngủ vùi gần trăm năm. Thiên đế vốn muốn nhân cơ hội này loại trừ mầm họa kia, thế nhưng y đã phát tán thần lực khắp lục giới mà vẫn không thể tìm ra đứa bé kia.”
Ở Lục giới, duy chỉ có đầm Vân Uyên là nơi thần lực của Thiên đế không với tới được.
Trong lúc lắng nghe giọng nói từ tốn và nhẹ nhàng của Phượng Chỉ, sắc mặt Phù Uyên thay đổi vô cùng khó lường, ánh sáng tỏa ra từ đèn dẫn hồn làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt đầy yêu dị của hắn. Nhưng chỉ một thoáng sau tia dao động trong mắt hắn liền biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và không kiên nhẫn, “Đủ rồi.”
Hắn ngắt lời Phượng Chỉ, hạ chú lên đèn dẫn hồn rồi nói: “Cần gì phức tạp hóa mọi chuyện như vậy, tới đi, dùng Chỉ Thủy kiếm của ngươi mà nói.” Trong mắt hắn đầy vẻ khiêu khích, “Bằng không thì câm miệng lại.” Hắn vừa dứt lời, một luồng thần lực đỏ rực hóa thành hỏa long lao thẳng về phía Phượng Chỉ.
Theo một tiếng kiếm rền vang là lưỡi kiếm trắng lóa xẹt ngang, hỏa long lập tức bị chém đứt đầu, thân thể từ từ đứt gãy rồi cuối cùng hóa thành từng mồi lửa nhỏ, chậm rãi tan biến.
Chủ nhân thanh kiếm trong trường bào trắng tuyết, nom như vừa bước ra khỏi một bức tranh thủy mặc, vẻ mặt trầm tĩnh và lạnh nhạt, “Nếu đã thế, vậy chỉ còn cách dùng kiếm mà nói thôi.”
Phù Uyên nhìn đối thủ với vẻ mặt lạnh lẽo đến cùng cực, ngọn lửa trong mắt hắn nhảy nhót như đang thổi bùng nỗi hận thù chôn sâu tận đáy lòng lên. Phượng Chỉ đã mất nội đan, vì sao… vẫn còn uy lực lớn đến vậy…?
Hắn chỉ khựng một nhịp mà cổ kiếm đã tới gần trước mặt, vị thượng thần áo trắng đứng cách đó không xa, tay áo bị ảnh hưởng bởi thần lực, bay phần phật.
Trong mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, Phù Uyên nhanh nhẹn điều động long hỏa chống lại, nhưng chỉ một lúc sau hắn lại bị sự công kích liên tục của cự kiếm buộc phải lùi lại từng bước. Qua khóe mắt bắt được hình dáng nam tử đứng bên ngoài cuộc chiến, thấy bàn tay đối phương uyển chuyển dao động điều khuyển Chỉ Thủy kiếm biến hóa đủ loại sát chiêu với vẻ thong dong, hắn không khỏi nghiêm nghị hơn hẳn.
Phượng Chỉ, đây chính là thực lực chân chính của ngươi sao?
Trước kia ta đúng là đã xem thường ngươi rồi.
Phù Uyên muốn vận dụng sức mạnh của Tà thần trong cơ thể để chống lại, nhưng chưa điều động được thần lực thì đã khụ ra một búng máu tươi.
Lại tới rồi. Phản phệ đáng chết.
Hắn vốn cho rằng giải trừ được phong ấn của Cô Hà thì sẽ có thể tùy ý sử dụng sức mạnh khổng lồ kia, ai ngờ lực bổn nguyên của Tà thần lại đi kèm với phản phệ vô tận. Đau đến không muốn sống.
Chỉ Thủy kiếm đến trước chóp mũi hắn thì bỗng dừng lại, Phù Uyên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nam tử áo trắng đang đi về phía mình, trong mắt lộ vẻ khó hiểu, “Vì sao không giết ta đi? Giết ta xong, tất cả mọi vấn đề đều sẽ kết thúc.”
Phượng Chỉ liếc nhìn hắn, “Bổn quân không cần mạng của ngươi.” Vươn tay thu hồi Chỉ Thủy rồi dùng một tay khác vớt lấy đèn dẫn hồn, nhẹ giọng nói: “Phù Uyên, mau rời khỏi A Chu. Suy nghĩ thật kỹ lời bổn quân vừa nói thì ngươi sẽ rõ, nỗi hận của ngươi không có chút ý nghĩa nào cả.”
“Vậy sao.” Phù Uyên bỗng nhiên nhếch môi cười, nụ cười yêu dã mà kỳ quái đó khiến tim Phượng Chỉ lạnh đi.
Chưa phỏng đoán được hàm nghĩa của nụ cười này thì bỗng thấy Phù Uyên đưa tay muốn đoạt lại đèn dẫn hồn trên tay mình, Phượng Chỉ vội vàng thu đèn vào lòng.
Nụ cười nơi khóe môi Phù Uyên chợt thêm rõ rệt, hắn nói thật nhỏ: “Phượng hoàng, ngươi sẽ hối hận.”
Tim Phượng Chỉ lập tức nảy lên vì lời nói này.
Ngay sau đó, đằng sau liền truyền đến một tiếng hét vang vọng: “Phượng Chỉ, dừng tay! Nếu ngươi dám… nếu ngươi dám tổn thương đại ca…”
Ý thức được tình cảnh trong mắt Trầm Chu là gì, Phượng Chỉ cuống quýt lùi xa khỏi Phù Uyên, nhưng lúc giọng nàng vang lên, kiếm trong tay hắn đã đâm xuyên qua thân thể Phù Uyên.
Là Phù Uyên chủ động lao mình vào mũi kiếm!
Máu bắn ra nhuộm đỏ áo bào trắng tinh của Phượng Chỉ. Máu liên tục trào ra khỏi khóe miệng của Phù Uyên, nhưng trong mắt hắn lại hiện ra ý cười khiến người ta kinh ngạc, tựa như đang lặng lẽ tuyên bố ai mới là kẻ thắng trong trận đánh cược này.
Mặc dù biết đối phương quỷ kế đa đoan, nhưng Phượng Chỉ hoàn toàn không ngờ tới hắn lại sẽ lấy chính mạng mình ra để cược.
Phượng Chỉ rút kiếm ra, lảo đảo lùi lại hai bước mới miễn cưỡng đứng vững. Trầm Chu bất chấp tất cả xông tới ôm lấy Phù Uyên vào lòng, run giọng gọi: “Đại ca, huynh…”
Nam tử trong lòng nàng cười yếu ớt, “Đừng khóc.” Tựa như đã hao hết toàn bộ sức lực, cánh tay cố đưa lên sờ mặt nàng nửa chừng lại rủ xuống, “Không việc gì phải khóc… như chịu tang vậy…”
Trầm Chu nhìn vết thương ộc máu không ngừng trước ngực Phù Uyên, luống cuống bấm quyết cầm máu cho hắn, nước mắt ào ra khỏi khóe mắt, “Tại sao, tại sao không thể cầm máu! Hắn làm huynh… bị thương nặng đến như vậy!”
Phù Uyên nhắm mắt lại, rầm rì nói: “Cũng vừa hay… rốt cuộc… cũng có thể ngủ yên một giấc rồi. Khụ… khụ khụ, từ khi dùng máu của ngươi giải phong ấn, ngày nào cũng phải chịu đựng phản phệ từ sức mạnh của Tà thần, không đêm nào ngủ được tròn giấc cả.”
Trầm Chu ôm chặt lấy hắn, khóc rống thành tiếng.
Phượng Chỉ luống cuống đến gần, thấp giọng gọi: “A Chu…”
Nghe được tiếng nói của hắn, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, hàn ý trong mắt khiến hắn khựng lại.
“Phượng Chỉ!” Hận ý rõ ràng trong mắt thiếu nữ dần dần biến thành bi thương vô tận, “Tại sao lại là ngươi?”
Phượng Chỉ nhẹ giọng bảo: “A Chu, hãy nghe ta nói…”
Nàng thở hắt ra một hơi rồi nói: “Được, ngươi nói đi.”
Phượng Chỉ há miệng, thế rồi bỗng cảm giác thấy một sự bất lực bủa vây toàn thân mình. Hắn ở trước mặt nàng đoạt lấy đèn dẫn hồn từ tay Phù Uyên, đâm kiếm vào ngực Phù Uyên. Hắn còn có thể… nói gì đây…
Cổ kiếm trong tay hắn rơi *keng* xuống đất, đèn dẫn hồn cũng lăn xuống bên chân. Vừa mới vận dụng lượng lớn thần lực, lại không còn nội đan chống đỡ, thân thể hắn đã sớm không thể gắng gượng. Hắn cố nén máu tươi dâng lên trong họng, chăm chú nhìn Trầm Chu, “Không cần phải nói. Tất cả… đều như nàng chứng kiến.”
Dứt lời hắn xoay người đi ra cửa điện.
“Đứng lại.” Giọng nói cực kỳ lạnh nhạt của thiếu nữ vang lên sau lưng.
Trầm Chu đứng dậy khỏi mặt đất, cầm Chỉ Thủy kiếm lên, lạnh lùng nói: “Chớ quên cầm theo đồ của ngươi.”
Phượng Chỉ đứng lại, chờ nàng cầm kiếm đi tới trước mặt mình.
Chẳng rõ có phải vì Chỉ Thủy kiếm quá nặng hay không mà bàn tay cầm chuôi kiếm của nàng khẽ run run. Phượng Chỉ nhắm mắt lại, đợi một lúc vẫn không thấy nàng ra tay thì mở mắt ra, nhẹ nhoẻn miệng cười dịu dàng, đặt tay lên lưỡi kiếm.
“A Chu, vì huynh trưởng báo thù là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nàng không cần do dự.” Dứt lời hắn nắm chặt lưỡi kiếm, chậm rãi kéo mũi kiếm về phía ngực mình, song nửa chừng lại bị thiếu nữ dùng thần lực đánh văng.
Lưỡi kiếm lóe lên, lưu lại một vết thương dữ tợn trên cổ tay thiếu nữ. Nàng nâng cánh tay nhỏ máu đến trước mặt hắn, “Ngươi đâm ta một kiếm, ta trả lại ngươi một kiếm, oan oan tương báo đến khi nào?” Máu đỏ rơi liên tục xuống trên sàn điện lạnh giá, thiếu nữ gằn giọng nói từng chữ một: “Phượng hoàng tôn quý, hôm nay Trầm Chu ta dùng máu của Long thần thề, hận ngươi đời đời kiếp kiếp.”
Phượng Chỉ đờ đẫn đứng đó, nghe nàng tuyệt tình thề: “Muốn ta tha thứ cho ngươi… Trừ phi lục giới đảo ngược, bốn biển cạn khô.”
Máu nóng trong họng hắn rốt cuộc ộc ra, nhuộm đỏ tà áo trắng.
Về sau hắn đã vô số lần nghĩ, khoảnh khắc thê lương nhất đời hắn hẳn chính là giây phút này.