Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 4 - Chương 163: Chưa từng làm loạn, chi bằng thử một lần vậy




Trầm Chu giẫm lên thềm đá lạnh lẽo, từng bước một tiến về phía Phượng Chỉ, đi được nửa đường nàng bỗng dừng lại, Tử Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “A Chu, sao vậy?”

Trầm Chu chỉ khẽ chau mày, không biết là đang nghĩ gì.

Khách khứa ngồi đầy bàn vừa trầm trồ dung mạo của nàng vừa âm thầm phỏng đoán, đừng nói là lại xảy ra biến cố đấy. Dạ Lai cũng chăm chú nhìn nàng, thầm nhủ rằng chỉ cần trên mặt nàng xuất hiện ý định thoái lui, hắn sẽ lập tức xông lên.

Phượng Chỉ nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt khó lường một lúc mới nhấc chân tiến tới đón lấy nàng từ tay Tử Nguyệt, thản nhiên nói: “Giờ lành đã đến, còn thất thần ở đó làm gì?” Dứt lời hắn cúi xuống hỏi nhỏ bên tai nàng: “Chẳng lẽ đến nước này rồi mà nàng còn muốn đổi ý?”

Tử Nguyệt lui sang một bên, mặt thoáng lộ vẻ lo lắng.

Trầm Chu giật mình bừng tỉnh, cầm chặt tay hắn, nói: “Sao vậy, bắt đầu đi.”

Phượng Chỉ chớp chớp mi, không nói gì thêm, nắm tay nàng đi đến giữa điện Thương Khung.

Mặt trăng đã lên cao, vẩy ánh bạc xuống khắp nơi, hai người sánh vai đứng trong ánh trăng lành lạnh, lộ ra vẻ tôn quý không gì sánh nổi. Phượng Chỉ nhìn xuống tân khách dưới thềm đá, gọi lễ quan dâng ly rượu lên, thản nhiên nói: “Bổn quân và A Chu cùng là thần tộc thượng cổ, ngày đại hỉ vốn nên theo lễ chế thượng cổ, nhưng chỉ ba ngày để chuẩn bị thì quá vội vàng, cho nên bổn quân muốn đơn giản hóa các nghi thức, cùng A Chu uống chén rượu này xong sẽ xem như hoàn tất buổi lễ. Không biết ý các vị thế nào?”

Chúng tiên yêu nào dám có ý kiến, ai đó lập tức nói: “Có thể đến đây dự lễ đã là phúc đức ba đời, cho dù không thể thưởng thức nghi thức thành hơn thượng cổ cũng không uổng đi một chuyến rồi.”

“Đúng vậy, thượng thần hãy mau uống rượu rồi vào động phòng với Trầm Chu thần quân đi ạ.”

“Một khắc đáng giá ngàn vàng, thượng thần không cần đa lễ làm gì.”

Trước sự lao nhao của đám đông, Phượng Chỉ khẽ nheo mắt, nâng chén rượu lên ra hiệu với thiếu nữ bên cạnh, “A Chu.”

Trầm Chu cũng đưa tay đón lấy một chén rượu khác, đối mặt với hắn uống cạn rượu mừng.

Khi hai chén rượu rỗng được đặt trở về trong khay, lễ quan lập tức hô vang: “Kết thúc buổi lễ!”

Dưới thềm đá vang lên tiếng chúc mừng của chúng tiên yêu, trong tiếng nhạc mừng bao phủ cả ngọn núi, Phượng Chỉ nắm tay Trầm Chu, mỉm cười nói: “Mời chư vị tiếp tục dự tiệc, bổn quân và A Chu xin được phép không uống nữa.”

Ánh mắt Thành Bích dõi theo hai bóng dáng biến mất sau cửa điện Thương Khung, “Đế quân cứ vậy… gả đi rồi sao?”

Bạch Trạch cầm chén rượu lên uống cạn, đáp: “Đúng, gả đi rồi.”

Dạ Lai hừ lạnh, “Nếu không vì bị Phượng hoàng ép buộc, đế quân sao có thể tùy tiện bán mình thế này.”

Bách Linh sửa lời hắn: “Quân thượng và quân hậu là lưỡng tình tương duyệt, mời Dạ Lai thần quân chú ý cách dùng từ.”

Phượng Nghi vuốt phẳng ống tay áo rồi hắng giọng nói: “Nghe nói Dạ Lai vốn được Trầm Chu thần quân mang về từ Thanh Khâu, mấy ngàn năm qua luôn làm bạn bên cạnh ngài ấy, đương nhiên là chủ tớ tình thâm…” Hắn khẽ cười, “Trầm Chu thần quân xuất giá nhưng trông Dạ Lai thần quân không được vui cho lắm thì phải?” Dứt lời hắn liếc trộm phản ứng của Bách Linh, thấy nàng nơi nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía vị thần quân áo đen nhiều hơn chút dò xét.

Thấy một người trước giờ không có hứng thú với bất kỳ ai như Bách Linh lại có phản ứng này, thần sắc Phượng Nghi không khỏi trở nên nặng nề.

Dạ Lai lãnh đạm nhìn Phượng Nghi, “Đế quân có ơn thu nhận với ta, hôm nay ngài ấy xuất giá, thân là thần tử, lo lắng nàng gả nhầm người đương nhiên là bổn phận. Nếu tôn thần cố tình xuyên tạc thành ý khác, ta cũng không biết nói gì hơn.” Hắn nhếch môi cười nhạt, “Sẵn cũng nói luôn, mấy kẻ không hiểu được đạo lý có qua có lại, sẵn sàng chà đạp chân tình của người khác như bùn nhão, đương nhiên không lý giải được cảm giác này.” Có lẽ vừa rồi uống hơi quá chén, càng nói hắn càng không cố kỵ lời lẽ.

Thành Bích thấy ánh mắt Phượng Nghi sầm xuống thì cuống quýt đẩy một chén rượu tới trước mặt hắn, nói: “Thượng thần Phượng Nghi, uống rượu, uống rượu nào.”

Sắc mặt vẫn khá u ám, Phượng Nghi nâng chén rượu lên, nhíu mày nhìn Dạ Lai, “Chén rượu này xin kính Dạ Lai thần quân. Trước mặt bổn thần, đó giờ cũng chỉ có Dạ Lai thần quân dám thẳng thắng như thế.” Sau khi uống cạn, hắn mới nói: “Chẳng qua, sao thần quân không nói rõ ràng hơn một chút?”

Dạ Lai cũng nâng chén lên uống một hơi cạn sạch, “Thượng thần Phượng Nghi là người thông minh, sao có thể không hiểu được, e rằng muốn vờ hồ đồ thôi.”

Phượng Nghi rót đầy chén cho mình, lạnh nhạt hỏi: “Nhưng bổn thần có hiểu hay không thì liên quan gì đến Dạ Lai thần quân nhỉ?”

Dạ Lai cũng rót đầy chén cho mình, “Chắc là ở cùng đế quân thời gian dài cho nên cũng ta lây tật xấu thích xen vào chuyện của người khác rồi, mong tôn thần đừng trách.”

Hắn dứt lời, cả hai liền đồng thời nở một nụ cười lạnh, sau đó lại đồng thời nâng chén lên uống cạn…

Cứ thế hai người nhanh chóng thanh toán sạch rất nhiều bình rượu.

Thành Bích và Bách Linh trố mắt nhìn, không rõ hai người này rốt cuộc đang diễn màn kịch gì. Trong lúc các nàng không lưu ý, vị thần quân tóc trắng cũng lẳng lặng rót rượu cho mình, chỉ chốc lát sau cũng đã uống hết rất nhiều bình…

______oOo______

Trong điện Thương Khung, Trầm Chu im lặng đi theo sau Phượng Chỉ, không chú ý hắn dừng chân nên đâm sầm vào lưng hắn, sau đó nghe thấy giọng nói lành lạnh của hắn, “Lúc thành thân nàng cũng đầu óc lên mây thế này.” Hắn xoay người lại ngắm nàng, “Thành thân với bổn quân khiến nàng khó chịu đến vậy sao?”

Trầm Chu đáp ngay: “Chàng cả nghĩ rồi.” Nàng xoa mũi, thấy hắn không có ý định đi tiếp thì nhắc nhở: “Chẳng phải muốn đi động phòng sao?”

Hắn lại nói: “Không cần sốt ruột, trước khi động phòng bổn quân còn chuyện khác muốn làm.”

Trầm Chu ngơ ngác nói: “Đại lễ đã xong, còn chuyện gì…”

Hắn liếc nàng, “Cái gọi là đại lễ của nàng vốn chỉ làm cho người ngoài xem thôi.” Đưa tay nhẹ gạt tóc mai rơi trên trán nàng, hắn nói: “Bổn quân muốn chính là hôn lễ giữa hai ta.” Không đợi nàng thấu hiểu hàm nghĩa của lời này, hắn đã đưa tay ôm eo nàng.

Quanh thân bỗng nổi gió, khiến nàng bất giác ôm chặt hắn. Đến khi hai chân đáp xuống đất, nàng mới ngơ ngác hỏi: “Đây là đâu?”

Một vùng đất hoang vắng, không có gì khác ngoài vầng trăng lạnh treo trên đỉnh đầu tô điểm cho màn đêm.

Phượng Chỉ đưa tay bịt mắt nàng lại, nói thật nhỏ: “Tạm thời đừng nhìn.”

Lúc này giọng hắn lại mang theo độ ấm đã lâu không thấy, Trầm Chu thoáng thất thần, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, “Ừ.”

Hai người đứng rất gần nhau, ống tay áo hắn thoang thoảng mùi hương thanh nhã không vươn bụi trần, độ ấm từ lòng bàn tay khiến người ta tham luyến. Không biết qua bao lâu, hắn từ tốn buông tay ra, Trầm Chu mở to mắt, hô hấp bất giác bị cảnh tượng trước mắt đoạt đi.

Sau lưng Phượng Chỉ là ngàn vạn ngọn đèn trời đang chầm chậm bay lên, chụp đèn màu đỏ và ánh nến vàng ấm áp chiếu sáng màn đêm. Vừa rồi nàng còn đang nghĩ, bầu trời nơi này quá trống trải, nếu có đèn thì tốt biết bao. Ai ngờ hắn lại thật sự biến ra thật nhiều ngọn đèn cho nàng. Rất nhiều rất nhiều ngọn đèn chở theo ánh sáng ấm áp bay thẳng lên trời cao.

Phượng Chỉ đưa tay sờ mặt nàng, nói nhỏ: “A Chu, ngày đại hỉ, không thể vui vẻ hơn một chút sao?” Hắn lau nhẹ lệ vương nơi khóe mắt nàng, “Cười lên đi nào.”

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nàng cố gắng cong khóe miệng lên, lại nghe thấy hắn thở dài, “Cười gì mà khó coi hơn cả khóc.”

Nàng nghèn nghẹn trách móc: “Đồ phượng hoàng vô liêm sỉ, chàng cho rằng ta như vậy là do ai hại hả?”

Phượng Chỉ dịu dàng đưa ống tay áo lên lau nước mắt cho nàng, dỗ dành: “Ừ là bổn quân hại, đừng khóc nữa, mặt tèm lem hết rồi kìa.”

Trầm Chu không chút kiêng kỵ túm tay áo hắn để chùi nước mắt nước mũi của mình, hắn để mặc nàng làm theo ý mình, nhìn nàng một lúc rồi đưa tay kéo nàng ôm vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”

Nàng tựa vào lòng hắn, ngước mắt nhìn thiên đăng đầy trời, “Thích.”

Phượng Chỉ càng ôm nàng chặt hơn, dịu dàng nói: “Thích là tốt rồi.”

Hai người lẳng lặng đứng ôm nhau giữa vùng hoang vắng, trên đầu là vô số ngọn đèn trời đang chầm chậm bay lên, ánh đèn ấm áp rọi xuống bao phủ lấy cả hai.

Trầm Chu rúc vào lòng Phượng Chỉ, thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Nàng nghĩ, màn hôn lễ hắn dành cho nàng này, nàng nhất định sẽ ghi khắc cả đời. Nhưng ở đời thường có những chuyện không theo ý mình, có khi nào nàng sẽ quên hết tất cả những gì hắn từng làm cho nàng không? Người phàm thường cảm thán nhân sinh như mộng, thần linh có gì khác đâu. Huống chi, thần linh tuổi thọ quá dài, dài đến mức có quên đi một hai ngày cũng không quá quan trọng. Nhưng bình tĩnh nghĩ kỹ, nàng phát hiện, nếu nói một ngày nàng không quên được, đó chính là ngày nàng bước vào trấn Hoang Hà.

Bởi vì trước hôm đó, cuộc đời nàng không có sự hiện diện của Phượng Chỉ. Mà trong đời của nàng, làm sao có thể không có chàng.

Bóng đêm dần suy tàn đi, thấy thiếu nữ trong lòng hơi có vẻ buồn ngủ, Phượng Chỉ liền phất tay áo thiết lập tiên chướng xung quanh và giường nằm để nàng tạm thời yên giấc.

Trầm Chu ngồi trên giường, nhìn hắn tiện tay hóa ra bàn trà và lư hương thì không nhịn được mở miệng, “Chỉ ngủ tạm mà thôi, chàng cần gì phải cầu kỳ như vậy.”

Hắn không nhanh không chậm hóa ra thêm lò hương và rèm gấm thêu hoa văn long phượng vây quanh giường mới trở lại bên cạnh nàng, “Để phòng ngừa, vẫn nên sắp xếp thỏa đáng thì hơn.”

Trầm Chu thắc mắc, “Phòng ngừa? Phòng ngừa cái gì cơ?”

Hắn như cười như không nhìn nàng một lúc rồi nắm chặt tay nàng. Lần này hắn không ra vẻ bí mật với nàng như lúc trước mà nói nhỏ: “Bổn quân sợ không nhịn được động phòng với nàng luôn ở đây.” Tay Trầm Chu run lên một cái, hắn nói tiếp: “Vì vậy phải chuẩn bị tử tế, bằng không sẽ thiệt thòi cho nàng.”

Trầm Chu im lặng một thoáng rồi nhỏ giọng mắng: “Phượng hoàng đần.” Nàng ngắm nhìn hắn, ánh mắt dần trở nên thăm thẳm, giọng lại nhẹ hẫng, “Nới lỏng y phục rồi nghỉ nào.”

Nửa đêm Trầm Chu mơ màng tỉnh lại, cảm thấy dường như vừa nằm mơ, nhưng vừa nghiêng đầu liền thấy được nam tử bên cạnh mình. Hắn nằm đưa lưng về phía nàng, tóc đen buông xõa trên gối, tuy hơi rối nhưng lại cực kỳ quyến rũ. Ngắm nhìn một lúc, nàng không nhịn được nhích lại gần, áp sát vào lưng hắn. Cách áo lót cảm nhận được thân thiệt trên người hắn, nàng mới thỏa mãn nhắm mắt lại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

______oOo______

Bên ngoài điện Thương Khung, yến tiệc đã gần tàn, Thành Bích nhìn hai đồng liêu say gục trên bàn, quay mặt sang Bách Linh chân thành cáo lỗi: “Ngại quá, Bạch Trạch thần quân chưa từng đụng vào rượu nên bất cẩn để say mèm. Dạ Lai thần quân vốn là ngàn chén chẳng say, hôm nay không rõ làm sao mà cũng say đến bất tỉnh nhân sự thế này.” Liếc nhìn Phượng Nghi cũng say như chết cạnh đó, nàng gật gù đưa ra kết luận: “Chắc là do gặp được tri kỷ cũng ngàn chén không say.”

Bách Linh đáp lại: “Thành Bích nguyên quân đừng lo, quân thượng đã chuẩn bị sẵn phòng cho khách tới dự tiệc từ trước, tối nay chư vị có thể yên tâm ngủ lại cung Triêu Phượng.” Nàng gọi một cung nữ tới dặn dò: “Dẫn đường cho Thành Bích nguyên quân.”

Thành Bích mừng rỡ đứng dậy, “Thượng thần Phượng Chỉ chu đáo thật.” Nàng vực Bạch Trạch dậy, tủm tỉm nói: “Ở đây liền giao cho Bách Linh cô nương nhé.”

Bách Linh nhìn Thành Bích đỡ Bạch Trạch đi khuất dạng mới khó xử quay lại nhìn hai nam tử nằm dài trên bàn. Một mặc áo trắng tinh nho nhã như công tử, một mặc y phục tuyền đen, ngũ quan đẹp hơn cả nữ giới. Nàng không nhịn được xoa cằm đăm chiêu, cả hai đều say hết biết trời đất, rốt cuộc nên đưa ai về trước đây?

Giữ lúc nửa tỉnh nửa say, Dạ Lai mơ hồ nhìn thấy bóng dáng màu đỏ đứng bên cạnh mình một lát rồi đột nhiên nhấc chân đi về phía chàng trai áo trắng. Thái dương hắn bỗng co giật, men rượu trong cơ thể chợt xộc lên khiến đầu óc hắn quay cuồng, hắn gần như không khống chế được giơ tay nắm tay nàng kéo lại.

Bách Linh quay lại, bình tĩnh hỏi: “Dạ Lai thần quân, ngươi tỉnh rồi?”

Dạ Lai ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nói: “Không được đi.”

Bách Linh ngớ người, “?”

Dạ Lai nắm chặt tay nàng hơn, giọng cũng lạnh hơn: “Không được tới chỗ hắn ta.”

Như không chú ý tới vẻ bất mãn trong lời của hắn, Bách Linh chỉ nói: “Ban đêm nhiều sương, nếu thần quân đã tỉnh thì mời về phòng khách nghỉ ngơi…”

Nàng vừa dứt lời, nam tử đột nhiên đứng dậy, gục người tựa vào người nàng, khiến nàng cứng ngắc cả người. Sau đó bên tai nàng chợt vang lên tiếng lè nhè đầy mùi rượu của nam tử: “Cô đưa ta đi.”

Bách Linh lấy lại bình tĩnh, nói: “Được thôi.”

Đỡ hắn đến phòng, nàng dừng lại trước cửa, nhắc nhở: “Dạ Lai thần quân, đến rồi.” Nàng đưa một tay đẩy cửa ra, dùng giọng điệu của chủ nhà tiếp đãi khách khứa bảo: “Thần quân tạm nghỉ một lát, Bách Linh sẽ gọi người tới hầu hạ thần quân tắm rửa thay y phục.”

Nói xong Bách Linh liền muốn cáo từ, song lại cảm thấy tay bị giữ chặt, sau đó cửa phòng bị đẩy tung rồi đóng sầm lại sau lưng nàng. Lưng nàng áp sát vào cửa phòng, một tay nam tử chống trên đỉnh đầu nàng, dùng đôi mắt hẹp dài nhìn nàng trong bóng tối.

Gian phòng cực kỳ yên tĩnh, tiếng hít thở khiến không khí càng thêm mập mờ.

Bách Linh suy nghĩ một giây rồi nghiêm chỉnh hỏi hắn: “Dạ Lai thần quân định say rượu làm loạn ư?”

Hắn nhẹ nhàng đáp: “Chưa từng làm loạn, chi bằng thử một lần vậy.” Dứt lời hắn liền cúi xuống ngậm lấy môi nàng.