Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 3 - Chương 138: Giết ngươi chỉ bẩn tay bổn quân




Nghe vậy Trầm Chu không khỏi nhói lòng, mím môi im lặng một thoáng mới nói: “Phù Uyên, chuyện ngươi muốn làm với lục giới, có liên quan gì với Không Động, liên quan gì tới ta? Nhưng…” Nàng ngước mặt lên, nghiêm nghị gằn từng chữ một: “Nếu ngươi tổn thương người bên cạnh ta, ta… bổn thần quyết không nhân nhượng.”

Ngắm nhìn khuôn mặt tái xanh nhưng đầy kiên quyết của thiếu nữ, trong mắt nam tử dần nổi lên ý cười giễu, “Quyết không nhân nhượng à? Ta cũng muốn xem thử không nhân nhượng của ngươi là thế nào.”

Trầm Chu chịu đựng đau đớn trong ngực, sát khí trở về trong giọng nói: “Buông ta xuống!”

Nam tử cụp mắt xuống nhìn nàng, “Bị ta ôm thế này khiến ngươi chán chét lắm à? Nhưng ta và ngươi là…” Nói được nửa câu, hắn bỗng ngước mắt nhìn lên giữa không trung.

Huyễn cảnh xung quanh bỗng tan rã, kèm theo một tiếng phượng ngân lanh lảnh. Con phượng hoàng to lớn trên không trung giang rộng hai cánh, lao thẳng về phía một nam một nữ bên dưới. Phù Uyên không hề thay đổi sắc mặt, tiện tay ném thiếu nữ trong lòng cho Tri Nguyệt đứng hầu một bên, nâng ống tay áo dài rộng lên. Cùng với động tác này, tiếng rồng gầm lập tức vang vọng bốn phía, thần lực từ trong cơ thể hắn tỏa ra ào ạt, ngưng tụ thành hình cự long trên không trung. Cự long được bao trong ánh sáng đỏ thẫm, xòe vuốt rồi bay lên đón đầu phượng hoàng.

Hai luồng thần lực va chạm nhau giữa không trung, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, gần như rúng động cả hai giới Nhân Yêu.

Trong điện Tịch U trên núi Vạn Trượng, Yêu hoàng Lưu Quang mở đôi mắt cực kỳ nhạt ra, truyền gọi Cảnh Diễm, “Bổn tọa cảm nhận được hai nguồn thần lực khổng lồ cách đây bảy trăm dặm về hướng đông nam, nếu ta nhớ không sai, chỗ đó là Huyễn Vực nối liền hai giới Nhân Yêu, có từng phái người tới đó điều tra chưa?”

Cảnh Diễm cúi đầu, “Bẩm quân thượng, vừa có tin báo về, đế quân Không Động Trầm Chu lâm nguy trong Huyễn Vực, bây giờ Phượng hoàng đang giằng co với kẻ bắt giữ nàng ấy.”

Yêu hoàng khẽ nheo mắt, bình phẩm: “Lại là nha đầu kia, suốt ngày gây chuyện thị phi.” Hắn đứng dậy khỏi ngự tọa, vạt trường bào thêu các hoa văn phức tạp lướt trên sàn điện lạnh lẽo, “Lục giới này còn kẻ nào dám động đến nữ nhân của Phượng hoàng sao?”

Cảnh Diễm nghiêm nghị đáp lời: “Thần lực của kẻ kia có thể đấu ngang hàng với thần lực của Phượng hoàng, có uy lực bao trùm cả lục giới, thuộc hạ kiến thức nông cạn, không nhớ rõ lục giới có nhân vật nào như vậy.”

Nói tới đây Cảnh Diễm bỗng nhớ tới chuyện trước đây, nam tử trước mặt hắn cũng xuất hiện đột ngột như vậy, chỉ một buổi đã khiến cả Yêu giới thần phục. Đến nay hắn vẫn còn nhớ, vị này bằng một tay đã dễ dàng rút Hạo Nguyệt thương biểu tượng của sức mạnh ra khỏi ấn phong, tuyên cáo Yêu giới từ đó về sau không còn trong trạng thái vô chủ nữa. Khi ấy, Yêu giới gần như vui đến phát khóc vì Yêu hoàng xuất thế, song ngay sau đó tất cả liền lâm vào tình cảnh hết sức xấu hổ.

Bọn họ… không biết tên của Yêu hoàng là gì.

“Tên?” Lúc ấy, nam tử không vui không buồn hỏi lại như vậy, suy xét trong khoảnh khắc rồi nói với chúng sinh ở Yêu giới: “Nếu các ngươi nhất định phải cần một thứ vô vị như tên thì… cứ gọi bổn tọa là Lưu Quang đi.”  

Cảnh Diễm dứt ra khỏi hồi ức, vừa hồi thần thì nghe thấy Lưu Quang thản nhiên nói: “Không ngờ lại là một kẻ vô danh.”

Cảnh Diễm im lặng, bệ hạ, hình như ngài không có tư cách nói câu này. Hắn trấn tĩnh lại tinh thần, hỏi: “Bệ hạ định đi đâu vậy ạ?”

Yêu hoàng chỉ hờ hững lưu lại một câu, “Đi trả nợ.” Một luồng sáng vàng lóe lên, hắn liền biến mất.

Gã yêu quân tên Cảnh Diễm chống yêu đao, cúi đầu với hướng Yêu hoàng vừa biến mất, “Cung tiễn bệ hạ.”

Lúc ngẩng đầu lên, hắn không khỏi trầm ngâm, trả nợ ư… À…

Trăm năm trước thiếu nữ tên Trầm Chu đúng là từng giúp Yêu giới giải quyết một mối phiền phức, nhưng nàng ấy cũng vì thế mà chịu phạt giam trong chuông Hỗn Mang hối lỗi một trăm năm. Bệ nhạ nhà mình đến nay vẫn còn ghi nhớ ân tình này, nhất định là có ấn tượng sâu sắc với nàng ấy rồi.

Đối với kẻ chưa bao giờ nhớ được mặt mũi nữ nhân như bệ hạ nhà mình, đúng là không hề dễ.

______oOo______

Bên trong Huyễn Vực, thần lực cuồn cuộn khiến không gian xung quanh hơi vặn vẹo, Trầm Chu mặt trắng bệch, nhìn hai luồng thần lực hóa thành bụi ánh sáng rồi cùng tan biến trên không trung.

Phù Uyên thả tay xuống, ngắm nhìn nam tử khoan thai đi tới.

Y phục tuyền trắng sạch sẽ, búi tóc đen cài trâm ngọc, phục sức cực kỳ đơn giản mặc trên người hắn lại có cảm giác thanh quý khó tả. Toàn thân hắn chìm trong khí tức ôn hòa thanh nhã, trên mặt rõ ràng mang ý cười, song mắt phượng lại âm u nặng nề tột độ, khi chạm phải vết máu loang lổ trước ngực thiếu nữ, thần sắc trong mắt liền càng thêm lạnh lẽo.

Hắn chìa tay ra, cất giọng nhàn nhạt: “Chẳng phải các hạ nên trả A Chu lại cho bổn quân rồi sao?”

Trầm Chu nhìn rõ người vừa tới, vẻ ảm đạm trong mắt lập tức được thay bằng sự mừng rỡ, “Phượng Chỉ!” Nàng nhấc chân định chạy đến chỗ hắn, song lại bị nữ tử áo xanh giữ chặt.

Phù Uyên dời mắt về phía nàng, trong mắt lóe lên vẻ không vui, khiêu khích hỏi Phượng Chỉ: “Ngươi là gì của nàng, cớ sao ta phải giao nàng cho ngươi?” Dứt lời hắn liền nâng ống tay áo lên, hóa ra long hỏa muốn đánh về phía Phượng Chỉ.

Trầm Chu sầm mặt, cảm thấy nữ tử áo xanh hơi nới lỏng kềm cặp thì vội vàng giằng ra, bổ nhào về phía Phù Uyên để ngăn cản hắn, “Phù Uyên, dừng tay!”

Song nàng lại không biết Phù Uyên sở hữu tính cảnh giác vô cùng cao, kiêng kỵ nhất là bị tập kích từ bên hông khi đang thi triển phép thuật. Nhận ra sát khí, hắn theo bản năng ngưng tụ thần lực đánh về phía nàng. Phong ấn trên người vừa được giải, hắn vẫn chưa hoàn toàn khống chế sức lực của mình, tất nhiên không thể điều chỉnh nặng nhẹ khi ra tay. Thần lực khổng lồ đập thẳng vào ngực thiếu nữ, thân thể mảnh khảnh của nàng hứng trọn công lực từ đòn đánh.

“A Chu!” Phượng Chỉ siết chặt nắm đấm, lập tức tiến lên.

Phù Uyên sửng sốt trong nháy mắt, cũng bối rối tiến lên.

Nữ tử áo xanh lạnh lùng nhìn toàn bộ diễn biến, trước lúc Phù Uyên ôm thiếu nữ vào lòng, nàng ta khẽ nheo mắt, dịch chuyển mình đến ngăn ở trước mặt Phượng Chỉ.

Phượng Chỉ không bỏ qua biểu cảm vừa rồi của nàng ta, đoán được vừa rồi là nàng ta cố ý thả Trầm Chu ra. Giỏi chiêu mượn đao giết người, hắn sao có thể lưu mạng cho một kẻ hiểm độc như vậy. Cơn phẫn nộ quay cuồng trong lồng ngực, hắn phất ống tay áo, lập tức khiến nữ tử áo xanh văng ra thật xa, giọng nói rét lạnh đến cực hạn, “Cút!”

Nữ tử áo xanh nhận một chưởng này, lập tức hộc máu rồi bất tỉnh nhân sự, kinh mạch đứt đoạn, thần lực tiêu tán sạch.

Phượng Chỉ không hề liếc nhìn Tri Nguyệt thêm lần nào, vượt qua nàng ta bước về phía Phù Uyên. Trong mắt hắn, nàng ta chỉ là loài sâu kiến, sinh tử chẳng đáng kể.

Vừa đến gần, Phượng Chỉ lại đột nhiên bị một bức tường bằng long hỏa dâng lên cản bước.

“Phù Uyên, nếu A Chu có mệnh hệ gì, bổn quân tuyệt không tha cho ngươi!” Tính cách hắn từ trước đến vô cùng lạnh nhạt, cực ít khi mất khả năng khống chế cảm xúc. Song lúc này hắn lại không cách nào kiềm chế ý muốn đại khai sát giới trong lòng.

Phù Uyên dám một lần nữa đả thương nàng, hơn nữa còn ở ngay trước mặt hắn.

Bên trong tiên chướng bằng long hỏa có khả năng chữa thương, nam tử cẩn thận ôm lấy thiếu nữ, luống cuống bấm quyết cầm máu giúp nàng, không ngừng gọi tên nàng: “A Chu, A Chu…”

Miệng thiếu nữ liên tục ọc ra máu tươi, nhuộm ướt cả vạt áo hắn.

Một khẩu quyết đơn giản đã không còn khả năng trị lành tương tích trên thân nàng, nam tử tái mặt ôm chặt nàng, “Ngu xuẩn, tại sao lại đột ngột xông tới như vậy, Phượng hoàng thật sự đáng cho ngươi liều mình đến thế sao? Ngươi dám ói thêm một ngụm máu thử xem!”

Thiếu nữ trong lòng hắn yếu ớt cất tiếng gọi: “Đại ca.”

Xưng hô của nàng khiến người hắn run lên, vội đáp: “Ta đây.”

Nàng nâng bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, chới với giữa không trung như muốn nắm bắt cái gì đó, yếu ới nói: “Mặc Hành không còn thật sao? Huynh… khụ khụ… đang gạt ta đúng không…”

Hắn bắt lấy tay nàng, nắm thật chặt, bối rối bảo: “Đúng, ta đang gạt ngươi. Ngươi muốn trở về Không Động, ta sẽ đưa ngươi về, ta đưa ngươi về gặp y.”

Thiếu nữ nhẹ nhàng hỏi lại: “Thật chứ?”

Song chớp mắt sau lại có thêm một ngụm máu đổ vào ngực Phù Uyên, đỏ rực như hồng liên. Hắn bắt đầu thở gấp, nói: “Đương nhiên là thật, cho nên trước khi trở lại Không Động phải cố cầm cự cho ta, không được phép chết, có nghe thấy không?”

Nàng là độ ấm duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được trên đời này, hắn có thể đả thương nàng, hận nàng, tra tấn nàng, nhưng nàng không thể chết, hắn không cho phép nàng chết.

“Phù Uyên, buông A Chu ra!” Bức tường long hỏa đột nhiên vụt tắt, ngưng tụ thành hình cự long, Phượng Chỉ âm trầm nhìn nam tử đứng ở đầu rồng, ra lệnh.

Thiếu nữ nằm trong lòng nam tử nhắm nghiền cả hai mắt, mái tóc dài đen như mực buông chảy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch không còn chút máu.

Phượng Chỉ chỉ hận không thể lập tức xông lên đoạt Trầm Chu lại, nhưng hắn đã hao phí quá nhiều thần lực thôn tính Huyễn Vực khi nãy, trong khi Phù Uyên vừa mượn máu tim của Trầm Chu giải trừ phong ấn của Cô Hà trên người mình, thực lực đang ở trạng thái thịnh nhất. Nếu cứng rắn đối đầu bây giờ, e hắn không có phần thắng.

Đối phương chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn, “Phượng hoàng, hôm nay bổn thần không có thời gian dông dài với ngươi, nếu muốn giành lại nha đầu này thì cứ tới núi Vụ Ẩn, bổn thần luôn cung kính chờ đợi.”

Thấy Phù Uyên có ý định rời đi, nữ tử áo xanh nằm dưới đất vội vàng kêu: “Chủ… chủ nhân.. xin mang theo thuộc hạ…” Nàng ta cố chống người dậy, giơ tay về phía hắn, “Mang theo thuộc hạ với…”

Nam tử đứng ở đầu rồng lạnh lùng nhìn nàng ta, “Tri Nguyệt, ngươi không nên đi theo ta, nếu đã chọn đi theo ta thì nên làm tốt bổn phận của mình. Bên cạnh ta không cần nữ nhân có tư tâm.” Giọng hắn rét lạnh đến cực cùng, “Ngươi hãy biến mất cùng huyễn cảnh này đi.”

Dứt lời, nam tử liền ngự rồng bay lên, chỉ để lại một bóng lưng hờ hững.

Phượng Chỉ đuổi theo được mấy bước thì buộc bản thân dừng chân bằng khả năng tự chủ cực mạnh, các khớp ngón tay hắn gồ lên, móng tay chậm rãi khảm vào trong da thịt.

Nữ tử áo xanh phát ra một tiếng ‘Không’ thê lương, xen lẫn tuyệt vọng và bi thương, càng nhiều hơn là sự không cam tâm. Nàng ta đi theo hắn nhiều năm như vậy, không một lời oán giận, vậy mà bây giờ chỉ đổi được kết cuộc này. Mỉa mai thay!

Vị thượng thần áo trắng chuyển mắt nhìn về phía nữ tử như vừa mất đi linh hồn, trong giọng nói không hề có bất kỳ thương xót nào, “Tự gây nghiệt, chết là đáng.” Ánh mắt nhìn nàng ta càng lúc càng lạnh, “Người bổn quân yêu nhất cứ thế bị kẻ khác đoạt đi, ngươi nói xem, làm sao dẹp được cơn tức này của bổn quân đây?”

Nữ tử nhìn đôi mắt phượng lạnh lẽo cực độ kia, chậm rãi nhắm mắt lại, “Khẩn cầu thượng thần giải thoát cho Tri Nguyệt.”

Bây giờ nàng ta có may mắn sống sót thì cũng là phế vật.

Phượng Chỉ hờ hững nhìn nàng ta, “Giết ngươi chỉ bẩn tay bổn quân.”

Nữ tử trợn trừng mắt, thật lâu sau, nhìn trước mặt vắng lặng không một bóng người, nàng ta bỗng ngửa mặt lên trời cười to. Là ai nói thượng thần thượng cổ Phượng Chỉ không quan tâm hơn thua, gặp nguy chẳng loạn vậy, bây giờ cũng thất thường vì một nữ nhân đấy thôi.

Dẫu cười, song khóe mắt nàng ta lại có từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống. Ở trước mặt thiếu nữ kia, nàng thật sự như một con chó hoang không chủ…

Bên ngoài Huyễn Vực, vị thượng thần áo trắng lẳng lặng đứng nhìn huyễn cảnh ầm ầm sụp đổ, bỗng nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nam: “Xem ra bổn tọa đến chậm một bước rồi.”