Sau khi thăm thú vài thành trì, có lẽ do sự ồn nào náo nhiệt của Nhân giới, tâm trạng của Trầm Chu không còn nặng nề như ban đầu nữa, khiến Phượng Chỉ yên lòng được đôi chút.
Hôm nay bọn họ tới biên thùy của Nhân giới, từ đây đi thêm trăm dặm về phía Bắc, băng qua Huyễn Vực vắt ngang lưỡng giới là có thể tiến vào Yêu giới. Chỉ là chẳng biết tại sao lối vào Huyễn Vực lại không nằm ở nơi nó nên ở. Họ triệu thổ thần nơi này tới muốn hỏi thăm tình hình, ai ngờ thổ thần vừa lau mồ hôi vừa thưa: “Bẩm hai vị tiên thượng, tiểu tiên chỉ mới nhậm chức hôm nay, vẫn chưa kịp tường tận chuyện của nơi này.”
Phất tay cho thổ thần đi xong, Trầm Chu bất mãn càu nhàu: “Nhân thủ của Tiên giới quả nhiên không đáng tin cậy.”
Phượng Chỉ bình thản trấn an nàng: “A Chu đừng nóng. Trước đây không lâu nơi này từng có một trận linh khí mạnh mẽ quét qua, lối vào Huyễn Vực bị chệch chỗ có lẽ là do ảnh hưởng từ đó.”
Trầm Chu nghe vậy liền nhắm mắt lại thử cảm nhận, khoảnh khắc sau liền mở mặt ra, nhăn nhó nói: “Sao ta không cảm giác được gì hết?”
Phượng Chỉ đặt tay lên đầu nàng kiểm tra, “Nàng tu hành thêm mấy năm nữa có lẽ sẽ cảm giác được.”
Trầm Chu bất mãn nhướng mày, “Ý chàng là vì tu vi của ta quá thấp?”
Phượng Chỉ mỉm cười, “Ừ.”
Trầm Chu vừa giơ nắm đấm lên liền bị đối phương nắm lấy, thư sinh điềm nhiên nói như không có chuyện gì to tát: “Chúng ta cứ kiên nhẫn tìm kiếm quanh đây là được, tiến vào Yêu giới chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Trầm Chu mặc hắn lôi kéo mình, thở dài nói theo: “Cũng chỉ còn cách đó thôi.”
Phượng Chỉ hỏi nàng: “Mệt sao?”
Trầm Chu lắc đầu, đề nghị: “Còn nhớ trấn nhỏ vừa nãy mình vừa đi qua không, mấy ngày nữa ở đó hình như có hội chùa, dù gì tạm thời cũng không đi được, hay là trở về đó tham gia đi?”
Phượng Chỉ vui vẻ tán thành.
Tuy cửa vào Huyễn Vực dẫn đến Yêu giới biến mất tăm không phải là dấu hiệu tốt gì, nhưng cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Với hắn mà nói, có thể giữ nàng ở lại Nhân giới thêm ngày nào thì hay ngày đó.
Hội chùa diễn ra vào ngày mai, nên bọn họ tạm thời chọn một khách điếm nghỉ ngơi.
“Một… một phòng ạ?”
Đã quá quen với vẻ kinh ngạc của mấy ông chủ khách điếm, Trầm Chu đã không còn thấy luống cuống, đặt bạc xuống trên quầy, nói rõ ràng: “Một phòng, trên lầu.”
Ông chủ khách điếm thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt lẫn ngân lượng trên bàn, thở dài trong bụng, dạo gần đây đoạn tụ cũng có thể hào khí thẳng thừng như thế này, haiz.
Sau khi lên lầu, Trầm Chu kiểm tra mặt mũi mình rồi do dự hỏi ý kiến của Phượng Chỉ: “Ta có nên đổi một khuôn mặt khác không?”
Gương mặt này quá phổ thông, khi kẻ khác nhìn thấy nàng và Phượng Chỉ, trên mặt bọn họ chỉ thiếu viết mấy chữ ‘hoa nhài cắm bãi phân trâu’ thôi.
Và nàng đương nhiên là bãi phân trâu kia.
Phượng Chỉ lại nói: “Thế này tốt lắm rồi.”
Trầm Chu sáng mắt lên, đang định hỏi có phải vì người tình trong mắt luôn là mỹ nhân hay không thì lại nghe thấy hắn thành thật nói: “Không được đẹp lắm nhưng rất an toàn.”
Nàng lập tức liếc xéo, “Không nói chuyện với chàng nữa.”
Phượng Chỉ nghe ra mùi khói lửa trong giọng của nàng, lập tức cố cứu chữa: “Thật ra cũng đâu có xấu lắm.” Để chứng tỏ sự chân thành trong lời nói của mình, hắn lại thêm vào: “Ừm, xấu một chút cũng không sao, bổn quân chịu được.”
Trầm Chu trưng ra ngay bộ mặt ‘ban đêm chớ đụng vào ta.’
Đêm hôm đó, thư sinh bị vắng vẻ nào đó tự nhắc nhở mình: nói nhiều tất nói hớ, lần sau trước khi nói phải cân nhắc kỹ lưỡng một chút.
Lại nói, đã lâu lắm rồi không chạm vào nàng, lúc trước là vì tâm trạng nàng không tốt, mấy ngày nay tâm trạng nàng khá hơn, song mình lại tự đạp đổ cơ hội.
Giờ ngay cả ôm cũng không được ôm?
Hôm sau, bởi vì đêm qua ngủ ngon giấc nên Trầm Chu thấy vô cùng sảng khoái, toàn thân từ trên xuống dưới nhẹ phơi phới. Trong khi đó, thư sinh lại có chút uể oải, nằm mãi không muốn rời giường.
Nàng đưa tay lay chàng vài lần vẫn không có động tĩnh thì mặc kệ, tự mình đi rửa mặt thay quần áo, ăn điểm tâm xong trở về, người nào đó vẫn trùm chăn kín mít, không mảy may có ý định rời giường.
Nàng chọt chọt ổ chăn, “Thư sinh ngốc, hôm nay ta muốn xem kịch, mau dậy đi.”
Người dưới chăn ậm ờ một tiếng, cuốn chăn càng chặt hơn.
Trầm Chu khó hiểu hỏi: “Hôm nay chàng sao thế?” Hôm qua còn tươi tỉnh lắm mà.
Dưới chăn vọng ra hai chữ: “Buồn ngủ.”
Trầm Chu hỏi tiếp: “Hôm qua ngủ không ngon à?” Nàng lại khó hiểu trầm ngâm, “Sao lại ngủ không ngon nhỉ.”
Anh chàng muốn mà không được thỏa mãn nào đó đang định lên tiếng thì thấy có một bàn tay luồn vào trong chăn, sờ lên trán mình. Thiếu nữ nhẹ giọng hỏi: “Bị bệnh sao” Hỏi rồi nàng lại tự phủ định suy đoán của chính mình, “Nhưng thần làm gì có chuyện sinh bệnh.”
Thư sinh khẽ *hừ hừ* rồi nói: “Có lẽ là do không quen khí hậu.”
Trầm Chu: “……”
Phượng Chỉ than tiếp: “A Chu, bổn quân khó chịu quá.”
Trầm Chu vội hỏi: “Khó chịu ở đâu?” Sờ trán, đâu thấy nóng.
Phượng Chỉ kéo kéo phần áo trước ngực, “Ở đây.”
Trầm Chu nửa tin nửa ngờ đưa tay ấn ấn thử, “Đau không?”
Phượng Chỉ cảm nhận một lúc rồi bảo: “Dịch sang bên cạnh một chút.”
Nàng dời tay sang đó, “Khó chịu chỗ này?”
Sờ tới ấn lui mấy chỗ Phượng Chỉ nói, cuối cùng nàng lại nghe thấy hắn tổng kết rằng: “Mấy chỗ đó đều không thoải mái, nàng giúp ta xoa một chút đi.”
Trầm Chu ngẫm nghĩ, ngay sau đó thẳng thừng vạch trần: “Phượng Chỉ, đừng nói chàng đang kiếm chuyện để ta sờ chàng đấy.”
Phượng Chỉ: “……” Hắn giữ chặt ống tay áo nàng, rù rì gọi: “A Chu.”
Thiếu nữ ném trả một cái liếc sắc lẻm, chàng cố chịu đựng áp lực, kéo kéo tay nàng thương lượng: “Buổi chiều kịch mới bắt đầu mà, giờ ra ngoài cũng chỉ là đi dạo, chi bằng cùng ta ngủ thêm một lúc được không?”
Trầm Chu ngẫm nghĩ, đáp ngay: “Không được.” Đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả, nào có đạo lý lại nằm xuống ngủ tiếp chứ, nàng không muốn lãng phí thời gian ở trên giường, “Chàng ngủ tiếp đi, ta sẽ tự đi dạo. Mau buông tay.“
Phượng Chỉ bất đắc dĩ thở dài, “A Chu, nàng thật là…”
Nàng nhíu mày, “Ta thật là cái gì?”
Phượng Chỉ kéo nàng lại gần mình hơn, cốc nhẹ lên trán nàng, nói nốt nửa câu còn lại: “Không đáng yêu tí nào.” Dứt lời chàng lại nhoẻn môi cười, “Nhưng ta thích vậy.”
Dáng vẻ hiện giờ của thư sinh nào còn sự ủ rũ yếu ớt như vừa rồi, rõ ràng mới nãy chính là đang trêu chọc nàng, Trầm Chu nghiến răng hỏi: “Thư sinh đần, trêu ta vui lắm hả?”
Phượng Chỉ thành thật gật đầu, “Ừm, trêu cả trăm lần vẫn không chán.”
Trầm Chu bày vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
Phượng Chỉ miễng cưỡng nhỏm dậy đến mép giường ngồi, thiếu nữ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo lại ngồi xuống trên đùi chàng.
Ngắm nhìn khuôn mặt thư sinh trước mắt, nhịp thở của Trầm Chu bất giác hơi rối loạn.
Cái tên này, rõ ràng vừa mới ra khỏi chăn mà không hề có tí bù xù luộm thuộm nào, khuôn mặt tuấn tú vẫn sạch sẽ, tóc tai vẫn tươm tất. Mắt phượng hơi xếch, đồng tử đen như mực, mũi cao thẳng, môi đỏ tựa chu sa, diện mạo đẹp hơn cả nữ giới nhưng lại không lẻo lả, thật sự chẳng hề dễ dàng.
Lúc Phượng Chỉ áp mặt đến gần, nàng đưa hai ngón tay chặn ngang môi hắn, hỏi một câu hết sức sát phong cảnh: “Dáng vẻ của ta bây giờ không những xấu mà còn là của nam giới, vậy mà chàng vẫn hôn được?”
Thư sinh suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói ngay: “Yên tâm, ta có thể tưởng tượng bù vào.”
Trầm Chu nghẹn lời, mắt Phượng Chỉ càng thêm thăm thẳm, dời tay nàng khỏi môi mình, cúi xuống hôn lên khuôn mặt tầm thường không có gì đặc biệt kia, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở môi nàng, luồn vào trong cuốn lấy lưỡi nàng. Bị tấn công tới tấp nên Trầm Chu không thích ứng nổi, nghiêng đầu muốn tránh né, Phượng Chỉ thả chậm động tác, từ từ cảm nhận sự thay đổi của nàng, đến khi thấy hô hấp nàng dần nhanh hơn, bắt đầu cẩn thận đáp lại thì mới tấn công tiếp, từng bước xâm chiếm thành lũy của nàng, khiến nàng xụi lơ trong lòng hắn.
Một hồi sau, Trầm Chu vừa mặc lại y phục vừa ai oán nghĩ, tại sao lại bị dắt mũi nữa rồi, xem ra lần sau không chỉ biến mặt mà còn phải biến thân thể thành của nam nốt. Đến lúc đó để xem hắn còn táy máy được nữa không.
Ai ngờ Phượng Chỉ cũng đang nghĩ tới vấn đề này, hắn đi tới ôm eo nàng từ sau lưng, tựa đầu lên vai nàng, cảm thán bằng chất giọng lười nhác: “May mà thân thể vẫn là nữ, bằng không…”
Trầm Chu nhíu mày, “Bằng không?”
Phượng Chỉ điềm nhiên nói nốt: “Bằng không bổn quân đành phải nghiên cứu xem phái đoạn tụ hành sự thế nào.”
Trầm Chu thật sự không còn biết nói gì hơn, “Ta mệt quá, để ta được yên tĩnh chút.”
______oOo______
Nghe kịch xong thì dạo dọc theo bờ đê, ánh nắng rạng ngời, dương liễu quyến luyến ngọn gió, cuối con đê có người hái nhành liễu tặng tình nhân cũng là chuyện hợp tình hợp cảnh. Thiếu nữ ngồi tựa lưng lên thành cầu đá, cảm thán: “Nhân giới đẹp thật.”
Tiếng oanh yến ríu rít và gió rì rào mang đến một cảm giác bình yên khó tả.
Thư sinh nhìn thiếu nữ bên cạnh mình, rõ ràng chỉ là một khuôn mặt bình thường, song lại khiến hắn tự hỏi, tư tình với nàng trong khi nàng mang dáng vẻ này thì sẽ thế nào nhỉ?
Hắn thu hồi suy nghĩ, nắm lấy tay nàng, gợi ý: “Nếu thích thì ở lại thêm mấy ngày đi.” Hắn lại nói: “Muốn ở lại mãi mãi cũng được. A Chu…”
Thiếu nữ chợt ngắt lời hắn: “Phượng Chỉ.”
Trầm Chu im lặng một thoáng rồi hỏi: “Chàng rất muốn ta rời khỏi Không Động sao?”
Hắn lại hỏi ngược nàng: “Rời khỏi Thần giới, cùng ta làm một đôi vợ chồng bình thường, không tốt sao?”
Nàng nhíu mày nhìn hắn, hỏi tiếp: “Phượng Chỉ, chàng rốt cuộc đang sợ cái gì vậy?” Nàng ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ta biết, ngày nào chúng ta còn giữ thân phận đế quân Không Động và quân thượng của Phượng tộc thì chúng ta sẽ không thể danh chính ngôn thuận ở cùng nhau ngày đó…”
Bọn họ đều là quân thượng của tộc mình, nên là ai theo ai đây?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt nàng không khỏi trở nên nghiêm nghị, đưa ánh mắt kiên định nhìn hắn, “Phượng Chỉ, bắt chàng từ bỏ mọi thứ vì ta, ta không làm được, mà cũng không muốn.”
Phượng Chỉ thở dài, “Thế nào là từ bỏ chứ? Ta cuối cùng cũng phải giao lại Phượng tộc cho đời sau, chỉ là vấn đề thời gian thôi. So với việc cùng Phượng tộc đi tới khắc cuối cùng, không thể không thể thuận theo thiên mệnh, bổn quân thật sự muốn tự mình làm chủ vận mệnh của mình hơn. Đây có lẽ không phải là cách tốt nhất, nhưng lại khiến bổn quân hài lòng nhất.” Hắn nâng tay nàng lên môi hôn nhẹ một cái, “A Chu, nàng chưa bao giờ là đường lui của bổn quân cả, nàng là nơi quay về của bổn quân.”
Lòng Trầm Chu mềm nhũn vì câu nói này, đang định gọi tên Phượng Chỉ thì thân thể đã rơi vào trong lòng hắn. Nàng cảm thụ độ ấm từ trên người hắn, dịu dàng nói: “Phượng Chỉ, sau khi gặp được đại ca, tháo gỡ được khúc mắc giữa y và Mặc Hành, ta sẽ lập tức trao trả Không Động lại cho y. Lúc ấy ta giữ diễm linh châu cũng không ích gì, chàng hãy cầm nó đi tu bổ phong ấn của Thần Mộ…”
Phượng Chỉ lại nói: “Bổn quân không cần diễm linh châu.”
Thiếu nữ không nghe ra cảm xúc ẩn sau giọng nói của hắn, vẫn vui vẻ bảo: “Còn khách khí với ta làm gì, cứ quyết định thế đi. À, nhưng sau khi lấy diễm linh châu ra rồi, chàng không được thừa dịp ức hiếp ta đấy.”
Phượng Chỉ vuốt vuốt tóc nàng, “A Chu, bổn quân yêu thương nàng còn chưa đủ, sao nỡ ức hiếp nàng chứ.” Nói tới đây hắn lại bảo: “Đến lúc đó chúng ta thành thân đi.”
Thiếu nữ quay lại vòng tay ôm hắn, “Ừ.”