Tất cả mọi chuyện cứ thế diễn ra ở ngay trước mắt Phù Uyên.
Hoặc nên nói rằng, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ hắn.
Đó là lần đầu tiên hắn gặp phụ mẫu của mình, nhưng còn chưa thấy rõ hình dáng bọn họ thế nào, họ liền lao vào chém giết nhau ngay trước mắt hắn, tràng diện còn vô cùng thảm khốc.
Ấy vậy mà hắn lại chỉ có thể đứng chết trân ở đó, giương mắt nhìn đôi nam nữ đang giao chiến trên không trung.
Động tác của Tố Ngọc đầy ngoan độc, khiến nam tử áo đen phải liên tục lùi lại, mái tóc bạc rối tung dính trên khuôn mặt tuấn tú, thi thoảng lại thấy được khóe miệng chàng có máu tươi chảy ra.
Tu Ly ở thế hạ phong chẳng phải vì thực lực không đủ mà là vì chàng chưa từng ra tay đánh trả.
Miệng chàng gọi liên hồi: “Tiểu Ngọc, tỉnh lại.”
Tố Ngọc điên cuồng gào thét: “Tu Ly, cút ngay, để ta giết hắn!”
Tu Ly dùng tay không đỡ đòn của nàng, mái tóc dài bị hất tung trước sát khí dữ dội, “Tiểu Ngọc, nàng hãy mở mắt nhìn cho kỹ người đứng đó rốt cuộc là ai.”
Trong mắt Tố Ngọc vẫn chỉ có nỗi tuyệt vọng hư vô, “Còn không tránh thì ta giết cả chàng.” Nàng bộc phát thần lực hất tung chàng, rồi lao thẳng về phía thiếu niên áo trắng.
Tu Ly đuổi kịp trước khi nàng tiếp cận thiếu niên, giọng chàng tràn đầy sự bất đắc dĩ, “Tiểu Ngọc, ngay cả ta mà nàng cũng không tin sao?” Ngoài bất đắc dĩ còn có đau lòng và mệt mỏi, “Thân thể nàng không thể chịu giày vò thế này, hãy theo ta trở về, có được không?”
Tố Ngọc trợn trừng mắt, “Tu Ly, vì sao chàng lại cản ta? Chàng muốn về phe hắn ư?” Nàng chăm chú nhìn chàng một thoáng rồi bỗng hít mũi, tủi thân nói: “Tu Ly, chẳng phải chàng luôn rất tốt với ta sao, cớ gì hôm nay lại không chiều ý ta? Mau thay ta giết hắn, giết chết hắn đi.”
Ánh mắt nam tử dần chìm trong nỗi buồn tê tái, “Tiểu Ngọc, giết rồi, nàng sẽ hối hận.”
Thần sắc nữ tử thay đổi liên tục, khuôn mặt như tranh vẻ cuối cùng bị bao trùm bởi sương lạnh, “Được, chàng không chịu giết hắn, vậy ta tự mình làm.” Dứt lời, thần lực trên người nàng bỗng tỏa ra phừng phừng.
Cảm nhận được sát khí đủ hủy thiên diệt địa kia, thân thể Phù Uyên thoáng lảo đảo, lại nghe thấy nam tử trên không trung quát to với mình: “Còn không mau tránh ra.”
Trong chất giọng lạnh lùng đó có lo lắng có sầu bi, duy chỉ không có sự ôn nhu của người cha dành cho con.
“Phù Uyên, nếu ngươi không muốn lại kích thích mẫu hoàng của mình thì đừng bao giờ xuất hiện ở cung Hoa Dương nữa.”
Phù Uyên lặng người thật lâu, cuối cùng khóe miệng mới hiện ra một nụ cười khẽ đầy đau đớn. Thì ra hắn là đồ dư thừa không ai cần.
Trong huyễn cảnh, Trầm Chu đứng ngay bên người thiếu niên, không nhịn được đưa tay về phía mặt hắn, nhưng chỉ khi chạm vào hư không nàng mới thương cảm ý thức được, ngăn cách giữa bọn họ là khoảng thời gian chín ngàn năm.
Yêu hận giữa Tố Ngọc và Tu Ly bị chín ngàn năm chôn vùi, chỉ để lại vài dòng trên sử sách khiến đời sau thổn thức mà thôi.
Sách sử hậu thế có ghi: năm 96000 theo lịch Thái Hư, Không Động nổ ra đại loạn.
Đại loạn bắt nguồn từ bất hòa giữa nữ đế quân Không Động và phụ thần, hai người ác chiến trong cung Hoa Dương liên tục không ngừng, biến hơn nửa Thái Hư thành chiến trường. Tuy có thần tướng kịp thời chạy đến, nhưng lại không thể tới gần vì sát khí sinh ra từ cuộc chiến. Ngay cả tiên chướng do thượng thần Mặc Hành giăng ra cũng chỉ duy trì được ba ngày, sau đó liền vỡ tan thành cát bụi khi bị long tức cuồn cuộn phát ra từ thân Tố Ngọc chạm vào.
Không có tiên chướng phòng hộ, hồn phách của dân chúng đều bị long tức thiêu đốt, nhẹ thì mất hết tu vi, nặng thì hồn phi phách tán.
Qua huyễn cảnh, Trầm Chu nhìn thấy động tác của Tu Ly càng lúc càng chậm chạp, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng rõ ràng. Nhìn máu tươi không ngừng nhỏ xuống từ ống tay áo của Tu Ly, tay nàng bất giác nắm thành quyền, móng tay bấu chặt vào da thịt tóe máu.
Nàng không ngừng thầm cầu nguyện, dừng lại đi, cầu xin hai người, đừng đánh nữa.
Nếu có thể, nàng đồng ý dùng mạng mình đổi cho bọn họ được một đời bình yên vui vẻ, bọn họ là phụ mẫu sinh thành nên nàng, vì bọn họ, nàng đồng ý đánh đổi bất kỳ thứ gì.
Nhưng bất kể nàng cầu nguyện thế nào, chuyện nên đến vẫn từ từ diễn ra từng màn một ở trước mắt nàng.
Thần lực Tố Ngọc phát ra càng lúc càng mất khống chế, trời đất biến sắc, biểu lộ đại kiếp sắp tới.
Đã đến cực hạn từ lâu, Tu Ly nặng nề nhìn thiên tượng, chỉ một thoáng thất thần ngực chàng liền hứng trọng một chưởng. Chàng kêu lên đau đớn, một dòng chất lỏng tanh nóng tuôn ra khỏi lồng ngực, một cái bóng đỏ rực xẹt qua trước mặt chàng.
Tố Ngọc biến trở về dạng Long thần, lại lao về phía thiếu niên nọ. Cự long đỏ thẫm bay qua đến đâu, sinh linh bị liệt diễm tỏa ra từ thân cự long đều hóa thành tro bụi.
Bấy giờ ở bên ngoài Thái Hư đã tụ tập đầy thần binh, đại loạn Không Động mãi không kết thúc, có nguy cơ liên lụy đến lục giới, Thiên đế Đế Thượng đích thân dẫn binh đến bình loạn. Đứng cạnh hắn và các thần quân là một nam tử mặc trường bào xanh nhạt, dung mạo ôn nhuận như tranh vẽ, chính là Phượng Chỉ của chín ngàn năm trước.
Thiếu niên tên Phù Uyên vẫn chôn chân ở chỗ cũ, mặt đờ đẫn không chút linh khí. Cảm nhận được diễm hỏa nóng rực, hắn mới khẽ ngẩng đầu lên, đáy mắt phản chiếu dáng hình to lớn của cự long, khẽ gọi một tiếng ‘mẹ’ trong tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.
Hắn nhắm mắt lại, mặc cho thân thể mình bị diễm hỏa nuốt lấy, hồn phách chìm trong long tức nóng rực, dường như sau một khắc liền sẽ bị thiêu thành tro bụi.
Nhưng trước mặt hắn lại được chắn bởi một luồng khí tức trong suốt, nam tử áo đen đã dùng thân thể đầy máu của mình ôm lấy đầu rồng, diễm hỏa rừng rực thiêu đối da thịt chàng cũng không màng.
Vẻ đục ngầu trong mắt cự long dần tan đi, được thay thế bởi sự kinh ngạc và bi thống cực hạn.
Trên môi nam tử vẫn giữ nụ cười mỉm, “Tiểu Ngọc, những năm qua hẳn nàng vẫn luôn sợ hãi.” Bàn tay đầy rẫy vết thương nhẹ vuốt ve vảy giáp của cự long, cúi xuống chạm trán mình lên đầu rồng, thầm thì: “Nhưng nàng không việc gì phải sợ. Nàng không làm sai gì cả, sai chính là ta, nên chịu trừng phạt cũng phải là ta. Nếu không vì ta, nàng sẽ là một đế quân cực kỳ tốt.” Khóe môi chàng không ngừng ứa máu, thân thể như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, song chàng vẫn nói: “Ta luôn cho rằng, nếu nàng muốn bảo vệ Không Động, vậy ta sẽ ở cạnh nàng chăm nom Không Động thật tốt, một trăm năm, một ngàn năm… Ta có thể sống bao lâu liền ở cạnh nàng bấy lâu.”
Chàng cười khổ, “Nhưng quay đầu ngẫm lại, ta lại chính là kẻ không có tư cách nhất.” Ngừng một chút, chàng lại tiếp tục: “Song ta tuyệt đối không hối hận. Nàng không biết đâu, những năm qua, có thể có nàng ở bên cạnh, ta rất… hạnh phúc…”
Chàng dịu dàng hôn nàng, giọng chàng vô cùng rõ ràng trong tiếng hừng hực của diễm hỏa, “Tiểu Ngọc, bây giờ chúng ta có cả con trai lẫn con gái, Tu Ly không còn cầu gì khác.” Nói xong chàng liền ho ra máu, liên tục không ngừng.
Phù Uyên run giọng gọi: “Cha…”
“Tu… Ly?” Cự long khôi phục hình dáng nữ tử nằm trong lòng nam tử, khàn giọng gọi.
Ánh mắt gần như tan rã của nam tử khôi phục một chút trấn tĩnh vì tiếng gọi của nàng, chàng dịu dàng ôm lấy nàng, “Ừ, ta đây.”
Khóe mắt nữ tử tuôn trào lệ nóng, nàng cũng ôm chặt lấy chàng, thì thào gọi không ngừng: “Tu Ly… Tu Ly…”
Nam tử gượng chống đỡ, trả lời: “Ừ, đã ổn rồi.”
Nàng nghiêm nghị nói: “Sao mà ổn được…” Tuy đã khôi phục thần trí, song nàng có thể cảm nhận được long tức trong thân vẫn không ngừng chuyển hóa thành diễm hỏa. Tình thế đã vượt ra khỏi sự khống chế của nàng, tiếp tục thế này nữa, e Không Động sẽ bị hủy dưới tay nàng.
Ánh mắt nàng sượt qua đầu vai nam tử, nhìn thấy thiếu niên áo trắng đang sững sờ đằng sau thì con ngươi liền hơi nở lớn. Một lát sau, nàng run rẩy duỗi tay về phía thiếu niên, nhưng nửa chừng lại thu về.
Mọi cảm xúc của nàng đều hóa thành một câu chất vất đau đớn: “Tại sao ngươi… lại lớn lên ở trong bụng ta?”
Thần sắc thiếu niên lập tức tan vỡ thành ngàn mảnh vụn vì câu này, cuối cùng cũng xoay người chạy đi.
Ngắm nhìn bóng lưng chạy lảo đảo của thiếu niên, Tố Ngọc rốt cuộc cũng bật khóc, một lát sau nàng mới thì thầm: “Tu Ly, lại giúp ta một chuyện nhé.” Nàng tựa vào lòng chàng, đầu vai run nhè nhẹ, “Ta không cách nào thu hồi long tức bổn nguyên, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì Không Động cũng sẽ hóa thành mảnh đất khô cằn, bây giờ chỉ còn một cách…” Nàng chậm rãi nói từng chữ một: “Giết ta đi.”
Nam tử cất giọng khàn đặc: “Nàng cho rằng ta xuống tay được sao?”
Nàng nhắm mắt lại, “Chàng không phát hiện sao, bọn họ đang trên đường đến đây rồi, chàng không giết ta thì cũng sẽ có kẻ khác giết ta thôi.”
Nam tử nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta cùng chết.” Không hề có chút do dự nào.
Nói xong câu đó, chàng mới bảo: “Tiểu Ngọc, thả toàn bộ long tức ra đi.”
Nàng thất thần trong khoảnh khắc, ngước lên nhìn chàng, nhìn thấy ánh mắt chàng thì vẻ mặt dần giãn ra, nhẹ giọng hỏi: “Tu Ly, chàng không hối hận sao?”
Chàng lần xuống nắm lấy tay nàng đưa lên môi hôn, hỏi ngược lại: “Tiểu Ngọc, nàng có sợ không?”
Nàng lắc đầu, áp tay lên ngực chàng khẽ vuốt ve, “Ta sợ hãi nhất chính là khi đâm kiếm vào ngực chàng, ta sợ chàng chết, sợ vô cùng.” Rồi nàng dời tay lên khóe môi chàng, lau đi vết máu đọng nơi đó, “Những năm qua ta cho rằng mình nhất định có thể tìm được cơ hội giết chàng báo thù cho phụ quân, nhưng ngay tại vừa rồi ta lại phát hiện, thì ra chuyện ta sợ nhất chính là tự tay tổn thương chàng.” Khóe mắt nàng tuôn lệ, “Tu Ly, ta hận chàng như vậy, nhưng cũng yêu chàng như vậy.”
Nam tử gượng hít sâu vào một hơi rồi cúi xuống hôn nàng.
Long tức khổng lồ trên thân Tố Ngọc tỏa ra ngùn ngụt, không ngừng chuyển hóa thành diễm hỏa, nhấn chìm lấy bọn họ.
Cùng lúc đó, Thiên đế được Mặc Hành và Phượng Chỉ tháp tùng cũng vừa tiếp cận khu vực này, các thần tướng còn lại ở đằng xa đều có thể cảm giác được, Tố Ngọc đang liên tục chuyển lực bổn nguyên của mình thành long hỏa. Long hỏa cháy hết cũng là lúc nàng hóa thành tro bụi.
Thiên đế nặng nề cất giọng: “Xem ra thượng thần Tố Ngọc đã hoàn toàn mất hết khống chế. Nếu cứ để mặc như vậy, đừng nói là Không Động, e cả lục giới đều bị liên lụy.” Ông ta quay sang Mặc Hành, “Ân sư, không thể do dự nữa.”
Giọng nói không nóng không lạnh của Phượng Chỉ vang lên: “Ý của Thiên đế là…”
Thiên đế thốt ra một chữ: “Tru.”
Thật lâu sau mới nghe thấy tiếng của Mặc Hành: “Mời Phượng hoàng giúp bổn thần một tay.”
Đứng ngoài nhìn chúng thần liên thủ tru sát Tố Ngọc, Trầm Chu rốt cuộc không giữ bình tĩnh được nữa, nàng bất chấp trước mặt chỉ là huyễn cảnh, muốn nhào vào trong biển lửa. Bị Phượng Chỉ giữ chặt, nàng quay khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lại chất vấn chàng: “Phượng Chỉ, tại sao chàng không cứu bọn họ? Chuyện gì chàng cũng giải quyết được cơ mà, tại sao lại không nói câu nào hết?”
Phượng Chỉ giữ chặt nàng trong lòng, ngước lên nhìn trời, bảo: “A Chu, chúng ta phải đi thôi.”
Trầm Chu vẫn chìm trong bi thương, nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau trong biển lửa, lắc đầu nguầy nguậy, “Ta không đi, ta muốn ở cùng bọn họ… Phượng Chỉ, chàng đi đi.”
Đỉnh đầu vang lên giọng nói nghiêm túc của Di Sinh, “Tiểu Phượng, huyễn cảnh sắp đóng rồi, mau quay ra.”
Phượng Chỉ gọi: “A Chu.”
Song thiếu nữ trong lòng chàng vẫn khăng khăng, “Ta không đi.”
Chàng thở dài một hơi rồi bảo: “Được. A Chu, nàng đã không muốn đi, vậy chúng ta cùng ở lại.”