Trận chiến hôm ấy giữa Tố Ngọc và Tu Ly có thể nói là vô cùng khốc liệt, hai người đánh tới mù mịt trời đất vẫn bất phân thắng bại. Tố Ngọc vốn tính cương liệt, bắt gặp Tu Ly quan hệ bất chính với phụ nữ khác tất nhiên sẽ nộ khí xung thiên, ra chiêu không hề nương tay, thậm chí còn có nhiều đòn nhắm thẳng chỗ hiểm của đối phương.
Sự dũng mãnh thiện chiến của Tố Ngọc nổi tiếng khắp lục giới, lúc còn vị thành niên nàng đã không có địch thủ ở Không Động. Tu Ly và các thanh niên khác trong tộc tuy cũng được xem là xuất chúng hiếm có, nhưng so về phương diện võ công thì đều không thể so bì với nàng. Tại đại hội tỉ kiếm tổ chức mỗi trăm năm của Không Động, lần nào Tố Ngọc cũng đứng đầu bảng. So với chiến tích của nàng, Tu Ly liền thuộc hạng trung bình, không ai chú ý tới.
Tố Ngọc vốn tưởng trừ phi nàng nhường, không thì đối phương chắc chắn sẽ bại dưới tay mình.
Nhưng cuối cùng người thảm bại lại chính là nàng.
Ban đầu Tu Ly chỉ thụ động đỡ đòn, chiêu nào của nàng cũng có thể hoàn toàn lấn áp chàng, nhưng vốn kinh qua trăm trận, nàng nhanh chóng phát hiện ra, nếu thực lực của Tu Ly tầm thường như biểu hiện bên ngoài, tuyệt đối sẽ không thể đấu tay đối với nàng lâu như vậy. Điều này chứng minh rõ ràng một chuyện: từ trước đến nay Tu Ly vẫn luôn che giấu thực lực của mình.
Ý thức được điểm này, sát khí trên người Tố Ngọc càng thêm dữ dội, nàng nâng kiếm đâm thẳng về phía đối phương.
Tu Ly đỡ đòn kiếm không chút lưu tình của nàng, thần sắc thêm thâm trầm. Một đòn vừa rồi của nàng, chỉ cần chàng hơi chậm một chút thì đã bị nàng chém rớt nửa đầu rồi. Thật không ngờ nàng có thể xuống tay tuyệt tình như vậy.
Chàng lạnh lùng hỏi: “Tố Ngọc, quậy đủ chưa?”
Nàng nhếch một nụ cười lạnh, “Tu Ly, ngươi còn muốn che giấu thực lực đến khi nào? Lấy bản lĩnh thật mà đánh một trận đi! Hôm nay nếu ngươi thắn, ta sẽ tùy ngươi xử trí!”
Nghe vậy, chàng liền trầm giọng nói: “Tự nàng nói đấy.”
Trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh, nàng cứng cỏi thêm vào một câu: “Nhưng Tố Ngọc ta có chết cũng không muốn bại dưới tay ngươi!” Dứt lời nàng lập tức tấn công không ngừng, đều là những chiêu vô cùng hiểm hóc, khiến thần sắc Tu Ly càng lúc càng nghiêm nghị hơn.
Đánh được thêm một lúc, chàng bỗng nhiên hỏi nàng: “Tố Ngọc, nàng đang tức giận cái gì vậy?”
Động tác của Tố Ngọc thoáng khựng lại, phải nhỉ, nàng đang giận cái gì? Giận y không lên lôi đài, hay là giận y dây dưa với nữ tiên khác? Y không đến võ đài, hôn ước giữa bọn họ liền có thể thôi như nàng mong muốn, hôn ước không còn, y lăng nhăng với nữ tiên khác thì liên can gì tới nàng?
Nàng cũng ý thức được dáng vẻ hiện giờ của mình trông như thế nào, rất giống một người phụ nữ đanh đá cố tình gây sự.
Nhưng cục tức đầy ứ trước ngực, không tìm chỗ phát tiết nàng sợ mình sẽ điên mất.
Lúc vừa nhìn thấy nữ tiên bò xuống khỏi giường Tu Ly, tim nàng đau giống như bị vạn tiễn xuyên qua. Rất lâu về trước, trong trận chiến với Cô Hà của tộc Tà Thần, nàng đã mấy lần cận kề cái chết, nhưng cũng không có cảm giác như vậy: đau đớn tận xương cốt, như tim bị đục khoét.
Tu Ly tiếp lời: “Tố Ngọc, đừng nói là nàng đang…” Thừa dịp nàng còn ngẩn người, chàng áp sát nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Ghen đấy?”
Nàng… ghen?
Để che giấu vẻ bối rối bất chợt của mình, nàng tức giận quát to: “Tu Ly, ngươi chớ ngậm máu phun người!”
Lúc đó cả người Tu Ly đều là sơ hở, Tố Ngọc không chút suy nghĩ liền nâng kiếm nhắm thẳng vào ngực đối thủ mà đâm.
Thế nhưng chàng lại không hề né tránh.
Mũi kiếm đâm vào ngực Tu Ly, máu bắn ra tung tóe, trên mặt trên người Tố Ngọc đều là máu của chàng.
Mặt đột ngột chuyển thành trắng bệch tựa như người bị thương chính là mình, nàng thất thanh kêu lên: “Tại sao ngươi không tránh?”
Cúi xuống nhìn nàng với khóe miệng rỉ máu, Tu Ly nở một nụ cười khổ, “Vì muốn xem thử liệu nàng có thật sự muốn giết ta hay không.” Chàng đưa tay giữ chuôi kiếm, khó khăn giữ thân thể đứng vững, “Chỉ cần kiếm của nàng lệch một phân thì xem như ta thắng trận tỷ thí này.”
Khi đó, vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt tươi cười của chàng khiến nàng không cách nào hô hấp, cả người nhất thời lạnh toát như vừa rơi vào hầm băng.
“Tố Ngọc, thì ra nàng có thể nhẫn tâm đến vậy.”
Một câu nói nhẹ bẫng nhưng lại khiến thân thể nàng chấn động nặng nề.
“Tu Ly, không phải… ta…” Nàng vốn định nói, kể từ ngày đầu tiên học kiếm thuật, nàng liền được dạy phải nhớ kỹ tất cả những chổ hiểm trên cơ thể, trải qua nhiều năm chinh chiến, kiếm thuật của nàng được mài dũa đến độ sắc bén, một chiêu trúng mục tiêu đã sớm trở thành bản năng.
Nhưng Tu Ly lại không cho Tố Ngọc cơ hội giải thích, chàng nắm chặt chuôi kiếm, từ từ rút ra từng chút một. Đến khi nàng hoàn hồn, muốn cản lại thì chàng đã hoàn toàn rút lưỡi kiếm ra khỏi ngực mình.
Nàng run giọng nói: “Tu Ly, ngươi điên rồi! Máu… cầm máu…” Nói tới đây nàng chợt bối rối kêu lên: “Dược tiên! Dược tiên đâu?!”
Tu Ly lạnh nhạt ngắt lời nàng: “Vẫn chưa tỷ thí xong, đế quân gọi dược tiên để làm gì.” Rồi chàng ra lệnh cho các cung nga đứng gần đó: “Tất cả lui ra.”
Tố Ngọc nhìn cơ thể hơi lung lay của chàng, mặt càng lúc càng tái hơn, “Tu Ly…”
Chàng ngưng thần cầm máu cho vết thương trước ngực rồi ném trả kiếm lại cho nàng, “Đế quân lúc nãy vừa nói, nếu ta thắng đế quân sẽ tùy ý ta xử trí, lời này vẫn hiệu lực chứ?”
Nàng không dám tin nhìn chàng, “Tới lúc nào rồi mà ngươi còn băn khoăn thắng thua hả?”
Chàng thủ thế, lạnh lùng nói: “Mời đế quân ra chiêu.”
Tố Ngọc lùi lại một bước, đã gần như sắp khóc đến nơi, “Tu Ly, không đánh nữa, coi như ta thua, được chưa?”
Tu Ly khẽ cong môi song ánh mắt lại không hề có chút độ ấm, “Đế quân không ra chiêu, vậy thứ cho thần mạo phạm.”
Vừa quẫn bách vừa băn khoăn vết thương trên người đối phương, Tố Ngọc rốt cuộc thảm bại.
Tu Ly một lần nữa ném trả kiếm lại cho nàng, cất giọng lạnh lẽo như băng: “Nếu đế quân không có ý kiến, thần sẽ cho người chuẩn bị cử hành hôn lễ vào tháng sau.” Chàng nhìn thiếu nữ vẫn đang ngã ngồi trên mặt đất, nhíu mày gọi cung nga: “Người đâu, đỡ đế quân dậy.”
Sau đó chàng hỏi nàng: “Ta bây giờ đến Dược các chữa thương, đế quân có cần đi cùng không?”
Nàng đờ đẫn đáp: “Không cần.”
Tu Ly nhìn nàng thêm một lúc mới lệnh cho cung nga: “Đưa đế quân trở về nghỉ ngơi.” Chàng đưa mắt nhìn khung cảnh hổn độn xung quanh, nói thêm: “Điện này không thể ở nữa, thu dọn đồ đạc của ta qua điện của đế quân, bắt đầu từ tối nay ta sẽ ở cùng đế quân.”
Tố Ngọc chết trân người, lập tức quay ngoắt lại nhìn Tu Ly, song chàng đã được cung nga dìu đi về phía Dược các.
Nam tử mặc cổ bào đen như mực, dáng người cao ráo phảng phất vẻ tĩnh lặng, chưa bao giờ nàng lại thấy bóng dáng chàng lại xa vời không thể chạm như lúc này. Nàng thậm chí còn nghĩ rằng vĩnh viễn mình cũng không thể đến gần chàng…
Kể từ ấy, Tố Ngọc không còn cầm kiếm lên nữa, tất nhiên đây là chuyện về sau.
Đêm đó, Tố Ngọc gần như trắng đêm không ngủ, Tu Ly nói bắt đầu từ hôm nay chàng sẽ ngụ tại tẩm điện của nàng, song nàng đợi cả đêm cũng không thấy chàng đâu. Sang hôm sau nàng mới biết được là vì thương thế của chàng có chút không ổn. Kiếm của nàng ngừng ngay trước màng tim của chàng, chỉ cần sâu thêm một ly thì đã đủ khiến chàng mất mạng.
Nghe nữ quan bẩm báo xong, nàng thất thần một lúc lâu mới nói: “Truyền dược tiên tới đây.”
******
Sau khi rời khỏi tẩm cung của Tố Ngọc, dược tiên không nhịn được sờ sờ chỗ tim của mình, đế quân nói nếu hắn không thể chữa lành thương cho Tu Ly thần quân, nàng sẽ khoét tim của hắn. Đế quân còn nói, nếu câu này bị Tu Ly thần quân nghe được, nàng sẽ móc tim hắn cho chó ăn.
Phận làm dược tiên thật sự không hề dễ dàng mà.
Lúc Tu Ly trở về từ Dược các thì Tố Ngọc đã mất ngủ tròn bảy ngày. Nàng đang nằm trên giường ngẩn người thì chợt nghe thấy tiếng nữ quan canh giữ ngoài trướng kêu lên: “Tu Ly thần quân.”
Bên ngoài trướng vang lên một giọng nói trầm khàn lành lạnh: “Lui xuống đi.”
Nữ quan lập tức *dạ* một tiếng rồi lui ra.
Theo tiếng bước chân và tiếng màn trướng bị vén sang một bên, Tố Ngọc cuống quýt nhắm mắt lại, âm thầm đếm: Một bước, hai bước, ba bước… Nam tử dừng lại trước giường sau khi đi tổng cộng năm bước, tuy không mở mắt nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận ánh mắt đối phương đang nhìn mình chằm chằm.
Một lát sau, bên giường có người ngồi xuống.
Đang cực lực điều chỉnh nhịp thở của mình, chóp mũi Tố Ngọc bỗng có bị một hơi thở xa lạ xâm chiếm: ấm áp rồi lại mát lạnh… Nàng cứng ngắc cả người, một giây sau liền có vật gì đó mềm mại rơi lên môi nàng.
Hô hấp Tố Ngọc lập tức trở nên nặng nề, vật trên môi nàng hơi dịch ra nhưng vẫn còn cách rất gần, bên tai nàng khẽ vang lên giọng nam trầm khàn: “Nếu vẫn tỉnh thì tại sao lại không dám mở mắt ra?”
Nàng siết chặt mép giường, chậm rãi mở mắt ra để chứng tỏ cốt khí của mình.
Đập vào mắt nàng là đôi mắt phượng hẹp dài với con ngươi sâu lắng và hàng mi dày rợp.
Khi ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt chàng, đôi con ngươi kia càng trở nên thăm thẳm hơn, không đợi nàng lên tiếng vật mềm ấm kia lại rơi xuống môi nàng, ngăn lại mọi hô hấp của nàng.
Đó là lần đầu tiên Tu Ly hôn Tố Ngọc, động tác càng lúc càng mạnh bạo mà không hề có dấu hiệu báo trước, khiến nàng không khỏi hoảng hốt trong bụng, quên cả nhắm mắt lại.
Sau khi dừng lại, chàng nhìn vẻ mặt luống cuống của nàng, lành lạnh hỏi: “Tố Ngọc, nàng cũng biết sợ sao?”
Nàng chợt đưa tay đẩy chàng ra, ngồi bật dậy, lạnh giọng quát: “Tu Ly, ngươi thật to gan! Dám…”
Ánh mắt Tu Ly vẫn vô cùng thâm trầm, “Là ai bảo nếu thua sẽ mặc cho ta xử trí?”
Tố Ngọc nghẹn lời, đúng là nàng nói, nhưng lúc nói vậy, nàng thật sự không ngờ có ngày phải thực hiện nó.
Nàng cắn môi, “Tu Ly, ngươi rõ ràng lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.” Nhớ tới nữ tiên bò xuống khỏi giường y ngày hôm đó, sắc mặt nàng càng thêm tệ, nhìn xuống bàn tay đối phương sắp chạm tới tay mình, nàng bật thốt: “Chớ dùng bàn tay đã đụng qua nữ nhân khác chạm vào ta!”
Bàn tay Tu Ly thoáng khựng lại rồi dời lên một bên mặt nàng, giọng chàng trầm khàn tựa như nam châm, “Tố Ngọc, bàn tay này có chạm qua bao nhiêu nữ nhân thì liên can gì đến nàng?” Chàng hỏi với ánh mắt thăm thẳm: “Nàng vẫn chưa chịu thừa nhận sao?”
“Thừa nhận cái gì?”
“Thừa nhận nàng yêu ta.”
Tố Ngọc sững người trước những lời này.
Về sau, bước ra khỏi huyễn cảnh rồi Trầm Chu đã nhiều lần tự hỏi, nếu khi đó Tố Ngọc chịu cúi đầu, ngoan ngoãn thừa nhận mình thích Tu Ly, liệu kết cục của hai người có khác hay không. Nhưng bất luận nàng ảo tưởng thế nào cũng vẫn không thay đổi được quá khứ lạnh lẽo như băng kia.
Bởi vì bên trong huyễn cảnh, nàng rõ ràng chứng kiến cảnh Tố Ngọc hoàn hồn liền hung hăng hất tay Tu Ly ra, “Yêu ngươi? Hừ, ta sợ bẩn mà thôi.”