Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 3 - Chương 118: Chuyện cũ của Không Động (II)




Chàng thanh niên có dáng người cao gầy, thời tiết khá oi bức nên chàng chỉ mặc một trường sam đen mỏng nhẹ, kiểu dáng cổ xưa vô cùng thanh lịch, vừa trấn án một đợt sóng lũ dữ dội nhưng trên người chàng không có bất kỳ chỗ xốc xếch nào, toàn thân toát ra một loại khí tức cẩn trọng cầu toàn.

Hơn nữa chàng còn vô cùng đẹp, sở hữu sống mũi cao thẳng, môi mỏng, cằm thon và một đôi mắt hoa đào.

So với Tố Ngọc, Phượng Chỉ thấy thiếu nữ bên cạnh mình giống Tu Ly nhiều hơn.

Khi Tu Ly còn sống, Phượng Chỉ cũng từng gặp gỡ chàng, chỉ là khi đó hai chữ ‘Tu Ly’ này thật sự không có ý nghĩ gì với hắn cho lắm, hôm nay nhờ huyễn cảnh một lần nữa đứng trước mặt cố nhân, tâm trạng hắn không khỏi hơi phức tạp.

Thiếu nữ bên cạnh Phượng Chỉ vẫn không lên tiếng, nhưng qua bàn tay hắn đang nắm lấy vẫn có thể cảm nhận được nội tâm nàng đang rung chuyển dữ dội.

Trầm Chu khẽ mím môi, không chớp mắt nhìn nam tử xa lạ trước mặt mình, dù biết người y nhìn không phải là mình nhưng vẫn hy vọng khoảnh khắc này có thể dừng lại càng lâu càng tốt.

Phụ thân của nàng đây sao.

Mãi tới khi Phượng Chỉ đẩy đẩy vai mình, Trầm Chu mới hoàn hồn, quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Tu Ly thì thấy trong làn nước phía sau đột nhiên chui ra một cô thiếu nữ mặc y phục màu lục, trên đầu còn dính một cọng cỏ nước xanh ngắt, môi hồng răng trắng, mắt sáng ngời. Thiếu nữ tiện tay giật cọng cỏ nước trên đầu xuống, lạnh nhạt nói: “”Ai trốn chứ hả? Bổn thần trong lúc rảnh rỗi tới đây nghịch nước một tí, mắc mớ gì tới ngươi?”

Tu Ly nhìn mặt trời trên cao một cái rồi chuyển mắt về phía thiếu nữ, “Giữa trưa nắng gay gắt lại tới Tây Hải đang bị hạn sóng lũ nghiêm trọng nghịch nước, ừm, hăng hái thật.”

Thiếu nữ cứng mặt, song vẫn cứng rắn nói: “Bổn thần thích thế đấy, có vấn đề gì sao?”

Thủy quân Tây Hải chợt chường mặt ra, “Nhóc con nhà ai mà dám bất kính với Tu Ly thần quân, còn không mau…” Mới nói được một nửa, ông liền thấy được thần ấn trên trán đối phương, cả người lập tức lảo đảo, cuống quýt thưa: “Thì ra là thượng thần Tố Ngọc giá lâm, tiểu tiên bất kính…”

Tố Ngọc lờ đi Thủy quân, hất cằm cao ngạo nói với chàng thanh niên áo đen đứng cạnh ông ta, “Cứ tưởng bản lĩnh ngươi to tát lắm, cái gì mà bình loạn lũ, thì ra cũng chỉ có vậy.”

Ánh mắt Tu Ly liền trở rét giá vì những lời này của nàng, chàng lãnh đạm hỏi lại: “Tu Ly bất tài, khiến đế quân thất vọng rồi. Xin hỏi đế quân đến đây làm gì?”

Tố Ngọc sờ sờ chóp mũi, “Ta hả, dĩ nhiên là để…” Nàng đảo mắt qua lại, liếc sang Thủy quân Tây Hải đang khép nép đứng một bên thì liền thẳng sống lưng lên, “Nghe nói cua ở Tây Hải ăn rất ngon, bổn thần tới thưởng thức.”

Phượng Chỉ thở dài một hơi, “Rõ ràng là tới đón người, tại sao lại không nói ra chứ?”

Quan hệ của Tố Ngọc và Tu Ly trở nên căng thẳng như vậy, e đều vì cá tính cao ngạo không chịu cúi đầu này của cô nàng rồi.

Trầm Chu thì lại có chút thấu hiểu, “Nếu bị phụ quân biết được nàng ấy cất công đến tận đây đón y thì sẽ mất mặt lắm.”

Phượng Chỉ không khỏi trầm mặc, quả nhiên là máu mủ tình thâm, ngay cả tính cách này cũng giống y nhau. Có điều, A Chu của hắn tuy cũng thường xuyên khẩu thị tâm phi, nhưng khi đối mặt với tình cảm thì tương đối thẳng thắn, bằng không ban đầu nàng đã không chủ động nói thích hắn thẳng thừng như vậy.

Trầm ngâm một lúc, hắn tiếp tục hướng mắt theo dõi diễn biến.

Cảnh tượng lại chuyển đổi thành bên trong tiên phủ của Thủy quân Tây Hải, Tu Ly đang cùng một nam thần tiên đánh cờ.

Nam thần tiên mở miệng khuyên nhủ chàng: “Thần quân, thượng thần Tố Ngọc dẫu không nói nhưng đã thân chinh đến Tây Hải, hẳn nhiên là vì muốn mời ngài trở về cung Hoa Dương. Trước đó chẳng phải thượng thần còn viết cho ngài rất nhiều lá thư sao? Ừm, tuy từ ngữ trong thư có hơi gượng gạo… nhưng tiểu thần vẫn cảm thấy được, thần quân chính là tâm bệnh của thượng thần, ngày nào thần quân chưa trở về thì tâm bệnh của thượng thần sẽ càng lúc càng xấu đi…”

Như không muốn nói về chủ đề này, Tu Ly hời hợt nói: “Chớ nhắc tới nàng ấy, hạ cờ đi.”

Đánh xong ván cờ, nam thần tiên bận việc phải cáo từ, chỉ còn lại nam tử áo đen một mình ngồi trước bàn cờ đã tàn, một lúc lâu sau chàng mới khẽ lẩm bẩm: “Tâm bệnh ư?” Giọng chàng trầm thấp, ánh mắt cũng dần thêm thăm thẳm, “Vẫn chưa đủ, Tố Ngọc, ta muốn tâm bệnh này không bao giờ được chữa khỏi.”

Trầm Chu nghe vậy thì có hơi không hiểu, quay sang hỏi Phượng Chỉ: “Ông ấy có ý gì?”

Nghe cách nói cứ như muốn vạch giới hạn với Tố Ngọc cho tới cùng vậy. Y… chán ghét Tố Ngọc đến vậy sao?

Phượng Chỉ bình tĩnh giải thích: “A Chu, Tu Ly không phải không muốn trở về, y chỉ không muốn Tố Ngọc vời mình trở về một cách tùy tiện như vậy. Y đã chờ được những ba ngàn năm, còn ngại chờ thêm vài ngày sao?”

Trầm Chu nửa hiểu nửa không gật gù rồi quay lại nhìn nam tử. Tuy y là phụ quân của nàng, nhưng nàng thật sự không hiểu được y. Tình cảm giữa y và Tố Ngọc không được tốt, điều này nàng biết, nhưng rốt cuộc cần hận đến bao nhiêu mới có thể bức Tố Ngọc tới phát điên chứ? Giữa bọn họ đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, song sau khi theo dõi từ đầu tới diễn biến trong huyễn cảnh, nàng rốt cuộc cũng có được giải đáp. Khi đó nàng mới hiểu được, mấu chốt không phải nằm ở chỗ Tố Ngọc hận Tu Ly đến mức nào…

Giữa Tố Ngọc và Tu Ly là tầng tầng lớp lớp hiểu lầm, hai người ở gần nhau như vậy nhưng vẫn không nhận ra được tình cảm thật của nhau.

Trong thời gian ở lại Tây Hải, ngày nào Tố Ngọc cũng được Thủy quân tháp tùng đi ăn đủ món ngon vật lạ, nếm sạch hết hải sản ở Tây Hải nàng mới rốt cuộc nhớ tới Tu Ly, mới nhớ ra mục đích mình tới Tây Hải là để mang Tu Ly trở về.

Lúc vừa ra khỏi cửa cung Hoa Dương, nhóm trưởng lão đã tỏ thái độ rất kiên quyết, nếu không thể mời Tu Ly thần quân về, đế quân là nàng cũng khỏi cần trở về nữa. Nói gì thì nói, chỉ còn một tháng nữa là tới lễ phong thần chính thức của nàng, Tu Ly là thần phụ chính bên cạnh nàng, tương lai sẽ cùng nàng tiếp nhận ấn đế của Không Động, nếu ngay cả nghi thức quan trọng như vậy mà y cũng không thể lộ diện, khó tránh khỏi sẽ có lời ra tiếng vào. Nàng vốn cảm thấy, mình bị dèm pha cũng không phải là lần đầu, mắc gì phải lo lắng. Nhưng lo lắng e ngại là một chuyện, nàng chỉ cảm thấy, cứ cù cưa với y mãi như vậy dường như cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thế nên nàng mới ôm ý định một đao cắt gọn dây mơ rễ má giữa hai người, một mình đi tới Tây Hải.

Đó cũng chính là lần đầu tiên nàng gặp lại Tu Ly sau ba ngàn năm, nhìn thấy y từ một thiếu niên cao gầy lãnh đạm biến thành một thanh niên cao gầy lãnh đạm. Từ khi nàng quen biết y, y luôn đối xử với mọi người bằng thái độ ôn tồn, nhưng cho tới bây giờ chỉ có đối với nàng thì y mới không mặn không nhạt, lạnh lẽo dửng dưng.

Nàng từng nghe nói gần xa rằng y âm thầm có chút không vừa ý với vị đế quân là nàng, cho nên lúc biết các trưởng lão trong tộc chọn y làm thần phụ chính và hôn phu của mình, phản ứng đầu tiên của nàng chính là phản đối, phản đối mãnh liệt. Song dẫu thế, Tu Ly vẫn chuyển đến cung Hoa Dương, bắt đầu lấy thân phận hôn phu phụ chính sự vụ. Lúc mới tới, ngay cả một tùy tùng y cũng không dẫn theo. Khi ấy nàng chỉ khoanh tay đứng nhìn, vì muốn xem một mình y có thể làm được trò trống gì. Có điều, cơ hội chế giễu đâu không thấy, nàng chỉ thấy mình càng tức tối hơn vì so với nàng, cái gì y cũng làm tốt hơn gấp nhiều lần. Chẳng những thế, sau khi y dọn vào cung Hoa Dương, đám tâm phúc bên người nàng dần lần lượt trở giáo, từ phe Tố Ngọc biến thành phe Tu Ly cả.

Tu Ly có năng lực như vậy tất nhiên là chuyện tốt, nhưng làm gì cũng bị y chống đối cho nên nàng cũng có chút không vui. Nàng thích cảnh đêm trên núi Vụ Ẩn nên muốn xây hành cung để nghỉ dưỡng, y bảo lãng phí; trong lúc luyện binh nàng vừa ý một thần tướng dưới trướng Sùng Minh, muốn điều tới làm việc bên cạnh mình, y lại bảo nàng không biết sử dụng nhân tài, cũng phản đối; khi nàng buồn chán không có gì làm thì sẽ thích uống chút rượu, y liền cho người khóa chặt hầm rượu, còn lấy danh nghĩa là muốn chỉnh đốn tác phong sinh hoạt trong cung…

Nàng làm chức đế quân này đúng là uất ức không còn gì để nói.

Vốn không phải là người chịu được ấm ức, cho nên suốt trăm năm Tu Ly ở tại cung Hoa Dương, ngày nào trong đầu nàng cũng chỉ có mỗi hai chuyện: Chèn ép y và đuổi y đi.

Song điều khiến nàng buồn bực nhất chính là: nàng ra sức đối địch với y như vậy, nhưng từ đầu tới cuối ngay cả nửa con mắt y cũng không thèm liếc nhìn nàng.

Lúc nàng đứng ở trước mặt y phát tác, la mắng bảo y cút khỏi Không Động, y vẫn đi thu dọn hành lý mà không động tới cả đuôi chân mày.

Sau ba ngàn năm, nàng tự mình tới Tây Hải tìm y, y vẫn giữ thái độ lãnh đạm đó, mấy ngày liên tiếp ngó lơ nàng, không nghe cũng không hỏi gì đến nàng.

Tố Ngọc chưa từng ghét người nào như vậy, nhưng trớ trêu thay, người nàng ghét nhất lại chính là người trong lòng nàng.

Trầm Chu không rõ Tố Ngọc ý thức được điều này từ lúc nào, nhưng trong huyễn cảnh tình cảm này rất rõ ràng.

Ngày đó, Tố Ngọc đang cùng Thủy quân Tây Hải chè chén say sưa thì bỗng nhiên chạy tới phòng của Tu Ly.

Tu Ly đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi tới mở cửa, lập tức ngẩn người khi nhìn thấy Tố Ngọc. Mùi rượu xộc vào mũi khiến chàng không khỏi nhíu mày, lùi về phía sau nửa bước rồi gọi: “Đế quân.”

Tố Ngọc lại tiến lên túm lấy vạt áo của chàng, lạnh lùng cười hỏi lại: “Đế quân? Tu Ly, ngươi còn nhận ra vị đế quân này sao? Đã ba ngàn năm, e ngay cả dáng vẻ ta như thế nào ngươi cũng chẳng nhớ rõ rồi.” Dứt lời nàng lại gạt đi, “À không, ngươi vốn không biết ta trông ra sao mới đúng, bởi vì ngươi chưa từng nhìn kỹ ta lần nào cả.”

Tu Ly bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Tố Ngọc, sao nàng biết ta chưa bao giờ nhìn kỹ nàng?”  Như không chịu được mùi rượu trên người nàng, chàng đẩy nàng ra ngoài, nhưng nửa chừng lại đổi thành cầm lấy tay nàng, nói: “Đêm đã khuya, ta đưa nàng về phòng.”

Song nàng lại gạt tay chàng, loạng choạng đi vào trong phòng, miệng lè nhè: “Không đi, hôm nay ta ngủ ở đây. Tu Ly, ta có chuyện muốn nói, một lần làm rõ ràng mọi chuyện.” Nàng vừa nói vừa lần tới ghế ngồi xuống, cả người nằm dài trên bàn, miệng lẩm nhẩm gì đó không ngừng, nhưng ngoài cái tên ‘Tu Ly’ nghe còn tương tối rõ ràng thì đều là mấy câu chữ vô nghĩa.

Một lát sau trong phòng chợt vang lên tiếng đóng cửa, thiếu nữ đang say lúy túy ngẩng đầu lên nhìn quanh, trong phòng đã chẳng còn ai.

Tu Ly đã rời khỏi phòng, bỏ nàng lại một mình.

Tố Ngọc thoáng giật mình rồi lại nằm dài xuống trên bàn, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt khó dấu, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “… Đồ đáng ghét…”

Tu Ly cầm bát canh giải rượu trở lại trong phòng liền phát hiện Tố Ngọc đã ngủ.

Chàng tiện tay để bát canh rượu xuống bàn, cẩn thận ôm nàng lên, đặt nàng xuống giường rồi thì cũng ngồi xuống bên mép giường.

Chàng bật ra một tiếng thở dài, hỏi bằng giọng rất khẽ: “Tố Ngọc, nếu chẳng phải vì lễ phong thần thì liệu nàng có nhớ đến ta không?” Khóe môi chàng không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, “Nàng ghét ta như vậy, hẳn hy vọng ta ở ngoài không về càng lâu càng tốt.”