Trầm Chu mơ màng ngủ một giấc, tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ngay ngắn trên một cái giường lớn bằng gỗ tử đàn được vây bởi tầng tầng màn lụa, đỉnh giường có một viên dạ minh châu, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ nó vẩy đầy lên áo ngủ bằng gấm của nàng.
Chóp mũi chợt ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, nàng còn đang mơ hồ thì thấy một bàn tay với các ngón thon dài vén màn ra, nam tử áo tuyền trắng cầm một chén sứ xanh xuất hiện sau màn.
Phượng Chỉ dịu dàng hỏi: “Tỉnh rồi?”
Trầm Chu chống tay nhỏm dậy, vỗ trán nói: “Sao lại bất cẩn ngủ thiếp đi thế này?”
Phượng Chỉ ngồi xuống mép giường, đặt chén sứ ở đầu giường, “Lúc bổn quân chạy tới, con yêu thú kia đã gần bị nàng thuần phục, lấy tu vi chỉ mấy ngàn năm của nàng, để đánh ngang cơ với yêu thú viễn cổ…” Hắn chăm chú nhìn nàng, đáy mắt không hề có chút ý cười, “A Chu, nàng lại tự ý vận dụng sức mạnh của diễm linh châu?”
Trầm Chu lờ đi ánh mắt nguy hiểm của hắn, bâng quơ đáp: “À, có dùng một chút.” Liếc nhìn cái chén ở đầu giường, thấy bên trong là chất nước đen thùi cùng mùi thuốc chát ngắt, nàng không khỏi rụt người lại, “Phượng Chỉ, mang thuốc vào đây làm gì vậy?”
Phượng Chỉ không buồn trả lời câu hỏi của nàng, tiếp tục răn dạy: “Trước khi hoàn toàn dung hòa diễm linh châu với nội đan không thể tự ý vận dụng lực bổn nguyên, Mặc Hành hẳn đã dặn dò nàng từ trước. Nếu bổn quân tới chậm chút nữa, diễm linh châu bạo phát… A Chu, bổn quân không tin bây giờ nàng còn có thể ngồi đây.”
Trầm Chu thở dài, “Phượng Chỉ, ta biết chứ.”
Mặc kệ sự tránh né của nàng, Phượng Chỉ đưa tay ra bắt lấy cánh tay nàng, vén ống tay áo lên.
Cánh tay vốn trắng nõn hiện đầy vết bỏng đỏ tím, hoàn toàn đối lập với màu da mịn màng còn lại, nhìn vô cùng ghê người.
Trầm Chu vội vàng kéo ống tay áo xuống, nói với vẻ heo chết không sợ nước nóng: “Ừ, như chàng thấy rồi đấy, diễm linh châu có khuynh hướng bạo phát, ta dùng thần lực phong ấn nó vào cánh tay nên mới không gây thành đại họa. Tuy bị bỏng hơi nặng nhưng sẽ nhanh lành lại thôi, đừng lo.” Chạm phải ánh mắt của hắn, nàng không tự chủ lui người lại một chút, nhưng miệng mồm vẫn hết sức cứng rắn: “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy.”
Vốn định nổi xung, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô tội của nàng, Phượng Chỉ cuối cùng lại ỉu xìu, đưa tay xoa xoa thái dương, “A Chu, tại sao nàng không thể ngoan ngoãn nghe lời một chút, để bổn quân bớt lo lắng vậy.”
Trầm Chu ngước lên nhìn thanh niên áo trắng dáng dấp thư sinh trước mặt, nghĩ tới tất cả những gì hắn đã làm cho mình thì ánh mắt chợt trở nên dịu dàng. Nàng cũng biết mình sau, nên xáp lại gần vỗ về hắn: “Phượng Chỉ, ta hứa với chàng, trước khi hoàn toàn dung hợp diễm linh châm sẽ không đụng tới lực bổn nguyên nữa. Tha thứ cho ta nhé.”
Phượng Chỉ khựng một thoáng rồi liếc sang đầu giường, “Được, tha cho nàng, với điều kiện uống hết thuốc đã.”
Trầm Chu đờ người, quả quyết nói: “Đắng lắm, không uống.”
Phượng Chỉ giảng giải: “Đây là thuốc bổ khí ích thần, thần lực của nàng bị hao tổn quá nhiều, phải uống bằng hết cho ta.”
Trầm Chu im lặng, lựa lời nói: “Chàng cũng hao tổn không ít thần lực, chúng ta chia nhau uống chén thuốc này nhé?”
Phượng Chỉ khẽ cười, nha đầu này ngày thường ra vẻ già dặn nhưng hễ bị bắt uống thuốc là lại hệt như trẻ con, tìm đủ mọi cách trốn. Cũng không muốn làm khó nàng quá, hắn nói: “Cũng được.” Dứt lời liền tự mình uống một hớp rồi đưa chén thuốc cho nàng, nhướng mày ra hiệu.
Trầm Chu đành bất đắc dĩ nhận lấy chén thuốc, nhấp một một ngụm nhỏ rồi đưa trả lại. Hắn cười cười nhận lấy, uống một hớp lại đưa sang. Mỗi lần hai người đều uống rất ít nên chỉ một chén thuốc mà mất gần nửa canh giờ.
Sau khi uống xong, Phượng Chỉ đề nghị: “Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Trầm Chu đã ngủ no mắt nên dĩ nhiên hớn hở đồng ý, để Phượng Chỉ cầm tay đỡ xuống giường.
Hai người thong thả rảo bước trong cung Triêu Phượng, gió nhẹ phất phơ khiến cánh lá lay động, ánh trăng sáng ngời đổ bạc lên nóc nhà.
Nghe nói núi Ly Hoàng là nơi Phượng Chỉ được sinh ra, cả ngọn núi sinh sống rất nhiều gốc ngô đồng, gốc nào cũng có tuổi thọ sánh ngang trời đất. Phượng Chỉ là con phượng hoàng đầu tiên do trời đất tạo thành, là đế hoàng của bách điểu nên gọi tẩm cung của hắn là cung Triêu Phượng* cũng hết sức phù hợp.
*Triêu phượng có nghĩa là ‘cầm quyền với muôn phượng’
Trầm Chu còn nhớ rõ, tại tiểu viện ở trấn Hoang Hà luôn có chim chóc quây bên cạnh hắn, khi ấy nàng còn bực bội tự hỏi, tại sao đám chim đó không hề sợ hắn mà lại sợ nàng như sợ quỷ. Bây giờ ngẫm lại mới thấy kiêu ngạo, thì ra thư sinh của nàng có lai lịch và địa vị không hề nhỏ.
Hai người tay trong tay chầm chậm rảo bước, tuy đối thoại không nhiều nhưng không khí vô cùng hòa hợp. Đến một đình nghỉ mát, Trầm Chu đột nhiên mở miệng nói: “Phượng Chỉ, rất lâu trước đây ta từng đến núi Ly Hoàng một lần đấy.”
Phượng Chỉ dắt tay nàng vào đình nghỉ, khẽ *Ồ?* một tiếng.
Nhớ lại chuyện cũ, giọng nàng có hơi xa xăm, “Năm đó Mặc Hành bảo ta tới loan điểu tộc chọn một con làm vật cưỡi, ta chẳng chọn được con nào vừa ý, lúc ra về bị lạc với thần quan dẫn đường, đi loanh hoanh lại vô tình đến núi Ly Hoàng.”
Trầm Chu ngồi xuống giường nghỉ chân, thản nhiên nói: “Lúc ấy ta cũng không biết đây là núi Ly Hoàng, lòng vòng trong núi hết mấy ngày vẫn không tìm được đường ra, ta còn nghĩ thầm, chỗ heo hút khó tìm đường như vậy, không biết chủ nhân là thần tiên nào, nếu gặp được nhất định sẽ mắng hắn một trận cho hả giận.” Dứt lời nàng quay lại ôm eo Phượng Chỉ, tựa đầu lên ngực hắn, “Chỉ tiếc lúc đó chúng ta vô duyên…”
Phượng Chỉ không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng.
Vô duyên? Duyên chỉ tới một chút mà thôi.
Cảm nhận được vòng ôm của hắn, nàng cũng ôm trở lại, sự thân cận cơ thể như muốn hòa nhập máu thịt với nhau này khiến tim nàng đập như đánh trống.
Ôm sau một lúc, nàng đột nhiên nhận thấy Phượng Chỉ có chút khác thường. Nhiệt độ trên người hắn như đang từ từ tản mát, thân thể xuất hiện run rẩy rất khẽ. Nàng đang định hỏi thăm thì hắn chợt buông nàng ra, đứng lên đi tới băng ghế đá gần đó, đi được nửa đường thì loạng choạng, phải đưa tay vịn thanh đỡ vâu quanh đình mới giữ được thăng bằng.
Trầm Chu cuống quýt chạy tới, “Phượng Chỉ, chàng sao vậy?”
Hắn đẩy nàng ra, “A Chu, tạm thời cách xa bổn quân một chút.”
Mới thoáng đó mà trên tóc và lông mày của Phượng Chỉ đã kết một tầng băng trắng, lớp băng lạnh nhanh chóng lan dần đến tứ chi. Tuy bị đẩy ra xa vài bước nhưng Trầm Chu vẫn cảm giác được rõ ràng khí lạnh tỏa ra từ trên người hắn.
Nàng mím chặt môi, là hàn khí trong người hắn phát tác sao?
Theo nàng biết, tiên nhân bình thường vốn không chịu được một ngày ở núi Cực Vọng, trong người Phượng Chỉ tích tụ hàn khí của một trăm năm, khi phác tác mức độ dĩ nhiên không tầm thường.
“A Chu, mau rời khỏi đây, bổn quân…”
Phượng Chỉ còn chưa dứt lời thì chợt nghe nàng lên tiếng mắng: “Con phượng hoàng ngu ngốc này.”
Trầm Chu vung tay lên, màn lụa vây quanh đình nghỉ lập tức rũ xuống, Phượng Chỉ còn chưa kịp hiểu ra hành động này của nàng có ý gì thì đã bị nàng đẩy ngã ngửa. Chiếc bàn đá phía sau chẳng biết từ khi nào lại hóa thành một cái giường đơn. Hắn vừa ngã xuống đệm giường, nàng liền xông tới.
Nàng giang chân ngồi trên người hắn, nói rõ ràng từng chữ một: “Phượng Chỉ, chúng ta song tu đi.” Vừa nói nàng vừa đưa tay rút trâm ra, mái tóc đen nhánh lập tức buông chảy xuống bờ vai, làm nổi bật đôi con ngươi long lanh như sao trời của nàng.
Bị nàng áp dưới thân, Phượng Chỉ khẽ nín thở, ngay cả hàn khí đang dần đóng băng cả người hắn cũng không dữ dội như vẻ mặt nàng hiện giờ.
Hắn muốn dời mắt đi nhưng làm thế nào cũng không được, cuối cùng chỉ có thể nói được một câu: “A Chu, mau xuống.”
Thiếu nữ cúi mặt xuống gần mặt hắn hơn, “Chàng đồng ý thì tốt, không đồng ý, ta sẽ cưỡng bức chàng.” Trước khi hắn kịp lên tiếng, nàng đã cúi người ấn môi mình lên môi hắn, mân mê một chút, nàng hé môi son, khẽ thè lưỡi liếm láp môi hắn. Lông mi Phượng Chỉ run rẩy, cảm giác trên môi dần dần khôi phục.
Tuy vừa nói muốn cưỡng bức đối phương, nhưng động tác của Trầm Chu lại vô cùng lúng túng, nàng không có kinh nghiệm nên chỉ biết thuận theo bản năng làm đại. Nàng biết muốn cưỡng bức còn phải làm vài động tác khác, nhưng rốt cuộc là phải làm những gì, nàng lại hết sức mơ hồ. Vốn tưởng mọi chuyện sẽ như nước chảy thành sông, ai ngờ đến khi thật sự lâm trận, nàng lại lúng túng như vậy.
Có điều, nói cũng đã nói rồi, bây giờ lặng lẽ rút quân thì mất mặt quá đi.
Đối phương hôn được vài cái lại loay hoay không biết làm sao, Phượng Chỉ nhân lúc đó đã khôi phục được thần trí, thong dong nằm yên dưới người Trầm Chu, nhàn nhã quan sát nét mặt của nàng.
Nhận ra ánh mắt của hắn, nàng càng thêm cuống, song ngoài mặt vẫn ra vẻ trấn tĩnh, ra lệnh: “Phượng Chỉ, nhắm mắt lại.”
Trong mắt thoáng xẹt qua ý cười, hắn theo lời nàng nhắm mắt lại.
Hắn cũng muốn xem nha đầu này làm thế nào cưỡng bức hắn đây.
Trầm Chu nhìn người dưới thân mình, băng đóng trên hàng mi dày vẫn chưa tan hết, có lẽ là do hàn khí trong người nên da thịt ngọc trở nên gần như trong suốt, đường nét mặt tinh tế như tượng, tuấn mỹ đến mức không ai có thể cầm lòng nổi.
Thấy đối phương ngoan ngoãn nhắm mắt, nàng trấn tĩnh lại, bắt đầu loay hoay cởi áo hắn. Cơ thể lạnh lẽo của hắn khiến tay nàng run rẩy, sờ mó hồi lâu vẫn càng cởi càng vướng. Đang định vận dụng khẩu quyết thì nàng chợt thấy cả người chao mạnh, người vốn yên vị nằm dưới mặc nàng tung hoành thoáng cái đã tung mình cướp lấy vị trí chủ động. Đôi mắt phượng chăm chú nhìn nàng, đôi môi mỏng khẽ mở, cất giọng thượng lượng: “A Chu, hay là để bổn quân cưỡng bức nàng đi?”
Đại não đình chỉ trong chốc lát, nàng liền cười nói: “Cũng được.”
Ánh mắt đối phương trở nên tối hơn, hắn cúi xuống ngậm lấy môi nàng, so với động tác trúc trắc vừa nãy của nàng, nụ hôn của hắn thuần thục hơn nhiều, nên chỉ một thoáng nàng đã bị hôn đến đầu óc hỗn loạn, chỉ mơ màng nhận thấy có cánh tay đang nới mở vạt áo mình, có điều cũng như nàng khi nãy, cánh tay kia động đậy một lúc vẫn không thành công.
Nàng nhìn xuống, phán một câu: “Thật vô dụng.”
Phượng Chỉ nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Tay bổn quân đông cứng rồi, A Chu, nàng tự cởi đi.”
Nàng ngồi dậy, tự cởi áo mình ra, hắn cũng chống tay ngồi dậy, tiến đến nói nhỏ bên tai nàng: “Cũng cởi hộ bổn quân với.” Rồi hắn lại trấn an nàng: “Bình tĩnh, không việc gì phải sợ.”
Nàng gật đầu, tay tuy vẫn run run nhưng cũng thành công cởi áo hắn ra.
Phượng Chỉ tiếp tục hôn nàng, vừa thuận thế cởi nốt phần y phục của hai người. Trầm Chu lần đầu trải qua loại chuyện thân mật này nên không khỏi có chút quẫn bách, thần kinh căng thẳng như dây đàn, hơi không cẩn thận sẽ lập tức đứt phựt. Cũng may Phượng Chỉ hành động vô cùng nhẹ nhàng, tuy vội nhưng không hề loạn, từng bước thăm dò cảm giác của nàng. Không hề bài xích cơ thể hắn, nàng chậm rãi tiếp nhận hắn tiến vào.
Trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy hắn hỏi mình: “A Chu, nàng không hối hận chứ?”
Nàng vòng tay ôm lấy lưng hắn, “Chẳng phải chàng muốn cưỡng bức ta sao? Vậy thì mau một chút, đừng để ta có cơ hội hối hận.”
Bên nàng truyền đến tiếng thì thầm của hắn: “Được, đều nghe theo nàng.”
Ngoài đình gió nhẹ phe phẩy, tô thêm vẻ đẹp của cảnh trăng tròn hoa thắm, sau màn lụa thỉnh thoảng vọng ra tiếng thở dốc nặng nề.
Bóng đêm hôm nay vô cùng say người.
P/S: Cuối cùng cũng gạo nấu thành cơm.