Uống bấy nhiêu đó rượu cũng không được tính là nhiều với Trầm Chu, chẳng qua nàng không thích xã giao nên mới lấy cớ này đứng dậy ra ngoài.
Bên ngoài cung Thanh Nhiễm, tinh tú giăng đầy trời thành dải ngân hà uốn lượn mềm mại như lụa, màn đêm mông lung càng tô thêm vẻ thanh nhã của hậu hoa viên ngập tràn gió mát phe phẩy.
Trầm Chu lững thững tản bộ một lúc vẫn không gặp phải người nào, tựa như toàn bộ người của cung Thanh Nhiễm đều tụ tập hầu hạ ở sảnh tiệc, cảnh tượng phô trương cỡ này rất hiếm khi thấy ở Không Động. Nàng thật sự nghĩ mãi vẫn không rõ, tốn tiền tốn của tổ chức một yến tiệc như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì. Nếu là nàng thì thà tiết kiệm số tiền này, khao thưởng quân binh vẫn có lý hơn.
Có điều, chắc chúng thần tướng Không Động nghèo riết cũng quen rồi, nên từ trước đến này luôn coi tiền tài là vật ngoài thân không đáng kể.
Trầm Chu dừng chân dưới một gốc đào cổ thụ nở đầy hoa, đang ngẩng đầu ngắm từng chùm hoa đào bị gió thổi rơi lả tả thì bỗng nhiên rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Người phía sau sở hữu khí tức thanh lãnh xen lẫn hơi rượu nồng nặc.
Đỉnh đầu nàng truyền đến một giọng nam hơi nặng nề: “A Chu, nàng rốt cuộc muốn làm gì?”
Vòng tay của đối phương chặt đến mức khiến nàng gần như ngạt thở, “Phượng Chỉ, ngươi lại phát điên rồi hả, có biết đây là đâu không, nếu bị người khác nhìn thấy…”
Nhưng đối phương vẫn chẳng mảy may nới lỏng vòng ôm, giọng nói tuy bình thản nhưng rõ ràng không như ngày thường, “Trả lời câu hỏi của bổn quân. Gả cho Trường Lăng là quyết định sau khi suy nghĩ tường tận của chính bản thân nàng hay chỉ vì muốn thoát khỏi bổn quân?”
Nghe hắn hỏi, nàng bật ra một tiếng cười lạnh rồi khinh thường nói: “Bổn thần chưa đến mức phải ép buộc bản thân đến vậy chỉ vì một người ngoài. Trước đã không vậy thì sau này cũng sẽ không, Phượng hoàng không quan trọng với bổn thần như ngài vẫn tưởng đâu.”
Vừa dứt lời nàng liền bị ghì lên thân gốc đào, sức của đối phương mạnh đến mức khiến thân cây rung mạnh, cánh hoa rụng lả tả như mưa.
Ánh mắt nam tử áo trắng trước mặt đầy vẻ lạnh lùng, phía sau là màn đêm thâm trầm bị lấp đầy bởi mưa cánh hoa lẳng lặng rơi.
Trầm Chu nghe rõ được từng nhịp thở đang càng lúc càng nhanh biểu lộ sự luống cuống của mình.
Phượng Chỉ dùng một tay giữ vai nàng, tay còn lại đưa lên vuốt ve vành tai nàng, chậm rãi lên tiếng với ngữ điệu vô cùng xa lạ: “A Chu, không ai dạy nàng rằng nói dối là thói quen rất xấu sao?”
Mùi rượu nồng nặc ập vào mũi khiến Trầm Chu cau mày, sau khi nàng rời bàn tiệc, hắn rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu vậy? Nhất định là không ít nên bây giờ mới càn rỡ như vậy, trong khi bình thường tỉnh táo thì còn biết kiềm chế.
Không buồn nể mặt nữa, nàng hất tay đối phương sang một bên, “Tránh ra, bổn thần không có thời gian rảnh đôi co với người say.”
Song Phượng Chỉ lại dễ dàng khống chế không cho nàng thoát ra, khóe môi hơi nhếch để lộ một nụ cười mê hoặc lòng người, “Say? Đúng, bổn quân say rồi. A Chu có muốn biết khi say bổn quân sẽ làm gì không?” Vừa nói hắn vừa kề mặt đến gần mặt nàng.
Mùi rượu càng thêm nồng nặc, Trầm Chu gần như cuống lên, tức giận quát: “Phượng Chỉ, ngươi dám!”
Hắn nghiêng đầu nói thầm bên tai Trầm Chu, hơi thở nóng ấm như đi thẳng vào tim nàng, “Bổn quân có gì không dám chứ? A Chu, là nàng ép bổn quân.”
Dứt lời, hắn không đợi nàng lên tiếng đã thô bạo cúi xuống ngậm lấy môi nàng.
Chính sự luống cuống và run rẩy từ cơ thể thiếu nữ trong lòng khiến hắn đắm chìm trong cảm xúc không thể thoát ra. Về sau ngẫm lại ngay cả hắn cũng mơ hồ không rõ, lúc ấy đến cùng là do men rượu gây chuyện hay hắn chẳng qua chỉ mượn rượu phóng túng một phen? Khi đó hắn không hề cân nhắc cảm xúc của nàng mà chỉ một mực đòi hỏi, đồng thời cũng trút toàn bộ phẫn nộ lên người nàng. Thay vì nói là hôn, nói hắn đang trừng phạt nàng thì đúng hơn, động tác thô bạo không chút nương tay, tấn công tới tấp như gió bão mưa rào khiến nàng chật vật không kịp trở tay.
Thế rồi hắn chợt cảm nhận được trong miệng có vị máu ngai ngái, nha đầu này lại dám cắn mình… Hừm, hắn bất chấp.
Phượng Chỉ giữ chặt không cho Trầm Chu giãy giụa, nụ hôn càng lúc càng thêm mạnh bạo. Mãi đến khi nghe được tiếng nức nở của nàng, hắn mới khẽ run người, sau khi hoàn hồn liền dừng lại, nhìn dáng vẻ rơi lệ một cách bất lực của nàng thì có chút không đành lòng. Cho dù bị trọng thương hay bị Mặc Hành nhốt vào chuông Hỗn Mang, nha đầu này cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, ấy vậy mà hôm nay hắn lại làm nàng khóc.
Phượng Chỉ hơi nhích người ra một chút, nhưng vẫn không nỡ buông Trầm Chu ra, như sợ vừa buông tay nàng sẽ rời xa mình không tìm lại được. Hắn đưa một tay lên muốn lau nước mắt cho nàng, song lại nghe thấy một tiếng *bốp* vang dội, má trái hắn vừa lãnh trọn một cái tát nặng nề, đau rát.
Thiếu nữ trước mặt đang nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hồng, ánh mắt ngoài sự sợ hãi vẫn chưa tan hết còn mơ hồ ẩn chứa vẻ chán ghét. Sự bài xích vô cùng rõ rệt kia lập tức đã khiến men rượu trong người hắn tan biến mấy phần.
Nàng trừng mắt quát: “Phượng Chỉ, đừng bao giờ để ta nhìn thấy ngươi nữa!” Dứt lời nàng liền đẩy hắn ra, chạy trối chết.
Ngay sau đó từ bụi hoa ven đường bỗng vọng ra một tiếng *choang*, thì ra có một cung nga tình cờ đi ngang qua, bất cẩn chứng kiến từ đầu tới cuối cảnh tượng vừa rồi, hơn nữa còn khờ khạo ngây người đứng nhìn, đến khi phục hồi tinh thần thì tất nhiên luống cuống tay chân đánh rơi chiếc đèn trong tay. Cô nàng đang hốt hoảng định bỏ chạy, song vừa ngẩng đầu lên thì liền đụng phải một ánh mắt lạnh như băng.
Nam tử áo trắng vẫn đứng dưới tàng hoa đào, dáng vẻ phong hoa tuyệt đại nhưng khuôn mặt tựa như có băng phủ, trong đôi mắt phượng không hề có tí độ ấm. Nàng cung nga chỉ thấy lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh, hai chân như nhũn ra, muốn chạy trốn nhưng lại bị một sức lực vô hình nào đó giam giữ.
Thượng thần Phượng Chỉ trong truyền thuyết ở lục giới có tiếng là hòa nhã dễ gần, nhưng nhìn thấy cảnh vừa rồi thì trong đầu nàng cung nga chỉ còn mỗi một suy nghĩ: Hòa nhã dễ gần cái con khỉ đấy, hu hu hu. Hôm nay bị nàng chứng kiến cảnh tượng như vậy, vị tôn thần này không giết mình diệt khẩu thì quả thật có lỗi với liệt tông liệt tổ.
Số đen tới thế là cùng.
Nàng cung nga đang run rẩy chờ đối phương động thủ thì chợt thấy vẻ mặt lạnh lẽo như băng của vị thượng thần áo trắng chợt đổi thành một nụ cười hòa nhã, ung dung mở miệng nói với mình: “Vừa rồi cô nương không hề nhìn thấy gì hết.”
Nàng cung nga chỉ thoáng sửng sốt rồi liền gật lấy gật để, “Tiểu thần chẳng nhìn thấy gì, chẳng nhìn thấy gì cả.”
Tôn thần vẫn giữ vẻ tươi cười trên mặt, “Lui ra đi.”
Nàng cung nga vội nói: “Đa tạ thượng thần tha mạng, cáo biệt thượng thần, xin gặp lại thượng thần sau!” Dứt lời nàng liền chạy trối chết, vừa chạy vừa ngậm nước mắt thề: cả đời này sẽ không bao giờ nói cho người khác nghe chuyện mình vừa nhìn thấy, chỉ trừ khi muốn chết thôi. Phù, mệt tim quá đi.
******
Trong lúc tần ngần đứng bên ngoài trước khi trở lại phòng tiệc, Trầm Chu không tự chủ đưa tay chạm vào môi mình, ở đó như còn mơ hồ lưu lại mùi rượu lành lạnh. Nghĩ tới hành động vừa rồi của Phượng Chỉ, cả người nàng lại bắt đầu run rẩy. Hôm nay hắn thật sự xa lạ đến đáng sợ, tựa như có thể bóp nát nàng bất cứ lúc nào, ở trước mặt hắn, nàng không hề có khả năng chống cự.
Sau này phải tránh hắn càng xa càng tốt.
Trở lại phòng tiệc, nàng vén áo ngồi xuống, mới buồn bực uống vài chén rượu nhỏ thì chợt nghe được một giọng nói lạnh lùng hỏi mình: “Vừa rồi thượng thần Phượng Chỉ cũng rời tiệc đi ra ngoài, lúc trở vào thượng thần Trầm Chu không gặp ngài ấy sao?”
Nàng khẽ vuốt ống tay áo, hờ hững nói: “Ngại quá, bổn thần cũng không gặp Phượng hoàng. Trưởng công chúa Cẩm Họa quan tâm y như vậy, tại sao không phái người đi tìm thử?”
Cẩm Họa chưa kịp lên tiếng trả lời thì ngoài cửa truyền vào một giọng nói trầm ấm: “Không cần.”
Theo tiếng nhìn lại thì thấy nam tử áo trắng đang khoan thai bước vào phòng tiệc, vẫn là bộ mặt bình thản không chút bối rối muôn thuở.
Phượng Chỉ ngồi xuống vị trí của mình, “Cảnh hoa đào dưới trăng quá đẹp nên bổn quân dừng chân ngắm nhìn lâu một chút.” Hắn mỉm cười khen ngợi: “Trưởng công chúa bày trí cung Thanh Nhiễm không tệ.“
Cẩm Họa nghe vậy thì lộ vẻ mặt vui mừng, thử hỏi dò: “Nếu thượng thần đã yêu thích cảnh sắc ở cung Thanh Nhiễm như vậy, hay là ở lại chơi một thời gian đi? Không biết thượng thần có còn nhớ không, năm xưa lúc lịch kiếp Cẩm Họa từng được thượng thần ra tay cứu giúp, ơn nghĩa vẫn chưa hồi báo này đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng Cẩm Họa. Nếu thượng thần có thể cho phép Cẩm Họa chiêu đãi vài ngày, Cẩm Họa xem như đã được tròn tâm nguyện.”
Phượng Chỉ gần như đáp ngay mà không chút do dự, “Được thôi.”
Cẩm Họa ngớ người, “Thượng thần… đồng ý sao?”
Khóe môi Phượng Chỉ điểm một nụ cười khẽ, nhưng nhìn kỹ thì trong mắt vẫn không hề có chút ý cười, “Công chúa đã bày tỏ thịnh tình như vậy, nếu Phượng Chỉ còn cự tuyệt thì quá thất lễ rồi.”
Chúng thần tiên có mặt đều ngơ ngác. Chuyện gì vừa xảy ra thế? Mấy câu đối thoại này nghe sao quen vậy? Tất cả vô thức liếc sang nhìn tiểu đế quân của Không Động, nàng vẫn đang đeo bộ mặt quạu quọ uống rượu, chỉ khác là tốc độ rót rượu nhanh hơn vừa rồi rất nhiều.
Một bàn tay đưa sang đè tay Trầm Chu lại, Trường Lăng thần quân lên tiếng nhắc nhở: “Cô đã uống mười chén rồi, đừng uống nữa.” Lời vừa ra khỏi miệng hắn chợt hơi ngẩn người, mắc mớ gì hắn phải quan tâm nàng ta chứ?
Một ánh mắt lạnh lùng quét tới, Trường Lăng lập tức e ngại rút tay về, miệng nở nụ cười gượng gạo, trong bụng thì oán thầm: Làm gì hung dữ vậy? Quả nhiên vẫn không thay đổi được bản chất cọp cái.
Kết quả, khi yến tiệc tàn, Trầm Chu nằm gục trên bàn rượu, say bất tỉnh nhân sự. Thiên đế đã rời phòng tiệc từ lâu, chúng thần tiên cũng đã ra về gần hết, người ở gần thì lên đường về nhà ngay trong đêm, người ở xa thì theo lệ tạm thời ngủ lại trong cung Thanh Nhiễm. Trường Lăng đang do dự không biết có nên rút lui hay không thì chợt nghe thấy một giọng nữ bảo mình: “Trường Lăng, sao còn không đỡ thượng thần Trầm Chu về cung nghỉ ngơi?”
Hắn ngước lên nhìn về phía cô gái y phục hoa lệ trước mặt mình, không thể tránh khỏi cũng thấy được vị thượng thần áo trắng đứng cạnh bên.
Phượng Chỉ vẫn mang vẻ mặt bình thản không chút cảm xúc.
Trường Lăng quay sang nhìn thiếu nữ nằm gục trên bàn, rốt cuộc cắn răng đưa tay về phía nàng. Sớm muộn gì cũng là phu nhân của hắn, bây giờ ôm hay sau này ôm cũng vậy thôi. Có điều hắn còn chưa chạm vào người nàng thì một đôi tay khác đã giành trước ôm nàng lên.
Vì thần quân tróc trắng mặt liệt liếc nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói: “Dẫn đường đi.”
Trường Lăng nuốt ực vài ngụm nước miếng xong mới lên tiếng được: “Thượng thần Bạch Trạch, mời đi bên này.” Dứt lời hắn quay sang Cẩm Họa và Phượng Chỉ, “Cô cô, thượng thần Phượng Chỉ, Trường Lăng xin cáo từ trước.”
Lúc đi ngang qua hai người nọ, hắn còn nghe thấy giọng nói cung kính của Cẩm Họa, “Mời thượng thần Phượng Chỉ đến sương phòng nghỉ ngơi.”
Giọng đáp lời của nam tử vẫn hết sức bình thản, “Phiền công chúa rồi.”
Nằm trong lòng Bạch Trạch, Trầm Chu chậm rãi mở mắt ra rồi lại nhắm mắt, co người rúc mặt vào sâu hơn, nhỏ giọng nói: “Bạch Trạch, mau đi thôi.”
Tiếng nàng rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Phượng Chỉ. A Chu, nàng không muốn nhìn thấy bổn quân đến mức đó sao?
******
Sáng hôm sau, Trầm Chu lật chăn ngồi dậy, đầu đau bưng bưng, quay đầu nhìn sang mép giường, thấy vị thần quân tóc trắng đang ngồi xếp bằng dưới đất liền buột miệng hỏi: “Bạch Trạch, ngươi ngồi vậy cả đêm sao?”
Bạch Trạch nghe tiếng nàng thì đứng dậy, bình thản nói: “Trầm Chu, tối qua cô nói mớ.”
Nàng ngẩn người, e dè hỏi hắn: “Ta đã nói gì?”
“Phượng Chỉ, buông ra, Phượng Chỉ, ngươi là đồ khốn kiếp, Phượng Chỉ, ngươi đi chết đi…”
Bạch Trạch mặt không thay đổi thuật lại một hơi, còn định tiếp tục lại bị Trầm Chu ngắt lời: “Đủ rồi.”
Hắn quay sang nhìn thì thấy nàng đang chôn đầu trong chăn, hồi lâu sau mới rầu rĩ lên tiếng: “Ta đói.”
Hắn nhìn nàng một lúc rồi hỏi: “Trầm Chu, cô đang xấu hổ đó à?”