Nàng nghe được rất rõ ràng, Sùng Minh vừa nói rằng Mặc Hành muốn nhốt nàng vào chuông Hỗn Mang một trăm năm, còn tước danh phận trữ quân của nàng.
Lúc quyết định cãi lại Huyền Thiên Chiếu rời khỏi Cửu Trùng Thiên chạy đến Nhân giới, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhận lỗi với Mặc Hành. Nàng biết lần này mình gây ra họa không nhỏ, nhưng không ngờ sẽ bị Mặc Hành phạt nặng như vậy.
Từ khi lục giới mới được tạo ra, chúng thần thượng cổ đã dùng một chiếc chuông thần với uy lực vô biên trấn áp tàn lực Hồng Hoang* để giữ vững căn cơ của lục giới, cũng chính là chuông Hỗn Mang. Suốt mười vạn năm sau đó, chuông Hỗn Mang tựa như một ngọc khí có nhiệm vụ giữ cân bằng cho thế giới. Về sau, căn cơ lục giới vững chắc nên không còn cần mượn sức từ bên ngoài nữa, chuông Hỗn Mang liền trở thành thần khí không có chỗ dùng.
*Hồng Hoang: mang nghĩa sơ khai, theo tôn giáo của con người là thời kỳ đầu tiên bắt đầu tạo ra vạn vật, vô cùng hỗn loạn.
Sau đó có người đưa ra đề nghị, bỏ không một bảo vật như chuông Hỗn Mang như vậy thật sự rất đáng tiếc, chi bằng mượn uy lực có thể trấn áp tất cả lệ khí trong đất trời của nó để nhốt đọa tiên hay tà thần. Có điều, muốn mở chuông Hỗn Mang ra sẽ phải tiêu hao một lượng nguyên khí vô cùng lớn, cho nên từ thượng cổ đến nay, chuông Hỗn Mang chỉ được mở ra duy nhất một lần.
Trầm Chu nhớ rất rõ, bởi vì nhiều lần không thể ngăn được Tà thần thượng cổ Thanh Loan đào thoát khỏi thiên lao, Thiên đế bất đắc dĩ mới phải dùng đến chuông Hỗn Mang. Hôm nay Mặc Hành phạt giam nàng vào đó sám hối, khác nào tuyên cáo với toàn thiên hạ Trầm Chu nàng đã phạm phải tội tày trời. Điều khiến nàng thất vọng và đau xót nhất chính là ngay cả cơ hội nhận sai Mặc Hành cũng không cho nàng.
Phượng Chỉ đỡ lấy Trầm Chu, lãnh đạm đưa mắt nhìn Sùng Minh, hắn còn chưa mở miệng thì Sùng Minh đã nói: “Phượng hoàng, ngài đã đồng ý tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.”
Thiếu nữ trong lòng nam tử run lên, hiểu rõ ý của câu vừa rồi thì lập tức nổi giận, “Phượng Chỉ, chàng đã biết trước?”
Phượng Chỉ rũ mắt, thành thật đáp: “Ừ, ba ngày trước bổn quân đã được cho hay.”
Đại não Trầm Chu trở nên trống rỗng khi nghe thấy câu này, đã biết trước, tại sao không hề nói qua với nàng?
Không còn tâm tư tìm hiểu vì sao đối phương lại giấu mình, nàng chỉ cảm thấy sức lực trong người thoáng cái như bị rút cạn, thật lâu sau mới có thể mở miệng nói với Sùng Minh: “Sùng Minh, bổn thần không phục, cho dù phải vào chuông Hỗn Mang chịu phạt cũng phải là sau khi bổn thần hai mặt một lời với Mặc Hành.”
Thường ngày vốn ân cần vô độ với nàng nhưng hiện giờ Sùng Minh lại không hề nhượng bộ dù chỉ một bước, “Thượng thần hiện đã bế quan trong điện Quan Tinh, đế quân có chạy về Không Động cũng không gặp được thượng thần.” Ánh mắt ông hơi lạnh đi, “Xin đế quân chớ hành động thiếu suy nghĩ, thần không muốn đả thương đế quân. Nhưng nếu đế quân quyết tâm kháng chỉ, vậy cũng đừng trách thần vô lễ.” Đại đao trong tay ông lăm lăm như sẵn sàng rời vỏ bất cứ lúc nào, “Thần phụng chỉ hành sự, xin đế quân đừng làm khó thần.”
Sắc mặt càng lúc càng tái đi, Trầm Chu không tự chủ lui về phía sau một bước, vừa đúng lúc tựa vào một lồng ngực rắn chắc như tiếp thêm sức cho nàng.
Không ngờ đối phương chỉ nhẹ nhàng cầm tay nàng, khẽ nói: “A Chu, chỉ là một trăm năm, sẽ qua rất nhanh.”
Lòng bàn tay ấm nóng nhưng lại khiến nàng thất thần, hắn định… khoanh tay đứng nhìn?
Nghĩ đến đây, khóe môi nàng bất giác khẽ nhếch một nụ cười lạnh, giật tay lại, “Buông ra.”
Phượng Chỉ thoáng run tay nhưng vẫn cầm tay Trầm Chu thật chặt, nhẹ giọng kêu: “A Chu.” Âm điệu chất chứa biết bao bất đắc dĩ.
Nụ cười nơi khóe môi nàng càng thêm lạnh lùng, vốn tưởng rằng hắn sẽ đứng về phía nàng, ra mặt nói vài lời. Chưa chắc lời của hắn sẽ thay đổi được gì, mà nàng cũng không trông mong Sùng Minh sẽ lùi bước trước uy nghiêm của hắn. Nàng chẳng qua chỉ cảm thấy hắn hẳn nên cố thử một lần, chứ không phải là bình tĩnh nói với nàng rằng một trăm năm sẽ qua rất nhanh.
Hắn chẳng lẽ không hiểu, nàng không phải ngại thời gian một trăm năm, mà là sợ một trăm năm này chỉ là một cái cớ. Mặc Hành tuyệt đối sẽ không vô tình đến thế, hạ một ý chỉ vô tình như vậy tất nhiên có chỗ khó nói nào đó.
Trực giác mách bảo, nàng không thể vào chuông Hỗn Mang.
Nhưng nàng còn có thể làm gì? Không nói đến thương thế trên người chưa lành, cho dù bây giờ nàng còn khỏe như vâm thì cũng chưa chắc đánh thắng được Sùng Minh.
Chưa bao giờ nàng thấy mình tứ cố vô thân như vậy. Tay vẫn bị Phượng Chỉ nắm chặt, nàng cảm nhận được từ tay hắn truyền đến một sự run rẩy rất nhẹ không dễ dàng nhận ra, nhưng cũng chỉ có thế, chỉ có nhiệt độ nóng ấm và lực tay càng lúc càng mạnh của hắn.
Trong thoáng thốc, nàng thấy hắn rất gần, rồi lại như rất xa. Hắn không nói ra, nàng dĩ nhiên không biết. Nếu như có thể, nàng hy vọng mình có thể am hiểu việc đoán biết lòng người hơn. Nàng muốn biết người mình thích đang nghĩ gì, nàng không muốn bản thân có bất kỳ hiểu lầm gì với đối phương.
Cuối cùng Trầm Chu vẫn hất tay Phượng Chỉ ra, không phải là cố ý giận dỗi với hắn, nàng chẳng qua chỉ không thích cảm giác cùng hắn nắm tay lại thấy như xa cách vạn dặm như vậy.
Động tác của thiếu nữ khiến thần sắc Phượng Chỉ ảm đạm đi mấy phần, cánh tay sững trong không trung chốc lát mới chậm rãi thu về.
Không rảnh để ý chuyển biến thoáng qua trong mắt Phượng Chỉ, Trầm Chu trầm giọng nói với Sùng Minh: “Chưa gặp được Mặc Hành, bổn thần tuyệt đối không vào chuông Hỗn Mang.” Trên mặt lộ rõ vẻ ‘ngươi xem rồi tính đi.’
Sùng Minh biết tính tình của của đế quân nhà mình, mà bản thân ông vốn yêu thương nàng từ trước nên cũng không đành lòng, nhưng nghĩ đến hậu quả của cái sự ‘không đành lòng’ của mình thì ông đành quyết tâm rút đao ra, “Tiến lên bắt đế quân lại cho bổn tướng quân!”
Chúng thần tướng còn chưa kịp hành động thì chợt có một cái bóng lao đến, tóc trắng như tuyết và trường bào đen tựa mực, thần lực cuồn cuộn quanh thân, nam tử khoát tay, cất giọng gọn lỏn: “Tất cả lùi lại.”
Trầm Chu âm thầm thở ra một hơi, sao lại quên mất vẫn còn Bạch Trạch có thể nhờ cậy được chứ, nàng đi đến đứng sau lưng nam tử tóc trắng, nói: “Bạch Trạch, bổn thần không muốn vào chuông Hỗn Mang.”
Bạch Trạch dùng khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn Sùng Minh, lặp lại: “Trầm Chu nói, không muốn vào chuông Hỗn Mang.”
Sùng Minh trong nháy mắt suýt nữa không giữ được bình tình, đồng đội trở mặt? Hắn rốt cuộc đứng về phía nào vậy hả? Thượng thần Mặc Hành vừa mới giúp hắn độ kiếp, hiện đang thập tử nhất sinh, vậy mà đảo mắt hắn lại quay lưng, trưng bộ mặt vong ân phụ nghĩa rồi.
Mấy lời này dĩ nhiên không thể nói thẳng ra trước mặt Trầm Chu, ông chỉ đành nghiến răng nhắc nhở đối phương: “Bạch Trạch thần quân, ngươi muốn cãi lại ý chỉ của thượng thần Mặc Hành sao?”
Bạch Trạch nói: “Ta đã lập lời thề ở trước mặt Trầm Chu, nguyện làm tay chân của nàng, cho nên ta chỉ nghe theo hiệu lệnh của một mình Trầm Chu.”
Sùng Minh tướng quân câm nín, lời này nghe cũng có đạo lý của riêng nó, song ông lại không nhịn được oán thầm, tuy lý do không sai, nhưng đầu óc ngươi có thể mẫn cảm một tí không? Thế nào mà cả chủ lẫn tớ đều đức hạnh y chang nhau vậy.
Ông không khỏi nhíu mày, thôi kệ, bắt đế quân hoàn thành nhiệm vụ đã rồi hãy nói, nghĩ bụng ông liền vung đao lên, nói to: “Xin đắc tội!” Chưa dứt lời ông đã ở trước mặt Bạch Trạch.
Đôi mắt xanh biếc của nam tử tóc bạc ánh lên vẻ thăm thẳm như giếng cổ nhưng không hề có chút sát ý. Đao khí của đối phương khiến vạt áo và tóc hắn hơi lay động, hắn không hề né tránh, chỉ dùng tay không đón lấy lưỡi đao.
Sùng Minh lập tức thụp xuống gạt chân đối thủ, song Bạch Trạch chỉ nhẹ nhàng tung mình nhảy lên đã tránh thoát, một tay vẫn giữ lưỡi đao vừa tấn công mình, tay còn lại vung ra đánh về phía gáy ông. Sùng Minh cũng chỉ lắc mình đã né được, đồng thời xoay người tấn công cổ tay đối phương…
Chỉ trong nháy mắt hai người đã đánh hơn mười chiêu, chúng thần tướng nhìn không chớp mắt, đang yên lặng nuốt nước miếng cảm thán thì chợt nghe thấy Sùng Minh quay sang quát bọn họ: “Còn đứng đực ra đó làm gì, sao không tới giúp ta hả!?”
Trầm Chu nhân dịp Bạch Trạch kiềm chế các thần tướng nhanh chóng quan sát xung quanh, phát hiện bốn phía viện đều có người canh chừng, ngay cả cửa sau cũng có hai thần tướng canh gác. Nàng quả quyết chạy về một phía phòng vệ ít hơn, Phượng Chỉ cũng nhấc chân theo sát sau lưng nàng.
Nàng quay đầu lại, khóe môi không tự chủ nhếch một nụ cười giễu cợt, “Đi theo ta làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn bắt ta giam vào chuông Hỗn Mang?”
Phượng Chỉ hơi khựng người trước thái độ đầy thù địch của Trầm Chu, rồi hắn đột nhiên đưa tay kéo mạnh nàng lại, nơi nàng mới đứng vừa bị một thần tướng to con té văng vào từ trận quần thảo với Bạch Trạch, phá nát hành lang bảo hộ.
Hắn thấp giọng nói: “A Chu, cẩn thận.”
Trầm Chu lạnh lùng nói: “Phượng Chỉ, nếu ngươi vẫn còn chút tình cảm với ta thì hãy để ta đi.” Nàng lại không nhịn được châm biếm: “Thích đứng nhìn hóng chuyện chứ không tham dự chẳng phải tác phong trước giờ của ngươi sao?” Dứt lời nàng liền xoay người rời đi, viên thần tướng vừa rơi xuống mới định bò dậy cản đường đã bị nàng một cước đá nằm xuống trở lại.
Phượng Chỉ nhìn thiếu nữ giẫm chân lên thuộc hạ của chính mình, im lặng một thoáng rồi vòng qua viên thần tướng đáng thương nọ, bất đắc dĩ gọi nàng: “A Chu…”
Lúc này Trầm Chu đã chạy tới cửa sau, hai viên thần tướng canh giữ ở đây lập tức giơ tay lên cản, nàng lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Hai thần tướng thoáng chấn động trước thần uy phát từ trên người nàng, song cũng nhanh chóng hồi thần lại, cung kính thưa: “Đế quân, thượng thần Mặc Hành có lệnh, xin đế quân vào chuông Hỗn Mang!”
Trầm Chu đang chuẩn bị đấu tay đôi với hai thần tướng nọ thì hai đầu vai chợt bị kéo lại, giọng của Phượng Chỉ vang lên sau lưng nàng: “A Chu, nàng đã nghĩ kỹ xem mình muốn đi đâu chưa?”
Nàng cắn cắn môi, nói: “Thiên hạ rộng lớn sao lại không có chỗ cho ta đi? Cùng lắm thì tới núi Tử Hoa, Tử Nguyệt còn chịu ơn của ta chưa trả.”
Phượng Chỉ cũng rất bình thản đáp lại: “Nàng vừa đặt chân đến núi Tử Hoa, ngay tức khắc thần tướng Không Động sẽ kéo theo sau. Đúng là Tử Nguyệt sẽ che chở cho nàng, nhưng cũng vì vậy mà mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức hơn. Xử lý không khéo sẽ dẫn một trận đại chiến giữa Không Động và Trường Minh Kiếm Phái. A Chu, nàng đã nghĩ chưa, đến lúc đó sẽ làm thế nào thu dọn tràng diện?”
Trầm Chu bị những lời này làm cho sững người ngay tại chỗ.
Nàng thật sự không nghĩ đến khả năng đó, từ trước đến giờ dường như nàng chỉ biết đâm đầu đi tìm biện pháp giải quyết chuyện trước mắt, chưa bao giờ cân nhắc việc mình làm sẽ mang đến phiền toái thế nào cho người bên cạnh.
Một lúc lâu sau, nàng mới nói: “Đúng, đến lúc đó ta nhất định không biết giải quyết thế nào.” Khóe môi nàng nở một nụ cười tự giễu, “Phượng Chỉ, ngươi cũng cảm thấy ta làm đế quân Không Động… thật sự chẳng đến nơi đến chốn có phải không?”
Phượng Chỉ còn chưa trả lời thì chợt cảm giác được một luồng thần lực khổng lồ từ trên cao ập xuống. Khí tức từ thời Hồng Hoang xa xưa này tuy không cố ý gây ra áp lực nhưng vẫn khiến người khác không tự chủ mà thần phục. Bạch Trạch và Sùng Minh dẫn đầu chúng thần tướng đang hỗn chiến lập tức dừng lại, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trầm Chu cả kinh kêu lên: “Mặc Hành…”