Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 2 - Chương 94: Giam cầm trăm năm




Vào giờ cơm trưa, Tử Nguyệt mang đến một tin tức tốt.

Đông Phương Khuyết và Mục Thanh Nhượng cho người của liên minh Nhật Nguyệt lùng sục địa lao đã tìm được các nạn nhân bị mất tích. Những người còn linh phách khỏe mạnh thì chỉ qua vài canh giờ đã tự động tỉnh dậy, còn về phần những linh phách đã bị tan biến cùng với Thiên La trận, cũng chỉ có thể tìm nơi thanh tịnh an tác thân xác, cầu siêu mà thôi.

Đến đêm nhóm đệ tử của Trường Minh Kiếm Phái mới mệt mỏi trở về, đi cùng bọn họ còn có vài người xa lạ cả nam lẫn nữ. Không cần nói cũng biết đây đều là những thần tiên hoặc yêu quái sống sót qua khỏi kiếp nạn vừa rồi, trong đó có một yêu quân diện mạo tuấn mỹ, chính là vị mà Trầm Chu phải tìm theo lời của Yêu hoàng Lưu Quang.

Cho dù đối phương chân thành biểu đạt lòng cảm kích, Trầm Chu vẫn không có chút hảo cảm với hắn. Nhớ tới Dạ Lai còn trong đại lao của Yêu giới, sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi, không chờ hắn nói xong đã lệnh cho một thần tướng đưa hắn về Yêu giới đổi lấy con tin.

Những người còn lại cũng lục đục tỏ lòng biết ơn rồi lần lượt trở về nhà, cuối cùng, một nam thần tiên tiến lên, chắp tay cao ngang đầu, khom lưng thưa: “Tiểu thần Vân Miểu, đa tạ ơn cứu mạng của thượng thần.” Vừa nói vừa cung kính quỳ xuống xá ba lạy với Trầm Chu.

Trầm Chu nhướng mắt nhìn, “Ngươi chính là Vân Miểu?”

Người đối diện mặc một bộ y bào màu tro tầm thường nhưng linh khí trên người vô cùng thanh thuần. Từ lúc đầu, giữa đống khí tức hỗn tạp vừa rồi, Trầm Chu đã mơ hồ nhận ra được sự hiện diện của hắn.

Thần tiên sở hữu linh khí tinh khiết nhường này sao có thể chỉ là một thổ thần cấp thấp?

Cặn kẽ hỏi lại mới biết, thì ra cũng chẳng khác với suy đoán của nàng là mấy. Hắn vốn là tiên quan có phẩm cấp cao, song sau một lần tranh cãi với một vị điện hạ của Thiên tộc trong tiên yến liền liên tục bị giáng chức, trao quyền lại cho cấp dưới. Mãi đến khi hắn bị trục xuất đến đây, không còn cơ hội thăng tiến nữa thì vị điện hạ kia mới rốt cuộc chịu bỏ qua.

Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Trầm Chu mới nói: “Không ngờ tên điện hạ Thiên tộc trong lời ngươi là một người bụng dạ hẹp hòi đến vậy. Nếu ngươi còn muốn trở về Cửu Trùng Thiên làm quan, bổn thần có thể phái người nói với Thiên đế một tiếng, Thiên tộc ít nhiều cũng vẫn còn phải nể mặt bổn thần.”

Song vị thần quân tên Vân Miểu cũng chỉ cười khẽ, “Đa tạ ý tốt của thượng thần, lúc trước tiểu thần đúng thật có sa sút tinh thần vì quan lộ bấp bênh, nhưng hiện giờ đối với tiểu thần, những thứ kia chỉ là phù vân mà thôi. Trong mắt người khác, tiểu thần có lẽ chỉ là thổ địa cỏn con của một nơi cùng trời cuối đất, nhưng chính nơi hẻo lánh này lại đem đến cho tiểu thần rất nhiều niềm vui, tiểu thần muốn về sau vẫn có thể tiếp tục bảo vệ sinh linh nơi này…”

Trầm Chu thoáng sững sờ vì những lời này của hắn, “Vân Miểu, ngươi có tâm địa thuần chất như vậy, thảo nào trong miếu thổ địa luôn tràn đầy hương khói.” Rồi nàng điềm tĩnh ra lệnh, “Trở về đi, có một người vẫn đang chờ ngươi đấy.”

Tiểu hồ ly vốn đi cùng Bạch Trạch, nhưng sau khi ở ngoài Thiên La trận biết được linh phách của Vân Miểu có thể đã bị tiêu hủy theo trận thì không còn thấy bóng dáng nữa. Có lẽ bây giờ cô nàng đang trốn trên xà nhà của miếu thổ địa khóc hu hu rồi, không biết sau khi nhìn thấy Vân Miểu, cô nàng sẽ có vẻ mặt thế nào đây.

Ít nhất nàng cũng không phụ sự nhờ vả của tiểu hồ ly.

Giải quyết xong chính sự, Tử Nguyệt kéo Đông Phương Khuyết trở về phòng nghỉ ngơi, Lạc Tiểu Thiên lần đầu tiên được gặp thần tướng Không Động nên có hơi hưng phấn, ồn ào đòi Sùng Minh chỉ dạy vài chiêu thức. Mục Thanh Nhượng vẫn im lặng đứng nhìn Trầm Chu từ đầu đến giờ, đang định lẳng lặng lui xuống thì chợt nghe nàng gọi mình: “Thanh Nhượng.”

Hai chữ này khiến tim hắn đập nhanh một nhịp, bất giác đứng thẳng lưng, đáp lời nàng: “Thượng thần.”

Cảm nhận được áp lực vô hình từ ánh mắt lãnh đạm của Phượng Chỉ đứng một bên, hắn cố gắng duy trì vẻ trầm tĩnh ngoài mặt song trên trán vẫn không nhịn được hơi rịn mồ hôi.

Không phát hiện được không khí kỳ quặc giữa hai người, Trầm Chu lên tiếng hỏi hắn: “Mấy ngày vừa qua ngươi cực khổ rồi, chuyện của Mục gia ngươi định xử lý thế nào?”

Nhớ đến dáng vẻ khẩn thiết của lão gia chủ Mục gia khi thỉnh cầu bọn họ tìm kiếm con trai, nàng mơ hồ có hơi áy náy, cho nên mới giữ Mục Thanh Nhượng lại hỏi thăm chuyện này.

Nhanh chóng thu lại tia thất vọng xẹt qua trong mắt, Mục Thanh Nhượng nhẹ giọng đáp lời: “Thượng thần yên tâm, đệ tử sẽ đến Mục gia trấn an.” Dứt lời liền an ủi nàng: “Sống chết trên thế gian đều có tạo hóa riêng, thượng thần chớ tự trách mình.”

Trầm Chu khẽ thở dài, “Nhưng chuyện này dù sao cũng vì ta mà ra…” Nói xong, nhìn thấy đối phương liên tục đưa tay lau mồ hôi trên trán, nàng không nhịn được hỏi: “Ngươi nóng lắm à?”

Mục Thanh Nhượng cứng người, khóe mắt không tự chủ liếc về phía Phượng Chỉ. Trầm Chu nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy được khuôn mặt tươi cười của Phượng Chỉ. Ừm, còn cười rất ôn hòa nữa.

Trầm Chu quay lại với Mục Thanh Nhượng, nhìn thấy vẻ mệt mỏi mơ hồ trên mặt hắn liền bảo: “Nếu mệt thì lui xuống nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì cứ nói với Sùng Minh, không cần khách khí.”

Cuối cùng cũng có cơ hội thoát khỏi khí tức hiểm ác tỏa ra từ trên người thượng thần Phượng Chỉ, Mục Thanh Nhượng lập tức thi lễ, “Đa tạ thượng thần, đệ tử xin cáo lui trước.”

Trước khi hắn lui ra, Trầm Chu chợt kêu lên: “Chờ đã.” Suy nghĩ một chút nàng mới hỏi: “Ngươi biết kho kiếm của Không Động chứ? Số lượng vũ khí ở đó phải tính bằng đơn vị hàng nghìn, toàn bộ đều được truyền lại từ thời thượng cổ, bất kỳ món nào cũng là thế gian hiếm thấy.” Dừng một thoáng, nàng nói tiếp: “Thật ra thì đến giờ kho kiếm Không Động vẫn thiếu người…”

Tuy thời gian ở cùng không lâu, nhưng nàng thật sự rất vừa mắt thanh niên trước mặt mình, thần quan trông coi kho kiếm luôn cằn nhằn đòi nghỉ hưu, nàng đã để ý tìm người thay thế từ lâu, chỉ là đến nay vẫn chưa tìm được người thích hợp. Mặc dù đoạt người của Đông Phương Khuyết có hơi không phúc hậu, có đoạt được hay không chưa tính, nhưng ở đời có câu ‘Người không vì mình, trời tru đất diệt’, ngoài ra còn có câu ‘Chỉ cần vung được cuốc, làm gì có chân tường nào không đào được.’

Trầm Chu hạ quyết tâm xong, liền mở lời trước khi đối phương còn chưa kịp tỏ thái độ: “Khụ, tuy núi Tử Hoa cũng là nơi tu luyện vô cùng tốt, có điều với tư chất của ngươi, tu hành thêm tám chục vạn năm cũng chưa chắc phi thăng thành thượng tiên được. Nhưng nếu ngươi đến Không Động, chưa đầy trăm năm sẽ có thể thành thần quân phụng kiếm…” Vẻ do dự trong mắt nhanh chóng tan biến, nàng hỏi thẳng: “Ý của bổn thần là, ngươi có nguyện ý đến Không Động không?”

Mục Thanh Nhượng sững người trước những lời này, nhìn ánh mắt thẳng thắn của thiếu nữ trước mặt một lúc thật lâu mới mở miệng được: “Đa tạ… ý tốt của thượng thần.”

Trầm Chu thở dài một hơi, “Nếu ngươi không muốn, bổn thần cũng không miễn cưỡng.”

Mục Thanh Nhượng đón nhận ánh mắt của nàng, điềm tĩnh nói: “Không phải đệ tử không muốn, mà là đệ tử vẫn còn nghĩa vụ trong người, không thể cứ thế mà buông xuôi. Trước khi đi Hư Vô sư thúc đã phó thác kiếm các cho đệ tử, vì vậy trông coi kiếm các chính là trách nhiệm của đệ tử.” Ngừng một lúc, hắn kiên định tiếp lời: “Nhưng đến khi trần duyên kết thúc, đệ tử nguyện đi theo thượng thần, dẫu là chân trời góc bể cũng không đổi ý.”

Nghe xong Trầm Chu cong môi, “Được, bổn thần chờ ngươi.”

Sau khi Mục Thanh Nhượng rời khỏi phòng, Trầm Chu nhìn sang Phượng Chỉ vẫn đứng yên tại chỗ, nheo mắt hỏi: “Định ở lì đây không đi sao?”

Phượng Chỉ chậm rãi bước đến ngồi xuống mép giường, hỏi nàng: “Nàng cảm thấy bổn quân nên đi hay nên ở thì hơn?”

Trầm Chu ngẫm nghĩ một giây liền kéo chăn lên, “Đi thong thả, không tiễn.”

Song eo nàng lại bị ai đó nắm lấy kéo lại gần, hơi thở nam tính tiến đến gần, nhìn nàng với ánh mắt như cười như không, “Nàng vừa ý hắn?”

Không nghe ra được ẩn ý trong lời đối phương, Trầm Chu nghiêm túc nói: “Thanh Nhượng? Hắn phù hợp với tất cả tiêu chí của ta, điềm tĩnh ít nói, chủ nhân của kho kiếm phải nên như vậy.”

Mắt nam tử hơi nheo lại, “Thế nên vừa rồi hắn không đồng ý, nàng rất thất vọng?”

Trầm Chu gật đầu, “Dĩ nhiên. Không Động không như Cửu Trùng Thiên hàng năm đều có vô số người tu tiên chạy theo như vịt, có những nhân tài chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, bỏ lỡ một lần thì không biết bao giờ mới được gặp lại.” Nàng đẩy hắn ra, “Ta mệt rồi, chàng về phòng ngủ đi.”

Song Phượng Chỉ lại kéo nàng nằm xuống, ôm vào lòng, “Không đi.”

Trầm Chu lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, “Chàng thật sự muốn cho tất cả mọi người biết chúng ta có tư tình à?”

Hắn nhắm mắt lại, hờ hững nói: “Biết thì thế nào.” Đưa tay chà chà cổ nàng, “A Chu, bổn quân không vui.”

Trầm Chu kinh ngạc, “Tại sao?”

Phượng Chỉ thở dài, sao cô nàng này có thể ở ngay trước mặt hắn nói với nam nhân khác rằng ‘Ta chờ ngươi’ như vậy, thật sự không hề nghĩ đến cảm xúc của hắn. Nhưng loại lý do này nói ra sẽ chứng tỏ mình bụng dạ hẹp hòi, cho nên ngẫm nghĩ một giây, hắn quyết định không nói gì.

Trầm Chu thấy đối phương không có động tĩnh gì, cho rằng hắn thật sự không vui thì đưa vòng tay vỗ về lưng hắn, “Không đuổi chàng đi nữa, được chưa?”

Phượng Chỉ hơi khựng người trước động tác của nàng, khóe môi không khỏi hơi vểnh lên. Tuy nàng hiểu lầm lý do vì sao hắn không vui, nhưng được kết quả thế này cũng rất tốt.

Hắn đứng dậy, nói hai tiếng ‘thành giao’ rồi cởi áo ngoài của mình và Trầm Chu ra, đi tới thổi tắt đèn, nằm xuống ôm lấy nàng, nói gọn lỏn: “Ngủ thôi.”

Trầm Chu đơ người hồi lâu mới phản ứng kịp, hình như nàng lại vừa bị cho vào tròng.

Sáng hôm sau, nhóm người của Trường Minh Kiếm Phái đến từ giã, hai ngày nữa là nghi thức thừa vị của Đông Phương Khuyết, nếu bây giờ không lên đường trở về núi Tử Hoa sẽ không kịp.

Trước khi đi, Tử Nguyệt tỏ vẻ bịn rịn không muốn chia tay với Trầm Chu, Đông Phương Khuyết không nói không rằng trưng bộ mặt lạnh tha cô nàng đi thẳng. Năm đó đã bị Trầm Chu phạt chú cấm ngôn, cho nên lần này Lạc Tiểu Thiên giữ miệng rất kỹ, song trước khi vẫn không nhịn được giới thiệu một tràng về phong thổ và cảnh sắc tráng lệ của núi Tử Hoa với Trầm Chu, cũng thành khẩn mời nàng có thời gian thì đến đấy chơi một chuyến. Mục Thanh Nhượng tuy chỉ nói một câu ‘Thượng thần bảo trọng.’ nhưng trong mắt lại chứa chan tình cảm, và dĩ nhiên Trầm Chu đầu gỗ lại không đọc được.

Bọn họ vừa đi tiểu viện liền trở nên vắng vẻ hẳn, chúng thần tướng Không Động phụng lệnh của Sùng Minh chỉ âm thầm trông chừng, không đến quấy rầy Trầm Chu và Phượng Chỉ.

Chân Trầm Chu bị thương nên không tiện đi lại, ở mãi trong phòng buồn chán, nàng bảo Phượng Chỉ ôm mình đến xích đu trong sân ngồi hóng gió một lát.

Trong sân có một gốc tử đằng đang nở rộ, từng chuỗi hoa tím nhạt buông rơi như thác nước.

Thiếu nữ lười biếng tựa lưng vào xích đu lắng nghe một thanh niên trong dáng vẻ thư sinh kể ít chuyện từ thời thượng cổ. Sắc hoa tử đằng rơi vào trong đôi mắt trong trẻo của nàng khiến chúng cũng như được nhuộm tím. Nàng nghe được một lúc thì mệt mỏi, vô thức nhắm mắt lại thiếp đi.

Thư sinh áo trắng đưa tay nhặt vài cánh hoa tím nhạt vừa rơi trên trán thiếu nữ, rũ mắt ngắm khuôn mặt đang ngủ của nàng.

Bên dưới tán hoa tử đằng, cảnh tượng đẹp như một bức tranh.

******

Trầm Chu tịnh dưỡng ba ngày thì đến lúc trở về Không Động,

Mấy hôm vừa qua, ngày nào cũng được Phượng Chỉ cũng dùng thần lực giúp đỡ thương thế trên người nên Trầm Chu khôi phục cực nhanh, mặc dù cử động vẫn có hơi bất tiện nhưng vẫn không còn gì đáng ngại nữa.

Sau khi chỉnh trang ổn thỏa, nàng chuẩn bị đi tìm Sùng Minh thương lượng chuyện trở về Không Động, kết quả vừa đẩy cửa ra thì thấy Sùng Minh đã sớm dẫn chúng thần tướng đứng xếp hàng ngay ngắn trên khoảng đất trống trước cửa phòng.

Vị tướng quân râu quai nón khoác áo giáp hộ thân đen tuyền, đặt một tay trên chuôi đao, môi hơi mím, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Chúng tướng sĩ sau lưng ông cũng giáp mũ chỉnh tề, thần sắc trang nghiêm.

Ánh mắt Trầm Chu chợt lạnh đi, đây tuyệt đối không phải là dáng vẻ chuẩn bị hộ tống nàng trở về Không Động, giống đuổi bắt phạm nhân trở về quy án thì hơn.

Nàng lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả một lượt rồi hỏi: “Sùng Minh, ngươi như vậy là có ý gì?”

Sùng Mình nhìn thoáng qua Phượng Chỉ đứng cạnh nàng, đúng lúc vị thượng thần áo trắng này đang cúi xuống vuốt phẳng ống tay áo, không nhìn được là đang nghĩ gì.

Ông chuyển ánh mắt về lại trên người Trầm Chu, rút từ trong tay áo ra một cuộn chiếu thư, đều giọng đọc: “Theo chỉ dụ của thượng thần Mặc Hành, trữ quân Không Động là Trầm Chu không làm theo Huyền Thiên Chiếu, tự ý hạ giới, tội đáng chết. Niệm tình nàng tuổi trẻ non dại, hôm nay tước vị trữ quân, nhốt vào chuông Hỗn Độn một trăm năm răn đe làm gương.” Ngừng một thoáng, ông nói tiếp: “Tội thần Trầm Chu, còn không mau lĩnh chỉ?”

Dù đã cố gắng đứng vững nhưng Trầm Chu vẫn cảm giác được dưới chân mềm nhũn, bất giác đưa tay vịn nam tử bên cạnh, “Ngươi nói gì…”