Dứt lời, Phượng Chỉ bỗng quay đầu phất tay về phía cửa phòng, một nam một nữ từ bên ngoài lập tức ngã nhào vào trong, đứng sau lưng họ là một thanh niên tóc bạch kim.
Nhìn Tử Nguyệt và Sùng Minh ập vào, Phượng Chỉ mỉm một nụ cười ôn hòa, “Nghe trộm thích thú nhỉ?”
Tử Nguyệt lúng túng ngồi dậy, ra vẻ ngây thơ, “Í, đây không phải phòng của ta.” Nói rồi cô nàng nhanh nhảu vỗ mạnh lên lưng nam tử trung niên đằng sau mình, “Sùng Minh, ngươi dẫn đường thế nào vậy?”
Sùng Minh vẫn chưa kịp phản ứng, mới *Hở?* một tiếng thì nhận được ánh mắt của Tử Nguyệt, lập tức phối hợp theo: “Ờ nhỉ! Nhầm mất rồi, đều tại hai phòng nằm sát nhau nên ta không chú ý…”
Phượng Chỉ lại nói: “Nếu bổn quân nhớ không sai, phòng của Tử Nguyệt hẳn là ở đầu kia hành lang, được coi là gần đây sao?”
Tử Nguyệt chau mày càu nhàu Sùng Minh: “Ta đã nói là phương hướng có gì đó sai sai mà, thấy chưa, đi nhầm rồi kìa.” Rồi cô nàng đưa một tay túm lấy Sùng Minh, tay còn lại kéo Bạch Trạch, tươi cười nói: “Ngại quá, nhầm phòng, nhầm phòng rồi.”
Thấy hai người không hề động đậy, Tử Nguyệt hạ giọng kêu: “Còn đứng đực ra đó làm gì, sao không mau đi.” Theo nàng thấy, cho dù vị tôn thần này đang cười như gió xuân, nhưng xét tới tâm tư thâm trầm thì chỉ có hơn chứ không thể kém so với bằng hữu tốt Minh Quyết của y. Chưa kể, sắc mặt của thiếu nữ áo trắng bên cạnh y đã bắt đầu trở nên xám xịt rồi.
Song Sùng Minh lại gạt tay Tử Nguyệt ra, đi thẳng đến trước mặt vị tôn thần trên giường, nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Đế quân, thần là người thô lỗ, ăn nói có thể hơi khó nghe, nhưng thần có vài lời thật sự phải nói ra. Bất kể đế quân và thượng thần Phượng Chỉ có tư tình gì thì hôn sự với Thiên tộc vẫn còn ở trước mắt, cần phải giữ ý tứ một chút. Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, nếu bị truyền ra ngoài, mặt mũi của thượng thần Mặc Hành phải làm sao đây?”
Tử Nguyệt muốn ngăn nhưng mồm miệng người bên cạnh lại hết sức nhanh, thoáng cái đã nói xong một tràng, nàng chỉ có thể đứng một bên lo lắng. Nhị vị trên giường, một vị vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh, ý cười trên mặt không nhiều thêm một phần cũng chả bớt đi một phân, vị còn lại thì nhíu mày suy tư.
Phượng Chỉ như cười như không hỏi lại: “Thế nên, ý của Sùng Minh tướng quân là…?”
Vị tướng quân uy vũ trước đó còn hết sức nghiêm túc, một giây sau đã thay sang vẻ mặt ân cần, “Ý tiểu thần là, thượng thần hãy dẫn đế quân bỏ trốn luôn đi. Bấm tay nhẩm tính thì ba ngày này chính là thời cơ tốt nhất đấy.” Vừa nói ông vừa xoa tay, “Thực không dám giấu gì, phủ đệ của tiểu thần ở Nhân giới tiếp giáp với Không Động song vô cùng ít người lui tới, không những thế còn có địa thế phức tạp, dễ thủ khó công, hết sức phù hợp cho uyên ương tị nạn…”
Tử Nguyệt lảo đảo suýt ngã. Tướng quân, ngài có cần hễ mở miệng là toàn lý lẽ khiến người ta chới với như vậy không?
Thiếu nữ trên giường quả nhiên đưa tay lên xoa mạch máu đã phồng lên nơi thái dương, ờ, chắc là đã quá tuyệt vọng với cấp dưới của mình.
Nàng chưa kịp lên tiếng thì đã bị một tiếng nói ngăn lại: “Không được.”
Tử Nguyệt nhìn Bạch Trạch vừa lên tiếng, mới cảm thán trong bụng rằng ở đây rốt cuộc vẫn còn một vị thượng thần bình thường thì chợt nghe hắn nói tiếp: “Phủ đệ của tướng quân nằm tại hoang mạc lương thực khan hiếm, không ổn.”
Tử Nguyệt co rút khóe miệng, vị dị thú tuyệt thế này, tư duy của ngài quả nhiên cũng rất mới mẻ tuyệt thế đấy.
Phượng Chỉ nhoẻn môi tươi cười, “Tâm ý của Sùng Minh tướng quân bổn quân xin nhận, sau này nếu có cơ hội, bổn quân nhất định sẽ dẫn A Chu đến phủ của tướng quân bái phỏng. Phải rồi, không biết tướng quân làm sao biết được A Chu gặp nạn mà kịp lúc chạy đến tương trợ?”
Sùng Minh đặt tay lên chuôi đao bên hông, ánh mắt hơi ảm đạm đi, “Mấy ngày trước tiểu thần có nhận được chỉ dụ của thượng thần Mặc Hành, từ lúc đế quân bước chân đến Nhân giới thì đã cho bộ hạ âm thầm đi theo bảo vệ. Chỉ là hành động của tiểu thần lại bị một thế lực thần bí quấy nhiễu, cho nên…” Nói đến đây, trong mắt ông chợt ngập nước, vô cùng không hợp với hình tượng thô lỗ mạnh bạo của mình.
“Để đế quân gặp phải nguy hiểm, còn bị người ta làm bị thương nặng như vậy, thần thật sự quá vô dụng…” Ông đưa ống tay áo lên lau nước mắt đã chảy ra ào ào, lộ vẻ mặt như thấy chết không sờn lòng, “Đế quân, thần không còn mặt mũi nào gặp lại phụ lão của Không Động nữa, chỉ còn con đường mổ bụng tạ tội thôi.” Vừa nói vừa rút đao ra, như thật sự sắp đâm vào bụng mình.
Tử Nguyệt sửng sốt, vị này nói muốn rút đao mổ bụng liền rút thật, đúng là khiến người khác trở tay không kịp mà, nàng chưa kịp lên tiếng khuyên bảo thì đã nghe thấy Trầm Chu mở miệng: “Khoan đã.”
Nghe được hai chữ này của Trầm Chu, hai mắt Sùng Minh tướng quân lập tức sáng lên, “Đế quân quả nhiên không nỡ để thần chết!”
Trầm Chu khoan thai vuốt phẳng ống tay áo, điềm nhiên nói tiếp: “À không, bổn thần sợ ngươi làm dơ sàn nhà thôi, muốn mổ bụng cũng đừng mổ ở đây.”
Tử Nguyệt câm nín.
Còn Trầm Chu thì than thầm trong bụng, tiết mục này lúc trước cứ ba ngày sẽ diễn một lần, nàng cũng lười diễn theo rồi.
Sùng Minh bi thương xoay người đi ra ngoài, “Đúng là trẻ con lớn sẽ đòi tự do, đế quân trưởng thành rồi, không còn cần thần ra mặt nữa…”
Tử Nguyệt đưa mắt nhìn theo Sùng Minh ra khỏi cửa rồi quay lại nhìn Trầm Chu.
Người nào đó vừa đả thương tâm hồn của vị tướng quân có bệnh cuồng đế quân nhà mình điềm nhiên quay sang hỏi thanh niên dáng vẻ thư sinh bên cạnh: “Ta đói bụng, có gì ăn không?”
Thư sinh hỏi lại: “A Chu muốn ăn gì? Bổn quân tự mình xuống bếp.”
Thiếu nữ đáp: “Sườn kho.”
Bạch Trạch bổ sung: “Cá chưng.”
Tử Nguyệt bảo: “Bạch Trạch, có ai hỏi ý kiến của ngươi đâu.” Dứt lời liền nghiêm trang quay sang nói: “Thịt xào nấm hương.”
Nói đến vấn đề cơm nước, bốn người có một loại ăn ý không tên.
Thế là Phượng Chỉ đứng dậy đi xuống bếp nấu cơm, Bạch Trạch chẳng nói chẳng rằng theo sát sau lưng, Tử Nguyệt nhân lúc chưa tới giờ cơm tranh thủ đi tìm tình lang Đông Phương Khuyết. Còn lại một mình trong phòng, Trầm Chu suy nghĩ một lúc rồi quyết định ngủ thêm giấc nữa.
Nơi bọn họ đang ở vốn là thiên viện nhà cũ của một viên quan nhỏ, gia chủ được lên chức nên đã dẫn cả gia đình đến kinh thành, chỉ lưu lại một lão bộc trông chừng cả khuôn viện rộng lớn. Sau khi giăng kết giới quanh thiên viện rồi thì không cần ngại có người quấy rầy nữa. Bên trong thiên viện có vườn rau, tuy đã nhiều năm không có người chăm sóc nhưng vẫn hết sức tươi tốt.
Phượng Chỉ giao phó cho đám thần tướng rảnh rỗi không có gì làm ra ngoài mua thịt cá, còn mình thì thong thả đi tới vườn rau, khiến chúng thần tướng không khỏi kinh ngạc đến há hốc mồm.
Bởi vì bọn họ thật sự không ngờ một thượng thần như Phượng Chỉ sẽ làm những hành động đời thường như vậy. Tuy Phượng hoàng trong truyền thuyết được đồn là rất bình dị dễ gần, nhưng có dễ gần đến mấy thì cũng vẫn là một thượng thần, đa phần thượng thần thượng cổ đều đã tạ thế, chỉ còn lại mỗi Phượng Chỉ và Mặc Hành, cho nên bọn họ trong mắt người đời đã trở thành nhân vật nên ngồi trên cao để chiêm ngưỡng.
Tuy là thần tướng Không Động nhưng bọn họ đều là tiểu thần cấp dưới cùng, dĩ nhiên làm gì có cơ hội được cận kiến thượng thần Mặc Hành, chỉ có vài người được bái kiến ở khoảng cách xa tít mù mà thôi. Theo lời những người từng có được diễm phúc kia thì, chỉ mỗi vẻ uy nghi từ thời xa xưa kia cũng đủ khiến người khác cam tâm tình nguyện cúi đầu.
Vì thế, chúng thần tướng không khỏi cảm thấy, nam tử hiện đang nhàn nhã hái rau trong vườn và Phượng hoàng trong tưởng tượng của bọn họ… thật sự có chút không giống.
Nhất là khi thấy hắn không ngại bùn đất ngồi xổm xuống nhổ củ cải, bọn họ đều bị chấn động dữ dội, tôn thần ơi, ngài sở hữu sức mạnh đủ để đảo loạn lục giới, sao phải đích thân động thủ nhổ củ cải vậy?
Băn khoăn quấn quýt hết cả buổi, bọn họ mới chợt à há… đây hẳn là cảnh giới của thượng thần. Củ cải do thượng thần đích thân nhổ nhất định ngọt phải biết.
Cảm khái xong, bọn họ mới theo lời dặn đi ra chợ mua thịt cá.
Bạch Trạch đứng cách vườn rau ba mét, lẳng lặng nhìn nam tử cầm mớ củ cải vừa nhổ được đứng dậy, vạt áo còn lấm ít bùn đất. Nếu không phải cảm giác được khí tức viễn cổ thấp thoáng tỏa ra từ người đối phương, Bạch Trạch thấy ngay cả mình cũng không nhận ra thân phận của y, mà nhầm y chỉ là một thư sinh thanh tú.
Phượng Chỉ đứng dưới giàn mướp xanh ngắt, tóc mai nhẹ lay động trong gió, điềm nhiên lên tiếng: “Bạch Trạch, không cần theo sát bổn quân một tấc cũng chẳng rời như vậy đâu. Tuy bổn quân hiểu được ám hiệu của Sùng Minh tướng quân, nhưng thật sự không thể tiếp nhận hảo ý của ông ấy.” Nụ cười thong dong trên mặt chậm rãi biến mất, thay bằng một tiếng thở dài rất khẽ, “Bổn quân rất muốn mang nàng đi, nhưng phải được nàng nguyện ý.” Rồi hắn đổi hướng đề tài về phía Bạch Trạch, “Lần này ngươi lịch kiếp thành công, Mặc Hành bỏ ra không ít sức lực nhỉ.”
Thần sắc trên mặt Bạch Trạch vẫn không đổi, nhưng con ngươi lại hơi nở lớn, dẫu chỉ là thoáng qua rồi liền trở lại như bình thường, bình tĩnh nói: “Ra ngươi cũng biết.”
Phượng Chỉ nhẹ giọng nói: “Cõi đời này ngoại trừ y, còn ai dám đánh ván cược này nữa chứ?”
Lịch kiếp của thần thượng cổ, ngay cả Thiên đế cũng không dám tự dẫn xuống. Nghe nói năm đó Thiên đế từng định mạo hiểm thử một lần, có bóng gió hỏi thăm ý kiến của Mặc Hành nhưng không nhận được bất kỳ chỉ điểm gì, cho nên cuối cùng đành buông tay với chuyện lịch kiếp thăng cấp. Vì vậy mà đến giờ, thần cách của Thiên đế vẫn dưới cơ Mặc Hành và Phượng Chỉ.
Hôm nay Mặc Hành giúp đỡ Bạch Trạch độ kiếp, thật sự chẳng khác nào quẳng cho Thiên đế một cái tát vào mặt, không cần nói cũng biết Thiên đế sẽ tức giận đến cỡ nào khi biết được chuyện này.
Bạch Trạch cũng không phủ nhận, “Ta cũng không ngờ Mặc Hành lại giúp ta độ kiếp, bản thân y đã suy kiệt, qua lần này hẳn đã tiêu hao hết phần thần lực còn lại.” Rồi hắn chẳng nhịn được bình luận thêm: “Lỗ mãng hết sức.”
Hắn cuối cùng cũng biết tính liều của nha đầu kia từ đâu tới rồi.
Ánh mắt Phượng Chỉ thêm thăm thẳm, “Y có chuyện nhờ cậy ngươi, dĩ nhiên sẽ không để ngươi chết.”
Bạch Trạch bình tĩnh nói: “Đúng, y phó thác Trầm Chu cho ta.”
Phượng Chỉ hỏi như khẳng định: “Thế nên ngươi mới thề tận hiến với A Chu ư?”
“Ta nhận nhân tình của Mặc Hành, dĩ nhiên phải hoàn trả.”
“Chỉ vì thế?”
Bạch Trạch im lặng một thoáng, không trả lời thẳng câu hỏi của đối phương mà chỉ nói: “Phượng hoàng, ta và ngươi khác nhau, ta hành động chỉ theo đạo lý, tuyệt đối không liên quan đến tư tình.” Dứt lời hắn liền cất bước bỏ đi.
Phượng Chỉ vẫn đứng tại chỗ, tắm mình trong ánh mặt trời và gió nhẹ, khẽ thì thầm một câu: “Đạo lý ư…”
Cùng lúc đó, vị tướng quân trung niên đang khoanh tay nép vào một góc tường, hơi giật giật khóe môi, bên dưới hàm râu quai nón vẫn mơ hồ nhìn ra được dung mạo anh tuấn. Ông bặm trợn quay sang viên thuộc hạ đang đứng cạnh mình, hung hăng răn đe: “Tuyệt đối không được lỡ miệng tiết lộ nửa chữ những gì vừa nghe, nhất là ở trước mặt đế quân, nghe rõ chưa.”
Viên thuộc hạ gật đầu lia lịa, vừa *dạ* một tiếng lại không nhịn được hỏi: “Tướng quân định giữ không nói ra ý chỉ của thượng thần Mặc Hành đến bao giờ thế?”
Sùng Minh trợn mắt nhìn thuộc hạ, “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, ba ngày sắp tới không ai được phép hành động thiếu suy nghĩ, đàng hoàng ở yên hết cho ta, sau đó tính sau!”
Viên thuộc hạ vội thưa: “Tuân lệnh.”
“Còn dính với ta ở đây làm cái gì, sao không đi xem đế quân có gì cần dặn dò, hoặc đi giúp thượng thần Phượng Chỉ làm cơm, cả lũ chẳng đứa nào biết xử sự cả…”
Mắng đuổi thuộc hạ đi xong, thần sắc vị tướng trung niên dần trở nên trầm lặng.
Những gì ông có thể giúp đế quân cũng chỉ là tranh thủ được ba ngày thôi…
Ông đúng là một thần tử vô dụng.