Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 2 - Chương 89: Giao nàng cho Phượng hoàng




Nhìn thấy phản ứng của nàng, trong đầu Phù Uyên chợt bùng lên lửa giận, nhớ đến thư sinh áo trắng đi cùng nàng hôm đó thì thần sắc càng thêm âm trầm, song một lát sau hắn bỗng bật cười, “Phượng Chỉ? Ngươi và đế quân của Phượng tộc thân thuộc đến mức có thể gọi thẳng tục danh rồi à?”

Người này biết Phượng Chỉ? Trầm Chu không khỏi càng thêm nghi hoặc về thân phận của hắn, nhưng chuyện khiến nàng khó hiểu nhất chính là về diễm linh châu.

Thần lực của nàng đã được chỉnh sửa nên mới trông như bây giờ, nàng vốn mang nguyên tố thủy, chỉ có thể làm phụ thần, hoàn toàn không có tư cách thừa kế đế vị. Song Không Động không thể vô chủ, Mặc Hành đã dung hòa diễm linh châu vào trong nguyên thần của nàng, cưỡng chế thần lực của nàng thành thuộc tính hỏa, thần ấn trên trán nàng cũng nhờ diễm linh châu mới có thể hiện ra. Nếu bí mật này bị vạch trần, không nói đến chuyện danh dự của Mặc Hành rơi thẳng xuống bùn, e kẻ mạo danh đế quân Không Động là nàng sẽ bị trừng trị trước tiên.

Hoảng hốt thoát khỏi mạch suy nghĩ, Trầm Chu vùng ra khỏi lòng nam tử, nhưng cố gắng mấy vẫn bị hắn ôm bằng tư thế khác.

“Ngươi bắt ta tới đây rốt cuộc để làm gì, muốn chém muốn róc thịt thì mau làm đi!”

Phù Uyên không đáp lời nàng, chỉ lạnh nhạt hỏi Tri Nguyệt đang quỳ dưới chân: “Còn chuyện gì nữa?”

Tri Nguyệt thưa: “Chỗ của liên minh Nhật Nguyệt xảy ra chút chuyện.”

Phù Uyên ngạc nhiên nói: “Hửm? Xem ra ta đã coi thường tên đệ tử của Trường Minh Kiếm Phái kia rồi.”

Thoáng liếc nhìn Trầm Chu, Tri Nguyệt còn đang do dự thì chợt nghe nam tử thản nhiên bảo: “Nói thẳng đi.”

Được lệnh nàng liền nói: “Viện binh của Trường Minh Kiếm Phái và Không Động đều đã đến, hiện đang trên đường đến tám cửa tử của Thiên La trận rồi, theo tốc độ này thì trước hừng đông bọn họ sẽ phá trận xong. Ngoài ra, Bạch Trạch đã chịu đến đòn lôi kiếp cuối cùng trước khi thăng cấp thành thượng thần, nếu hắn thành công độ kiếp…” Nàng dè dặt nhắc nhở: “E chúng ta ta không nên lưu lại đây lâu.”

Một loạt tin tức cùng lúc ập đến, Trầm Chu nhất thời không tiêu hóa kịp, viện binh của Trường Minh Kiếm Phái và Không Động, Bạch Trạch lịch kiếp thành thượng thần… bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Phù Uyên trầm ngâm trong chốc lát mới hờ hững mở miệng: “Tiêu hủy ảo cảnh này đi.”

Như đã sớm đoán được trước, Tri Nguyệt *dạ* một tiếng rồi do dự nhìn về phía Trầm Chu, “Chủ nhân định… tính sao với Trầm Chu cô nương?”

Phù Uyên ném cho nàng ta một ánh mắt lạnh lùng, “Đi làm chuyện ngươi nên làm đi.”

Tri Nguyệt run lên một cái, biết điều lui xuống.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Phù Uyên cúi đầu nói với Trầm Chu: “Cầu xin thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, thế nào?”

Trầm Chu lạnh lùng đáp: “Đế quân Không Động tuyệt đối không làm mấy chuyện thấp kém như cầu xin khoan dung của người khác. Phù Uyên, ngươi cho rằng bổn thần là hạng giống ngươi ư?”

Hắn cúi đầu nhìn, không biết từ khi nào thiếu nữ trong lòng đã rút trâm cài tóc xuống, lăm lăm dí trước ngực hắn.

Trầm Chu chống tay trái nhỏm dậy, tay phải vẫn cầm chặt chiếc trâm, trên khuôn mặt thanh tú lộ vẻ quyết liệt không lùi bước.

Đối phương nghiêng người về phía này, nàng gằn giọng uy hiếp: “Còn chạm vào ta thì đừng trách.”

Hắn chăm chú nhìn nàng một thoáng rồi bỗng đưa bàn tay gầy trơ xương lên, cùng lúc đó tiếng trâm nhọn cắm phập vào da thịt vang lên.

Mũi trâm cắm sâu trước ngực song hắn như hoàn toàn không cảm thấy gì, vẫn nhẹ nhàng đưa tay lau máu đen trên mặt nàng, điềm nhiên nói: “Có đâm thêm mấy lần nữa thì ta cũng chẳng thấy ngứa hay đau. Từ chín ngàn năm trước ta đã không còn bất kỳ giác quan nào, ngươi cần gì phải tự làm khổ mình như thế.”

Hắn đã mất hết tất cả giác quan, cho nên có ôm nàng vào lòng cũng hoàn toàn không cảm nhận được nhiệt độ của nàng, chẳng qua trong máu như có một cảm giác thân cận không tên ăn sâu vào khiến hắn có phần lưu luyến. Cảm giác kia tuy mờ ảo như có như không, nhưng lại chính là thứ duy nhất hắn cảm thụ được suốt chín ngàn năm qua.

“Căn quả này nói đến thì còn phải cảm ơn vị thượng thần mà ngươi tôn kính kia ban tặng.”

Trầm Chu giật mình, bất giác như bị lời đối phương vừa nói làm cho nghẹn họng, thật lâu sau mới nhỏ giọng lắp bắp: “Mặc Hành… không thể nào.”

Vừa dứt lời nàng liền trầm mặc. Trầm Chu, sao mi lại có thể nghi ngờ Mặc Hành? Cõi đời này mi có thể không tin tưởng bất kỳ ai, chỉ riêng với Mặc Hành là tuyệt đối không thể. Bình tâm lại, nàng ngước mắt lên, nói: “Phù Uyên, ngươi có oan khuất gì thì hãy đường đường chính chính theo ta trở về Không Động. Nếu ngươi đã nhận định là lỗi của Mặc Hành, tại sao không giáp mặt đối chất với người? Nếu quả thật là như lời người nói, bổn thần sẽ trả lại công bằng cho ngươi.”

Nam tử nghe xong lập tức *phì* một tiếng rồi cười đến run người, “Trả lại công bằng cho ta? Đồ giả mạo như ngươi có tư cách đó sao?”

Phẫn nộ trong lòng lại bị lôi ra, Trầm Chu tức giận quát lớn: “Thế nào là đồ giả mạo? Bổn thần là hậu nhân Không Động, sẵn sàng chết sống cùng với Không Động bất cứ lúc nào!” Tâm trạng bị kích động, vết thương trên người cũng bắt đầu đau đớn trở lại, nàng nhịn đau, hổn hển nói: “Đây là… lời hứa của ta với Mặc Hành.”

Về chuyện Trầm Chu rốt cuộc có phải là đế quân chân chính của Không Động hay không, Phù Uyên thật sự không muốn truy cứu nữa. Nàng đã mặt dày tự nhận thì tùy nàng vậy, hắn vốn cũng chẳng có ý định cướp vị trí của nàng.

Hắn thở dài buông ra một chữ ‘Thôi!’ rồi rút trâm ra khỏi ngực mình, lấy khăn tỉ mỉ lau sạch sẽ vết máu mới cài lại vào búi tóc nàng, “Nếu để ý cái chức này như vậy thì giả cho giống một chút, chớ có như lần trước, thiếu chút nữa đã chủ động tiết lộ cho người khác biết.”

Trầm Chu ngẩn người, lạc giọng hỏi: “Ngươi lén lút giám thị ta?”

Mấy ngày trước, bởi vì nhất thời xúc động nàng đã suýt nói ra sự thật với Phượng Chỉ, chẳng qua sau đó lại bị nụ hôn của Phượng Chỉ ngăn lại. Ngay cả chuyện này mà đối phương cũng biết, không phải giám thị nàng thì là gì?

“Nếu không muốn người khác biết thì đừng làm, ngươi cho rằng ta muốn nhìn mấy chuyện nữ nhi tình trường của ngươi sao?” Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy.

Thấy hắn vừa đứng dậy liền mò mẫm quải trượng bên cạnh giường, Trầm Chu không khỏi lại ngẩn người. Người này có khả năng bày bố trận pháp hung tà như Thiên La trận, cũng có thể tùy ý vận dụng huyễn thuật, vậy mà thật sự không thể đi đứng như người bình thường?

Nam tử đi đến cạnh bàn rót trà, cử động tuy hơi chậm nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất ngạo nghễ và tôn quý trời sinh.

Cõi đời này vì sao lại có người như vậy?

Trầm Chu còn ngơ ngẩn thì đối phương đã quay lại đưa chén trà đến trước mặt nàng, ra lệnh: “Uống đi.”

Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, “Không uống.” Ai biết hắn có động tay động chân gì trong nước trà không, là đồ ngốc mới uống trà của hắn.

Thế là Phù Uyên chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp giữ cằm của Trầm Chu, thô bạo đổ chén trà vào miệng nàng. Nàng bị sặc ho khan không ngừng, song hắn chỉ thản nhiên đứng nhìn, mắt nhuốm ý cười, “Ai bảo ngươi không ngoan ngoãn nghe lời.”

Trầm Chu nhăn mặt, “Phù Uyên, trong trà có thứ gì?”

Đối phương điềm nhiên nói: “Khoảng trăm trứng cổ trùng.”

Nàng lập tức cúi mình bên mép giường, cố gắng nôn nước trà ra, trong lúc nàng chỉ hận không thể nôn hết lục phủ ngũ tạng ra mới thôi, bên tai lại vang lên giọng nói có phần hả hê của đối phương: “Đùa ngươi thôi.”

Trầm Chu trầm mặc. Biết tên này nói dối thành thói mà nàng còn đi tin lời hắn!

Nhớ đến đám quái vật đụng độ dưới địa cung hôm đó, thần sắc nàng lại trở nên ngưng trọng. Hắn bắt đám địa tiên, yêu quân, tinh linh và tiểu yêu kia, rút cạn linh phách rồi dùng trùng độc điều khiển bọn họ, cố ý dụ nàng vào địa cung thật ra cũng chỉ để thu hút sự chú ý của nàng, che giấu mục đích thật sự của mình. Mục đích chính của hắn e chính là tranh thủ thời gian để bày bố Thiên La trận.

Nàng ngước mắt nhìn lên, “Ta đã rơi vào trong tay ngươi, những người bị ngươi bắt đã trở nên vô dụng, thả bọn họ đi.”

“Tự thân còn khó bảo toàn mà vẫn lo lắng cho người khác? Yên tâm, trùng độc trong người bọn chúng sẽ thay ta giải quyết gọn ghẽ mọi chuyện.”

Nàng cả giận nói: “Ngươi…” Như vậy nàng trao đổi với Yêu hoàng bằng thứ gì?

Trước khi Trầm Chu vọng động kịp làm gì, Phù Uyên đã đưa tay điểm ấn lên trán nàng.

Diễm linh châu trong cơ thể lại xao động dữ dội, long hỏa theo kinh mạch tụ lại ở mi tâm nơi ngón tay đối phương chạm vào. Trầm Chu muốn trấn áp long hỏa nhưng mọi sức lực như đều tan biến, toàn thân như bị liệt hỏa hun đốt, đau đớn đến cực cùng.

Nhìn thấy thần sắc thống khổ của nàng, Phù Uyên rút tay lại cho vào trong tay áo.

Xem ra diễm linh châu đã hòa thành một thể với nguyên thần, nếu dùng sức lấy diễm linh châu ra, e linh phách của nàng sẽ tổn thương đến mức không thể phục hồi.

Đầu ngón tay đối phương vừa dời đi, Trầm Chu lập tức nằm rạp xuống giường, thở hổn hển không ngừng, nhìn qua có chút đáng thương.

Phù Uyên lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng, chỉ lát sau đã nghe thấy tiếng của Tri Nguyệt, “Chủ nhân, tất cả đã được chuẩn bị xong, có cần mang Trầm Chu cô nương đi cùng không ạ?”

Hắn nhìn lướt qua thiếu nữ đang khổ sở thở dốc trên giường, ánh mắt từ từ trở nên tĩnh mịch, “Không. Giờ vẫn chưa phải lúc trực tiếp đối đầu với Không Động.”

“Ý chủ nhân là…”

“Chẳng phải Phượng hoàng đã đến rồi sao, giao nàng cho hắn đi.”

Vừa dứt lời, Phù Uyên bỗng cúi xuống thì thầm bên tai Trầm Chu mấy câu, mái tóc đen buông chảy trên bờ vai gầy guộc như thác đổ. Sau khi nói xong, thấy mặt nàng trắng bệch, hắn không khỏi chậm rãi nhếch môi, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên ý cười lạnh lùng, “A Chu, chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi, không hề ngoảnh lại nhìn thêm lần nào nữa.

******

Bên trong buồng xe ngựa lộng lẫy và xa hoa, nam tử đưa ngón tay gầy gò tái nhợt ra vén màn xe lên, nhìn về phía Lâm Nguyệt các sừng sững trong bóng đêm, ánh mắt càng thêm thăm thẳm. Một lát sau, hắn thả màn xe xuống, tiện tay cầm mặt nạ gỗ nằm trên sàn xe đeo lên, dung nhan tuấn mỹ cực độ lập tức bị che khuất sau vẻ xấu xí của mặt nạ.

Mặc Hành, sẽ có một ngày ta tự tay đoạt về toàn bộ những thứ đã bị ngươi chiếm đoạt…

******

Sau khi phong bế toàn bộ thần lực, Phượng Chỉ tiến thẳng vào trong Thiên La trận. Vầng trăng đỏ như máu trên cao biểu thị bất kỳ vật gì trong trận pháp cũng đều trở nên hung tàn dị thường, ngay cả từng cọng cỏ phiến là cũng nhuốm mùi sát khí, càng đến gần Phong Nguyệt lầu, tà khí càng thêm nồng nặc. Thân ảnh vị thượng thần với trường bào màu trúc xanh thật lạc loài giữa khung cảnh này.

Cho dù không có thần lực hộ thể thì khí tức thanh thuần trên người Phượng Chỉ vẫn đủ khiến bất kỳ vật ô uế nào e ngại. Vừa tiến vào phạm vi của Phong Nguyệt lầu, một luồng chướng khí nồng nặc ập đến, hắn rũ mắt nhìn xuống, quanh chân liên tục có hắc trùng bò đến, chi chít mặt đất khiến người khác phải ớn lạnh sống lưng.

Yêu trùng trăm chân, lực sát thương không cao nhưng với số lượng nhiều như thế này thì cũng không dễ giải quyết…

Phượng Chỉ phủi số trùng đã bò lên chân mình, lùi lại đến một nơi còn thoáng đãng, thong thả mở một cuộn giấy ra, gọi: “Tỳ Hưu.”

Trên trang giấy có vẽ hình của thần thú Tỳ Hưu*, nét vẽ vô cùng đơn giản nhưng hết sức sống động. Theo tiếng gọi của Phượng Chỉ, nét mực như chợt có sự sống, uốn éo một chút rồi nhảy ra khỏi cuộn giấy.

*Tỳ Hưu: linh vật có hình dáng hao hao giống Kỳ Lân, thường được thờ phụng với ngụ ý mang tới sự tài lộc bình an cho người sở hữu chúng.

Tỳ Hưu – thần thú thượng cổ với khí phách mạnh mẽ, đủ sức nuốt chửng vạn vật.

Phượng Chỉ thong thả nói với thần thú: “Nơi này giao cho mi.”

Nhìn con Tỳ Hưu không đợi hắn nói hết câu đã lao thẳng vào bầy yêu trùng, Phượng Chỉ chẳng biết nói gì hơn, lâu quá không thả nó ra rồi sao…

Từ xa bỗng vọng lại tiếng *ầm ầm*, theo tiếng động nhìn lại thì huyễn cảnh đang dần sụp đổ, hắn nghiêm mặt lại, vội vàng chạy về phía Lâm Nguyệt các.