Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 2 - Chương 67: Yêu hoàng bắt nạt cô?




Dưới sự hướng dẫn của Cảnh Diễm, Trầm Chu đi thẳng đến trước điện Tịch U của Yêu hoàng. Cửa điện tỏa ra hàn khí âm trầm, như cảm nhận được sự xuất hiện của Trầm Chu, cửa điện nặng nề mở rộng để lộ đại điện trống trải mờ ảo ánh đèn.

Cảnh Diễm lặng lẽ tránh sang một bên, Trầm Chu liếc hắn một cái rồi nhấc chân bước lên bậc thang dẫn vào điện, Bạch Trạch cũng theo sau thì bị Cảnh Diễm ngăn lại, “Xin thượng thần vào một mình.”

Bạch Trạch phản bác: “Ta là tọa kỵ của Trầm Chu, dĩ nhiên phải luôn ở cùng nàng.”

Nhưng Cảnh Diễm vẫn khăng khăng không đổi ý, “Đây là lệnh của ngô hoàng.”

Đôi mắt xanh biếc của Bạch Trạch lóe lên hàn ý, “Yêu hoàng lúc ở Không Động không hề kiêng kỵ xông thẳng đến trước mặt thượng thần Mặc Hành, bây giờ đang ở địa phận của Yêu tộc mà còn phải e ngại à?”

Cảnh Diễm vừa định lên tiếng bác bỏ thì lại nghe Trầm Chu cười nhạt: “Nhập gia tùy tục, Bạch Trạch, đến nhà người khác thì không được vô phép tắc, xấu mặt lắm.”

Những lời này chính là ám chỉ Yêu hoàng không có phép tắc, sắc mặt Cảnh Diễm tức trầm xuống nhưng hắn vẫn cố nhịn không phát tác, chỉ nói một tiếng ‘Mời’ gọn lỏn với Trầm Chu.

Trầm Chu một mình tiến vào đại điện, tầng tầng rèm lụa cùng một sắc đỏ như yêu hỏa trong điện được rẽ ra theo từng bước chân của nàng, khiến không gian càng thêm yêu mị dị thường. Đến trước tầng rèm cuối cùng thấp thoáng bóng người phía sau thì nàng đứng lại, rèm lụa liền tự động vén sang hai bên.

Đối diện là một nam tử ngồi trên vương tọa, trường bào phủ xuống chạm đất, đôi mắt lãnh đạm đang nhìn thẳng về phía nàng.

Trầm Chu lên tiếng trước: “Lưu Quang, bổn thần đã đến.”

Lưu Quang hờ hững mở miệng: “Bổn tọa chờ ngươi đã lâu.”

Trầm Chu nói thẳng: “Không cần phí lời nói nhảm nữa, bổn thần đi chuyến này là muốn mang bọn Dạ Lai về. Nếu Yêu giới không thả người, hôm đó ngươi làm gì ở Không Động, hôm nay bổn thần cũng sẽ y vậy thử một lần.”

Lưu Quang bật ra một tiếng cười lạnh, ngữ khí hờ hững không hề thay đổi, “Nha đầu cuồng vọng. Muốn dẫn người của ngươi về? Được thôi. Mang người của bổn tọa đến đổi lại.”

Trầm Chu tiến lên một bước, “Hôm đó ngươi lật tung cung Hoa Dương của ta, có tìm thấy người của ngươi không?”

Lưu Quang cũng vô cùng thẳng thắn, “Không.”

Trầm Chu lại tiến thêm một bước, “Sứ giả bổn thần cử đến Yêu giới đều bị ngươi bắt nhốt lại, ngươi có tra hỏi được gì từ miệng bọn họ không?”

Câu trả lời của Lưu Quang vẫn không đổi, “Cũng không.”

Trầm Chu chỉ còn cách hắn một bước ngắn, “Đã vậy thì tại sao ngươi vẫn khăng khăng cho rằng yêu quân mất tích hiện đang bị giấu ở Không Động? Ngươi hẳn cũng đã thấy, tướng sĩ của bổn thần có ai lại không kiên cường, không khí vũ hiên ngang chứ? Vì một yêu quân mà đáng để bổn thần vứt bỏ bọn họ?”

Khi nói những lời này, ngữ khí của Trầm Chu vừa khí phách lại vừa nghiêm nghị. Dứt lời nàng liền đưa tay túm lấy vạt áo Lưu Quang lôi hắn khỏi vương tọa, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nhìn kỹ đi, ánh mắt bổn thần có chỗ nào giả dối không?”

Không hề dao động nhịp thở, Lưu Quang vẫn giữ nguyên tư thế đối mặt nhìn nàng.

Khí thế khi nãy của thiếu nữ này quả thật đáng để hắn bội phục, thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã lấy lại quyền chủ động, lật người đè Trầm Chu xuống dưới, đôi mắt lạnh lùng phản chiếu vẻ mặt bất ngờ của nàng.

Chút cảm xúc rốt cuộc mới xuất hiện nơi đáy mắt Lưu Quang lại là vẻ khinh thường nhàn nhạt, “Bổn tọa từng nói người của mình đang ở chỗ ngươi sao?”

Trầm Chu giơ tay lên đỡ, trong mắt đằng đằng sát khí, “Lưu Quang, buông bổn thần ra!”

Lưu Quang túm cổ tay Trầm Chu đè trở lại, mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm, “Đúng như ngươi vừa nói, một yêu quân mất tích chẳng là gì với bổn tọa. Nhưng hắn dù gì cũng là trưởng lão, biết không ít bí mật của Yêu giới, nếu không vì bị đám lão già kia ngày ngày lải nhải bên tai, bổn tọa làm gì phải cất công đến Không Động một chuyến chỉ vì chuyện như vậy chứ.”

Trầm Chu bị hắn khống chế dưới người không thể động đậy, nghe vậy thì lạnh lùng nói: “Ta đã nói từ trước, Không Động không có người ngươi muốn tìm.”

“Bổn tọa dĩ nhiên biết hắn không ở Không Động.” Ngọn đèn yêu trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tô thêm vẻ tà mị trên khuôn mặt như điêu khắc, “Nhưng việc hắn mất tích lại có liên quan đến Không Động.” Từng đợt hơi thở ấm nóng phả lên mặt Trầm Chu khiến nàng cứng người, “Đã nói đến nước này mà còn chưa hiểu được ý của bổn tọa?”

Trầm Chu suy nghĩ một lúc liền phẫn nộ nói: “Chuyện không phải do ta gây ra, đừng hòng mong ta làm chân chạy vặt cho ngươi.”

Khóe môi Lưu Quang khẽ nhếch nhưng trên mặt không hề có chút ý cười, “Đã vậy thì hôm nay ngươi chỉ có thể mang đi chín cái xác không hồn mà thôi.”

Đáy mắt Trầm Chu lập tức tràn đầy sát khí, “Ngươi dám!”

Lực tay đang giữ nơi đầu vai Trầm Chu đã gần như bóp nát xương vai nàng, hắn thản nhiên buông lời uy hiếp: “Cần xem thử bổn tọa có dám hay không không?”

Trầm Chu trợn mắt nhìn đối phương, sao trên đời này lại có hạng người vô lại như vậy? Chuyện chẳng chút liên quan đến nàng, nhưng chỉ vì có người mượn mặt nàng thì nàng phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho những gì hắn làm sao? Quá mức hoang đường rồi.

Song sự tình đã đến nước này, nàng còn lựa chọn nào khác sao? Chẳng lẽ thật sự phải tụ họp binh lực đánh với Yêu giới một trận? Đến lúc đó sinh linh đồ thán, lục giới đại loạn, nàng cũng gánh không nổi tội này.

Thần sắc thay đổi mấy lượt mới trấn định lại được, Trầm Chu hỏi nam tử trước mặt: “Thay ngươi hoàn thành chuyện này có lợi gì cho ta?”

Lưu Quang nghe vậy thì nới lỏng lực bóp vai nàng, “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết kẻ mạo danh mình rốt cuộc có mục đích gì sao?”

Trầm Chu thừa dịp hắn buông lỏng lập tức giật người tránh sang một bên, vuốt phẳng nếp áo mới lạnh giọng nói: “Bổn thần tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.” Rồi nàng đưa mắt nhìn, cao ngạo hừ một tiếng, “Nếu Yêu giới các ngươi đã vô dụng như vậy thì bổn thần cũng không ngại phí sức một lần.”

Lưu Quang đứng thẳng người dậy, mái tóc dài buông xõa xuống trên vai, cũng khẽ hừ lạnh, “Nha đầu mạnh miệng, bổn tọa cho ngươi mười ngày.”

Mười ngày? Gã Lưu Quang này…

Trầm Chu lạnh lùng nhắc nhở: “Lưu Quang, ngươi chớ được voi đòi tiên.”

Lưu Quang chậm rãi nói: “Nếu thấy làm không được thì đi nhặt xác đi.”

Siết chặt nắm đấm dưới ống tay áo, Trầm Chu cố nén sự bất mãn chực bùng nổ trong ngực, nghiêm mặt nói: “Lưu Quang, bổn thần muốn xác nhận sự an nguy của con tin.”

Lưu Quang hờ hững đáp: “Cảnh Diễm sẽ đưa ngươi đi.” Vừa nói hắn vừa di động đến ngồi xuống trên vương tọa, ném ra thêm một câu: “Mười ngày sau bổn tọa sẽ ở đây chờ ngươi, chớ làm bổn tọa thất vọng.”

Trầm Chu hầm hầm ra khỏi điện Tịch U, rảo chân bước xuống bậc tam cấp rồi thẳng tay đấm mạnh vào một gốc cây gần đó, khiến tàng cây rung chuyển dữ dội.

Tên yêu quân Cảnh Diễm cũng chỉ thoáng nhăn mày chứ không nói gì.

Bạch Trạch đi đến hỏi nàng: “Trầm Chu, Yêu hoàng bắt nạt cô à?”

Trầm Chu hậm hực nói: “Còn lâu mới có chuyện đó.” Nhưng nhớ đến bản thân vừa rồi bị Lưu Quang đẩy ngã thì lại sầm mặt, cũng may phần lớn cơn tức đã được phát tiết lên gốc cây vừa nãy, nàng quay người ra lệnh cho Cảnh Diễm: “Dẫn bổn thần đi gặp bọn họ.”

Cảnh Diễm đã được lệnh của Lưu Quang từ trước nên cũng không nói nhiều, chỉ nghiêng người đưa tay về một hướng, “Xin mời.”

Địa lao tối tăm ngập mùi hôi thối và mùi máu tươi ngai ngái khiến Trầm Chu liên tục nhíu mày, Bạch Trạch lại càng ghét bỏ thứ mùi này hơn ai hết. Từ khi ra đời đã lấy linh khí làm thức ăn, thần lực trên người nó tinh khiết đến cực điểm, cho nên mới đi được nửa thông đạo dẫn đến địa lao, nó liền không chịu được phải hóa thành dạng mèo trốn vào trong ngực Trầm Chu, nhờ cậy khí tức trong trẻo trên người nàng giữ cho đầu óc thanh tỉnh.

Hai người đi được thêm mấy bước, nhận ra một mùi vị quen thuộc, Bạch Trạch liền trầm giọng nói: “Ta ngửi được mùi máu của Dạ Lai.”

Trầm Chu nghe vậy liền vội vã lao về phía trước, hướng về phía kết giới vô hình kêu to: “Dạ Lai!”

Bóng tối đối diện không hề có bất kỳ tiếng động nào đáp lại, chỉ mơ hồ thấy được bóng dáng của một nam tử đang bị trói trên cọc gỗ, mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Trầm Chu lập tức quét ánh mắt sắc như dao về phía Cảnh Diễm, quát to: “Các ngươi đã làm gì hắn hả?”

Ánh sáng lờ mờ trong địa lao khiến nàng không nhìn rõ vẻ mặt của gã yêu quân, chỉ nghe được giọng nói bình thản như nước của hắn, “Thần lực của Dạ Lai thần quân mạnh mẽ khó lường, dĩ nhiên phải dùng chút thủ đoạn khống chế tứ chi bọn ta mới có thể yên tâm.”

Trầm Chu lạc giọng hỏi: “Thủ đoạn? Là loại thủ đoạn thế nào?”

Đối phương thản nhiên đáp: “Chỉ đóng đinh tay chân lên cọc gỗ mà thôi, thượng thần yên tâm, có đau một chút nhưng trước khi chảy cạn máu thì thần quân không chết được đâu.”

Cảnh Diễm vừa dứt lời thì cổ họng lập tức bị một cánh tay đánh tới, nhưng hắn cũng chẳng buồn né tránh, để mặc cho bàn tay hơi lạnh kia khóa chặt cổ mình.

Bàn tay trước mặt chỉ cần hơi dùng sức thì cần cổ sẽ bị bẻ gãy nhưng ánh mắt hắn vẫn bình thản như đầm sâu không đáy.

Trầm Chu gằn giọng nói từng chữ một: “Thả hắn ra, bằng không bổn thần sẽ giết ngươi.”

Cách đó hơn vạn dặm, tại điện Quan Tinh ở Không Động, vị thượng thần đang ngồi xếp bằng trong thuật trận điều tức đột nhiên mở mắt ra. Khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt như người chết, mái tóc đen dài rơi xuống trên trường bào khiến cả người y như dần hòa thành một thể với bóng tối xung quanh.

Long ảnh khổng lồ đang lơ lửng trên đỉnh đầu nam tử vốn đang nhắm mắt, nhưng khi y vừa mở mắt thì long đồ cũng mở mắt ra, đại điện rộng lớn nhưng yên tĩnh như chợt có tiếng rồng gầm vang vọng bốn phía. Sau đó, long ảnh từ từ nhập vào thân nam tử, cuối cùng biến mất dạng.

Khi tất cả giác quan của Mặc Hành chậm rãi trở về trong cơ thể thì cảm giác đè nặng lập tức ập đến, khiến tứ chi y tê dại, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, y khẽ cúi đầu nhìn các ngón tay khô gầy của mình, cảm thấy tuổi thọ như đang vùn vụt trôi qua khỏi các kẽ tay.

Nha đầu kia quả nhiên lại không nghe lời chạy tới Yêu giới rồi. Song ý niệm đầu tiên trong đầu y lại là kiêu ngạo chứ không phải là lo lắng… người do y dạy dỗ dĩ nhiên sẽ không có chuyện sợ bóng sợ gió khi hành sự.

Chỉ là mỗi năm nàng một trưởng thành, dần trở thành như trong mong đợi, y lại có chút mơ hồ, không rõ mình rốt cuộc nên vui hay buồn nữa.

Hồi lâu sau, một tiếng thở dài lặng lẽ tràn khắp đại điện, cuối cùng tan đi như một luồng khói nhạt.

Thời gian của y đã không còn nhiều, tại sao cứ phải là lúc này…