Trầm Chu kiềm chế để không bộc phát, gượng hỏi: “Thượng thần còn có chuyện cần dặn dò?”
Vị thượng thần áo trắng từ tốn đứng dậy, lười biếng phủi phủi vết nhăn trên vạt áo, thản nhiên nói: “Bổn quân muốn đi đến một chỗ, cô dẫn đường.” Ngữ khí ra lệnh vô cùng tự nhiên, giọng không to nhưng lại mang theo áp lực khiến người khác không thể kháng cự.
Đây chính là thượng thần Phượng Chỉ, không phải phàm nhân Phượng Hy mà nàng quen biết.
Trầm Chu buồn bực *dạ* một tiếng.
***
Trên không uyển của Không Động, Trầm Chu cưỡi mây bay về phía trước, Phượng Chỉ đứng cạnh nàng, trên người vẫn mặc bộ y phục tuyền trắng kia. Hắn đứng khá gần, toàn thân như được bao phủ bởi khí tức lành lạnh như có như không. Trầm Chu chỉ nhẫn nhịn được một lúc, rốt cuộc khó chịu lên tiếng hỏi: “Ngài không thể tự mình đằng vân sao?”
Phượng Chỉ đưa tay vào ống tay áo, hờ hững nói: “Bổn quân lười. Không thì mang theo cô làm gì?”
Khóe mắt của Trầm Chu thoáng giật giật, lão tôn thần ngài lười cũng được, nhưng có thể chớ khẳng định sự lười của mình với giọng điệu đường hoàng như vậy không?
Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời quang đãng xanh ngắt một màu.
Trầm Chu không hăng hái xuất hành nhưng cuối cùng lại bị Phượng Chỉ sai khiến phải chạy từ đông đến nam rồi lại từ nam đến tây. Lúc mệt lử lê người triệu mây bay về phía bắc, nàng gần như đã không thể kìm nén sự bất mãn của mình.
Vị tôn thần này rốt cuộc muốn gì đây? Chỗ náo nhiệt không đi lại đòi chạy tới mấy chỗ xa xôi khỉ ho cò gáy, điều khiến nàng điên tiết nhất chính là mỗi nơi hắn chỉ cưỡi ngựa xem hoa qua loa một vòng rồi bắt nàng dẫn tới chỗ khác.
Đừng nói hắn đang lấy việc trêu đùa nàng làm niềm vui đấy chứ? Trầm Chu vừa cưỡi mây vừa cân nhắc khả năng này, rồi dường như suy nghĩ quá nhập tâm, dưới chân nàng chợt hẫng một cái.
Phượng Chỉ kịp thời nắm lấy cổ tay nàng, hờ hững nhắc nhở: “Chú tâm một chút.”
Nàng cau mày nhìn hắn, “Đều tại ngài.”
Hắn buồn cười nhìn lại nàng, “Sao lại trách bổn quân?”
Nàng nói mà mặt không đổi sắc: “Do ngài ở bên cạnh nên ta mới bị phân tâm.”
Phượng Chỉ sửng sốt, Trầm Chu lại nói tiếp: “Nói đi, có phải hôm nay ngài cố ý coi ta như cu li, bắt ta hết chạy đông lại chạy tây không?” Vẻ mặt nàng khi nói chuyện hết sức nghiêm túc, “Hôm đó ta đúng là có hơi không khách khí với thượng thần, nhưng nói tới nói lui đều do ngài sai trước. Nếu tới hôm nay mà ngài vẫn so đo với ta vì chuyện này thì bụng dạ cũng quá hẹp hòi rồi.”
Phượng Chỉ nghe xong liền ngây người, ngay sau đó thì bật cười, “Thì ra là phân tâm vì chuyện này.” Vừa rồi hắn còn tưởng nàng có ý khác, thì ra cả hắn cũng có lúc tự mình đa tình.
Hắn buồn cười nhìn nàng, “Cảm thấy hôm nay bổn quân gọi cô ra ngoài là muốn trêu đùa cô à? Bổn quân giống người sẽ làm chuyện vô vị như vậy sao?”
Trầm Chu vô cùng hùng hồn khẳng định: “Rất giống.”
Hắn bất đắc dĩ cười cười, “Bổn quân thật sự có nhiều thứ cần tận mắt nhìn qua, chỉ cảm thấy cô không cần biết nên mới không nói ra thôi.”
Nàng hừ một tiếng rồi quay ngoắt sang chỗ khác, ngữ khí lãnh đạm ẩn chứa chút giễu cợt, “Phải rồi, ngay cả thân phận của thượng thần ta cũng không cần biết.”
Hắn nhìn nàng một lúc mới nói: “Bổn quân cho rằng có biết cô cũng sẽ không bận tâm.”
Trầm Chu sững ra, hồi lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Không sai, ta quả thật sẽ không để ý.” Dứt lời nàng lãnh đạm nhắc nhở hắn: “Có phải thượng thần nên buông tay ta ra rồi không?”
Bây giờ Phượng Chỉ mới nhận ra nãy giờ mình vẫn nắm chặt cổ tay nàng, không hề buông ra.
Hắn thả lỏng lực nắm, đưa bàn tay vẫn còn lưu cảm giác mềm mại của da nàng ra sau lưng, một lúc sau mới đột nhiên mở miệng hỏi nàng: “Nha đầu, cô chẳng vẫn luôn tò mò bổn quân rốt cuộc là muốn nhìn cái gì sao? Phía trước là chỗ nào?”
Trầm Chu trưng bộ mặt lạnh tanh, “Biên cảnh phương bắc.”
Hắn lại hỏi: “Còn xa hơn nữa?”
Trầm Chu do dự, “Xa hơn nữa chính là địa vực của biển Thái Hư.” Nàng nhướng mày nhìn hắn, “Đừng nói hôm nay ngài đi một vòng lớn như vậy chỉ vì muốn nhìn xem long trụ của Không Động trông ra sao đấy?”
Dưới biển Thái Hư có tám long trụ chống đỡ kết giới của Không Động, bảo vệ Không Động khỏi bị nước biển xâm lấn, cũng tránh bị yêu thú tấn công. Tám cây trụ này cũng được coi như là thắng cảnh nổi danh ở Không Động, nàng chỉ không ngờ Phượng Chỉ lại có hứng thú với địa phương vô vị kia.
Phượng Chỉ thản nhiên nói: “Long trụ dĩ nhiên là thắng cảnh phải đến xem khi tới đây, nhưng có thứ khác khiến bổn quân hứng thú hơn.”
Thứ khác ngoài long trụ… vậy cũng chỉ có…
Ánh mắt Trầm Chu thoáng dao động, “Ngài muốn đến xem cố tích của Không Động?”
Không Động là thần tích cuối cùng của thời thượng cổ còn tồn tại đến bây giờ, kinh qua vô số biến cố, khó khăn lắm mới có thể giữ vững vị trí song song với lục giới. Song thiên đạo khó lường, vạn vật trên thế gian đều có vận khí riêng của mình, sau khi lục giới được tạo thành, vận số của Không Động đã tách rời khỏi lục giới, khi các thượng thần của Long tộc dần dần qua đời, nó cũng theo đó mà xuống dốc theo.
Đại loạn chín ngàn năm trước chính là khởi đầu của dấu hiệu của diệt vong.
Chỉ là một trận nội đấu của hai thượng thần nhưng lại suýt nữa phá hủy cả Không Động. Dưới ảnh hưởng của hỏa chú Lưu Ly, đất đai hóa thành hoang mạc, hồn phách của hơn nửa thần dân quằn quại trong biển lửa, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Nếu không nhờ Mặc Hành dùng gần nửa thần lực tách rời phần lãnh thổ bị hỏa chú ăn mòn ra khỏi nơi chưa bị ảnh hưởng, rồi phong ấn nó tại đáy biển Thái Hư thì bây giờ Không Động đã bị chôn vùi bởi tro tàn và nước biển từ lâu, biến mất khỏi dòng thời gian như Thần giới lúc cuối kỳ hồng hoang.
Có điều, tuy may mắn thoát nạn nhưng trận đại loạn năm đó đã trở thành một vết sẹo khổng lồ đến nay vẫn còn rõ mồn một trong lòng thần dân Không Động. Họ gọi vùng bị phong ấn là cố tích của Không Động, là nơi bọn họ mất đi lãnh thổ cũng như tộc nhân của mình.
Trầm Chu còn nhỏ nên không tận mắt chứng kiến kiếp nạn kia, trong sách cổ cũng chỉ ghi chép qua loa vài câu có lệ. Nhưng có một chuyện nàng rõ ràng hơn ai hết, hai vị thượng thần năm đó suýt phá hủy Không Động, một tên Tố Ngọc, một tên Tu Lý, họ chính là phụ mẫu của nàng.
Từ khi hiểu chuyện đến giờ, nàng luôn nhắc nhở bản thân không được quên, một khắc cũng không được quên.
Nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh bỗng nhiên thất thần, Phượng Chỉ vô cùng tự nhiên đưa tay sờ sờ đầu nàng.
Đối phương lập tức cảnh giác gạt tay hắn ra, dáng vẻ hệt như một dã thú đang xù lông vì lãnh địa bị xâm phạm, “Làm gì vậy?”
Phản ứng như vậy cũng hơi quá rồi.
Phượng Chỉ bất đắc dĩ thu tay lại, răn dạy: “Trầm Chu, tốt xấu gì bổn quân cũng là trưởng bối của cô.”
Ngay lúc đó, một luồng gió biển chợt ập tới mang theo mùi biển tanh nồng, Trầm Chu còn đang định cãi lại thì Phượng Chỉ đã dời mắt khỏi mặt nàng, thản nhiên bảo: “Nha đầu, chúng ta đến nơi rồi.”
Trước mặt hai người có hai thanh trụ khổng lồ đứng sừng sững, từ hai thanh trụ có thể cảm nhận được luồng thần lực mạnh mẽ vô tận không ngừng tỏa ra bao phủ toàn bộ Không Động.
Trầm Chu bình tâm lại, nhìn về phía long trụ, tự hào nói: “Rất khó tin có đúng không, Mặc Hành dùng thần lực hóa ra đấy.”
Phượng Chỉ có thể nghe ra sự tôn kính và ngưỡng mộ trong giọng nói của nàng.
“Hằng năm Mặc Hành luôn ẩn mình trong cung Hoa Dương, đi ra ngoài một bước cũng khó khăn, vậy mà lại có thể dùng thần lực của chỉ mình mình bảo vệ tất cả thần dân Không Động, bảo vệ cả vị đế quân không nên thân là ta đây…” Ngữ khí của nàng vẫn hết sức bình tĩnh nhưng lại nghe được có chút phiền muộn khó tả, “Thật hy vọng người có thể sống cho bản thân một lần.”
Nhất là khi Mặc Hành sống đến từng tuổi này mà bên cạnh vẫn không có bóng dáng một người phụ nữ nào, kỳ cục hết sức. Nghe nói Bồng Lai là một nơi rất tốt, đảo chủ còn là một nữ thần – điểm này rất quan trọng – hơn nữa còn hết sức ái mộ Mặc Hành. Vì vậy khi nhận được thư mời của Bồng Lai, nàng gần như đã nửa khuyên răn nửa ép buộc đẩy Mặc Hành ra khỏi cửa.
Vốn nàng định theo cùng, nhưng nếu nàng cũng đi, dựa theo tính tình của Mặc Hành, ắt hẳn sẽ lấy lý do không thể để cung Hoa Dương vô chủ để cự tuyệt, thế là nàng đành để Dạ Lai hộ tống.
Trầm Chu nghĩ tới đây lại không nhịn được lẩm bẩm: “Chẳng biết Mặc Hành ở Bồng Lai thế nào rồi, có nảy sinh cảm giác gì với Bồng Lai đảo chủ không nữa…”
Chợt nhận ra Phượng Chỉ đang hứng thú lắng nghe lời lẩm bẩm của mình, nàng lập tức ho khẽ một tiếng, đưa mắt nhìn về phía mặt biển mênh mông, đánh trống lảng: “Cố tích của Không Động ở tại đáy biển, ngài lặn xuống sẽ thấy, ta ở đây chờ…”
Phượng Chỉ lại nói: “Đi theo bổn quân.” Ngữ khí hết sức chân thành.
Trầm Chu thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền nói bằng giọng điệu kìm nén, “Thượng thần không nên làm khó người khác như vậy.” Càng nói nàng càng cao giọng: “Đó là nơi táng thân của hơn nửa số thần dân Không Động ta.”
Nàng có lòng tốt dẫn hắn đến tận đây, bây giờ hắn còn muốn nàng theo hắn xuống đó? Hắn có từng nghĩ đến cảm nhận của nàng không vậy?
Phượng Chỉ nhìn tiểu cô nương trước mặt.
Y phục trắng thuần đơn giản, mái tóc đen như mực được búi tùy ý, trang sức chỉ có một cây trâm gỗ, không như các tiểu cô nương của Phượng tộc luôn ganh đua với nhau về chuyện y phục và trang sức, bao giờ cũng phải làm cho bản thân nổi bật nhất. Những cô nương của Phượng tộc đẹp thì có đẹp, nhưng nhìn mãi sẽ thấy nhàm.
Còn thiếu nữ trước mặt hắn, tựa như một khối ngọc cổ không tỳ vết chưa qua tạo hình, vẻ kiêu ngạo trời sinh như ẩn như hiện, dáng vẻ nén giận này thật ra cũng rất ưa nhìn.
Phượng Chỉ lần đầu tiên cảm thấy Mặc Hành đã dạy dỗ nàng rất tốt.
Hắn lờ đi vẻ oán giận trong mắt nàng, hơi nghiêng đầu, “Ý của bổn quân là nói chỗ kia.”
Đôi mắt đã ửng đỏ của Trầm Chu nhìn theo hướng chỉ của hắn, không khỏi ngẩn người.
Cạnh hải vực có một ngôi đình, xung quanh nó là vô số sóng biển cuồn cuộn không ngừng, ngôi đình rất nhỏ, nhìn như chỉ cần một cơn sóng hơi lớn cũng đủ vùi dập nó.
Phượng Chỉ lại lên tiếng: “Chẳng phải vừa bảo mệt sao? Tìm chỗ nghỉ ngơi một lúc trước đã.” Nói xong hắn liền chắp tay đi về phía ngôi đình, vạt áo bay bay trong gió.
Trầm Chu thất thần một thoáng liền vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng oán trách: “Nói rõ ràng muốn đi đâu thì khó khăn lắm à?”
Phía trước vọng lại tiếng hắn hờ hững trả lời: “Nhìn phản ứng của cô rất thú vị.”
Nàng hùng hổ vặn lại: “Thú vị cái gì chứ?”
Hai người còn chưa đến được ngôi đình thì chợt nhe thấy trên đầu vang lên một tiếng rít chói tai, ngẩng đầu nhìn lên mới thấy là hai con cự điểu màu vàng đang thay nhau tông đầu vào kết giới, tông mãi kết giới vẫn không suy suyển, bọn chúng mới uể oải bay đi.
Phượng Chỉ nhìn cảnh tượng đó, hỏi với tâm tình khó diễn tả: “Nha đầu, thường có yêu thú tìm cách xông vào Không Động sao?”
Trầm Chu khẽ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, “Có thần uy của Mặc Hành bảo vệ, đám yêu thú đó vốn không thể đến gần mới đúng.” Nàng vừa nói vừa triệu ra một trường cung, nhanh nhẹn lắp hai mũi tên rồi thả dây cung. Hai mũi tên lập tức xuyên qua kết giới đâm thủng thân thể hai con cự điểu kia.
Thiếu nữ nhìn mục tiêu rơi thẳng xuống biển, đắn đo nói: “Có lẽ là tình cờ thôi.”
Phượng Chỉ dừng mắt thật lâu nơi kết giới vô hình, đôi mắt thâm trầm đen như mực khiến người khác nhìn không ra tâm tình hiện tại của hắn.
Thì ra là vậy… Mặc Hành, không ngờ ngươi lại có thể vì Không Động mà đi đến bước này…
Trầm Chu không hề phát hiện ra vẻ khác thường của Phượng Chỉ, nàng đi qua người hắn tới tiểu đình, nhận thấy người phía sau mãi vẫn không có động tĩnh thì nghi ngờ quay đầu lại. Vạt trường bào trắng như tuyết bay trong gió, nam tử sau lưng đang nhìn nàng chằm chằm như có điều suy nghĩ.
Nàng không nhịn được mở miệng hỏi: “Gì vậy?”
Phượng Chỉ hoàn hồn, ngước lên nhìn trời rồi nói: “Nha đầu, trời sắp mưa rồi.”