Nghi Mặc nhìn Trầm Chu đi về phía mình, nhớ đến ước định giữa mình và Trầm Chu thì cũng hơi áy náy, nhưng vẫn cứng rắn nói: “A Chu cô nương, như cô nương chứng kiến, ta sẽ không để bất kỳ ai vượt qua.” Ánh mắt lạnh lùng, tràn ngập vẻ kiên định, “Nếu cô nương vẫn ngoan cố… thế thì đừng trách ta trở mặt.”
Trầm Chu đi đến trước mặt nàng thì đứng lại, “Trở mặt cho ta nhìn thử xem.”
Cơ mặt cô gái áo tím giật giật mấy bận, “……”
Trầm Chu thản nhiên nói: “Ngươi không để ta vào cũng chẳng có gì quan trọng…” Dứt lời nàng lạnh đãm quét mắt qua chỗ những người khác, “Ta xin nói thẳng, Bạch Trạch là của ta, chư vị nên sớm trở về đi, có ở lại cũng phí công mà thôi.”
Nàng vừa nói xong, tất cả đồng loạt sửng sốt.
Đông Phương Khuyết cũng chau mày nhìn về phía nàng.
Linh lực trên người ít ỏi như thế, cô gái này lấy đâu ra tự tin như vậy?
Có thần quân kịp thời phản ứng liền *hừ* một tiếng, “Hôm nay quả thật có rất nhiều hạng người không biết tự lượng sức mình. Bổn thần sống nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từng nhìn thấy kẻ nào cuồng vọng như nha đầu ngươi. Bảo chúng ta tặng Bạch Trạch cho ngươi? Ngươi dựa vào cái gì?”
Trầm Chu lạnh lùng đáp: “Dựa vào cái gì à? Dựa vào việc các ngươi không xứng với nó.”
Lời nói hờ hững, ngữ điệu thản nhiên nhưng lại thành công đắc tội tất cả người có mặt.
Nữ yêu quân tóc đỏ khi nãy cười lạnh một tiếng, “Tiểu nha đầu, chẳng lẽ ngươi muốn nói, Bạch Trạch từng là tọa kỵ của thượng thần Minh Quyết, cho nên không phải là thượng thần thì không có tư cách chiếm giữ Bạch Trạch?”
Trong lời tràn ngập ý chế giễu nhưng thiếu nữ lại thản nhiên nói: “Ngươi có thể tự mình hiểu ra thì tốt.”
Nữ yêu quân sầm mặt, “Xú nha đầu, thượng thần Minh Quyết từng là đế quân của bát hoang, địa vị còn hơn cả Thiên đế của Tiên giới các ngươi, e cũng chỉ có Yêu hoàng của Yêu giới chúng ta mới đủ tư cách so bì. Ngươi dựa vào đâu mà ở đây nói chúng ta xứng hay không xứng?”
Yêu quân còn lại quát to: “Chớ phí thời gian nói nhảm với ả nữa, phá kết giới trước đã, nếu ả vẫn ngoan cố cản trở thì giết cả hai.”
Nữ yêu quân tóc đỏ nói như đó là hiển nhiên: “Được, ả đàn bà của Minh vương thuộc về ngươi, nha đầu này là của ta!”
Nghi Mặc cúi đầu hỏi Trầm Chu: “Nhanh mồm nhanh miệng như vậy để làm gì hả? Có lợi gì cho ngươi đâu.”
Trầm Chu hỏi ngược lại: “Ngươi vì Bạch Trạch kết thù với những kẻ này, có ích gì sao?”
Nói xong, cả hai người ném cho nhau một cái liếc mắt ngầm hiểu rồi đồng thời chuyển sang nhìn hai yêu quân đằng đằng sát khí ở trước mặt, dáng vẻ vô cùng ăn ý.
Hai yêu quân hùng hổ phóng binh khí tới.
Trầm Chu thu hồi vẻ lãnh đạm trên mặt, nghiêm nghị nói: “Nghi Mặc, lùi lại.”
Thanh ngân thương trong tay Nghi Mặc tuy là đồ tốt, nhưng trạng thái của cô nàng này bây giờ e không thích hợp sử dụng thần binh mạnh mẽ như thế, lấy ra dọa dẫm thì được nhưng nếu thật sự tham chiến thì không ổn chút nào.
Nghi Mặc còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị một luồng lực đẩy mạnh sang một bên, bên tai lập tức vang lên tiếng binh khí va chạm kịch liệt. Sau khi bụi mù do tiên lực và yêu lực xung đột nhau lắng xuống, nàng kinh ngạc nhận ra binh khí trước mặt nàng và Trầm Chu đã bị hai người đột ngột xuất hiện ngăn chặn.
Người chắn trước mặt nàng chính là Đông Phương Khuyết.
Còn người đỡ đòn cho Trầm Chu là một nam tử áo xanh lạ mặt, chỉ dùng hai ngón tay đã có thể kẹp chặt yêu đao của đối phương.
Tất cả người có mặt đều sững sờ.
Ngược lại, Trầm Chu không hề lộ chút kinh ngạc, quay sang nhìn Đông Phương Khuyết, “Đông Phương thiếu hiệp cuối cùng cũng nhịn hết nổi phải ra tay rồi à? Ta vẫn đang e ngươi sẽ bị nội thương mất nếu còn tiếp tục nhịn đấy.”
Đông Phương Khuyết và yêu quân trước mặt hắn đồng thời thu kiếm lùi lại một bước, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, “Tại hạ chỉ chẳng qua không muốn thấy máu đổ mà thôi.”
Cách đó mấy bước đột nhiên vang lên tiếng nữ kêu khóc om sòm, “Khốn kiếp, mau thả đao của ta ra! A a a, vỡ bây giờ, vỡ bây giờ!!!!”
Người đang gào thét hoảng loạn chính là nữ yêu quân bị nam tử áo xanh dùng tay không giữ chặt binh khí. Lưỡi đao bị hắn kẹp bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.
Diễn biến này khiến tất cả đều run rẩy trong bụng. Sức lực biến thái đến cỡ nào mới có thể làm được như vậy trời!
Nhìn lại nam tử áo xanh kia… diện mạo thanh tú ưu mỹ nhưng lại có một đôi mắt tựa La Sát chốn địa ngục.
Nam tử hờ hững nhìn nữ yêu quân, “Từ lâu đã nghe nói Yêu tộc đều là hạng thô lỗ dã man, nhưng không ngờ ở trước mặt thượng thần mà cũng dám lỗ mãng như thế. Cũng tốt, hôm nay coi như bổn thần giúp Yêu hoàng chỉnh đốn cấp dưới một lần vậy.” Hắn vừa dứt lời, lưỡi yêu đao liền lập tức bị bóp nát.
Nữ yêu quân còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy một thần lực khổng lồ hướng thẳng về phía mặt mình.
Trong đầu mọi người vừa hiện lên hai chữ ‘tiêu đời’ thì sau lưng bọn họ lại vang lên một giọng nữ lãnh đạm, “Dạ Lai.”
Nghe thấy tiếng nói, bàn tay chỉ cách mặt nữ yêu quân một khoảng nhỏ lập tức dừng lại, không tiếp tục đánh tới nữa.
Nữ yêu quân nhân cơ hội thối lui mấy bước, miệng mắng to: “Khốn kiếp, trả đao lại cho lão nương!”
Nam tử áo xanh không buồn đếm xỉa đến nữ yêu quân, thu tay chắp ở sau lưng, quay lại nói với thiếu nữ đằng sau, ngữ khí lộ chút tức giận, “Thuộc hạ tìm đế quân thật không dễ, mới mấy tháng không gặp, đế quân đã biến bộ dạng của mình thành cái gì rồi vậy?”
Thiếu nữ được gọi là ‘đế quân’ trong lời nam tử thở dài một hơi, tỏ ra bất mãn với sự xuất hiện của hắn, “Ngươi tới không đúng lúc tí nào, khó khăn lắm mới gặp được trò hay như vậy mà lại bị ngươi phá hỏng.” Lại chỉ chỉ mặt mình, “Về phần bộ dạng này, lát nữa sẽ nói với ngươi sau.”
Ngữ khí của nàng chợt trở nên nghiêm nghị, “Dạ Lai, ta muốn có Bạch Trạch.”
Dạ Lai đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm.
Vị chúa thượng này của hắn trước giờ vẫn vậy, nói luôn không xem xét hoàn cảnh. Nhưng nếu hắn đã là người của nàng, cho dù nàng muốn toàn bộ sao trên trời, hắn cũng sẽ thay nàng hái xuống.
Buông tay khỏi mi tâm, Dạ Lai mở miệng hỏi: “Thế đế quân muốn thuộc hạ làm gì?”
Thiếu nữ quét mắt về phía đám đông, thản nhiên nói: “Những kẻ này cản trở quá.”