*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trầm Chu không hề ý thức bản thân trong lúc bất cẩn đã để lộ khí tức, bất giác tạo ra sức ép khiến mấy vị tiên nhân không thể nhúc nhích cả một lúc lâu.
Suốt dọc đường, tâm tình nàng có chút phức tạp, nếu không nhờ lần này ra ngoài du ngoạn thì nàng cũng không biết danh tiếng của mình đã bị người ta đồn đãi trở thành bại hoại như vậy. Thực sự giận đến ứa gan, đây là lần đầu tiên bản thân đi ra khỏi Không Động, nàng gây chuyện hồi nào hả? Hơn nữa, nàng cũng không mất quá nhiều thời gian liền nhớ lại chuyện của tên Quân Lâm kia.
Năm đó, nghe nói Thiếu quân Hồ tộc muốn thành thân với nam nhân, nàng đã vô cùng kích động… hôn lễ một tân nương một tân lang thì không có gì đáng nói, nhưng nếu là hôn lễ của hai tân lang mà không đi coi thì thật rất có lỗi với bản thân. Vì vậy, mặc kệ sự phản đối của Mặc Hành, Trầm Chu vừa tròn tám trăm tuổi đã tự mình tới kho kiếm lựa một thần khí làm lễ vật, lên đường đi Thanh Khâu tham gia náo nhiệt. Ai ngờ vừa mới tới Thanh Khâu, nàng liền gặp được một tân lang đang trên đường đào hôn và một tân lang khác bộ dạng hung thần ác sát đang cầm đao đuổi theo.
Nàng đứng giữa đường nhìn màn náo loạn nọ một hồi lâu mới hiểu ra, thì ra hôn sự này đều do Quân Lâm một mình khởi xướng, người ta không nguyện ý nhưng hắn vẫn bám chặt không tha. Lúc đó nàng thật sự rất rối rắm, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ luôn là đức tính tốt đẹp của người Không Động, nhưng người ngoài như nàng đi nhúng tay vào chuyện nhà người ta thì quả thực có chút không hay. Nhưng thời điểm nàng vỗ tay cái bốp, quyết định lộn trở lại đường cũ thì bỗng nhiên có một trái lưu tinh chùy* trực tiếp bay tới bụi cỏ nàng đang núp hóng chuyện, còn nhắm thẳng đỉnh đầu nàng nữa.
*Lưu tinh chùy là một loại chùy, một đầu là dây buộc còn đầu chùy thì nắm trong tay, dùng sức nhằm mục tiêu ném ra tấn công
Thấy rõ lưu tinh chùy kia là do thủ hạ của Quân Lâm ném tới, Trầm Chu dứt khoát quyết định rút đao tương trợ, nàng từ trước đến giờ làm người rất có nguyên tắc.
Không ngờ từ đó về sau, thế gian lại có người nói nàng yêu thích nam sắc. Thử nghĩ xem, khi đó nàng mới tám trăm tuổi, có khác gì đứa bé gái đầu chải hai búi đâu chứ, tên Quân Lâm kia đánh không thắng được nàng lại không biết xấu hổ đi đặt điều là nàng ức hiếp hắn. Mà nếu đã thế thì thôi, nàng trước giờ cũng không quá xem trọng danh tiếng, huống chi hôm đó nàng đích thực có cướp người mang trở về. Còn chuyện ngăn Quân Lâm lại bên ngoài kết giới của Không Động, ung dung nhìn hắn quậy phá vài ngàn năm cũng là do nàng rảnh rỗi nên xem hắn như trò tiêu khiển giết thời gian mà thôi.
Nhưng ai có thể nói cho nàng biết, chuyện ở Đông Hải rốt cuộc là thế nào không? Tháng trước đi ngang qua Đông Hải, nàng có lỡ tay hủy mất nửa cung điện của Thủy quân, nhưng không phải nàng đã bồi thường cho ông ta rồi sao? Hơn nữa, nàng nhìn trúng Quy lão nhị hồi nào chứ?
“Thật tức chết!” Trầm Chu không nhịn được chửi mát: “Tên Thủy quân Đông Hải kia quả là đồ tráo trở, giúp hắn chém quái thú hai đầu quấy phá xong hắn lại cho hạ nhân đi rải lời đồn như vậy.”
Trầm Chu cưỡi gió đi về hướng Bắc, Long Ngâm kiếm bên hông chợt phát ra tiếng xao động khe khẽ, món đồ chơi này nhất định lại đang khát máu nữa rồi.
Rời nhà ba tháng, đây là lần thứ tám trăm Trầm Chu hối hận mà nghĩ, trong kho có vô số kiếm tốt, vì sao nàng lại rút phải thanh kiếm hung tàn này? Hơn nữa ban đầu vì vội vã rời đi nên quên mang theo vỏ kiếm, hại nàng đi tới đâu cũng phải tổn hao tâm trí cho nó ăn no trước.
Mà cũng bởi vì để cho thanh hung kiếm này uống máu, nghe nói Đông Hải có yêu thú làm loạn nên nàng mới kích động tức thì chạy tới hỗ trợ. Thủy quân Đông Hải còn kích động hơn, lập tức phái phụ tá đắc lực của mình đi giúp đỡ nàng. Biết phụ tá đắc lực của Thủy quân bất quá chỉ là một con rùa tiên chậm chạp, Trầm Chu rốt cuộc hiểu được vì sao lực chiến đấu của Đông Hải mãi không khá nổi như vậy.
Giao chiến kịch liệt trên biển Đông Hải suốt ba ngày, nàng cuối cùng cũng dùng Long Ngâm kiếm chém chết yêu thú, chỉ tiếc kiếm khí quá mạnh, không cẩn thận phá hủy mất nửa cung điện bên dưới. Chuyện này khiến nàng áy náy không thôi nên đã đặc biệt bồi thường cho Thủy quân một viên giao châu của Không Động. Ý tốt của nàng vì sao qua miệng của người khác liền trở thành tin đồn thất thiệt như vậy chứ?
Trầm Chu trầm tư hồi lâu, cảm thấy nói tới nói lui đều tại thanh hung kiếm này. Cũng may, Thủy quân Đông Hải nói cho nàng biết có thể dùng thần lực của bản thân trấn áp tà khí trước, sau đó mới tìm người chế tạo vỏ bao khống chế hung kiếm. Nhưng Thủy quân xem xét kiếm của nàng xong liền nói vật này vạn phần hung tà, Đông Hải không có bảo bối gì có thể trấn áp nó, có điều nghe nói yêu thành ở trấn Hoang Hà thường hay xuất hiện kỳ trân dị bảo nên mới khuyên nàng đến chân núi Côn Luân thử thời vận.
Trầm Chu vốn ưa thích nơi náo nhiệt, nghe nói đến yêu thành liền lập tức từ biệt Thủy quân lên đường đi núi Côn Luân. Không ngờ trong lúc dừng chân nghỉ ngơi tại một trà lâu, nàng lại vừa vặn nghe được lời đồn về mình, mà rõ ràng người trong lời đồn có chỗ nào giống nàng hả?
“Một cái trấn Hoang Hà bé xíu mà cũng có người cả gan giả mạo bổn thần, quả thực là ăn gan hùm mật gấu mà.”
Trầm Chu đang oán thầm thì chợt nhìn thấy xa xa phía trước có một cánh rừng rậm, phía trên bao phủ mây mù hơi sương lành lạnh. Nàng đáp xuống đất, chậm rãi đi về phía cánh rừng. Trong rừng có kết giới nhưng nàng vẫn thực dễ dàng chọc thủng một lỗ trên kết giới rồi ung dung tiến vào. Đi được một thời gian khoảng chừng nửa nén hương, tà khí chung quanh đột nhiên tăng lên, nhìn xuyên qua đám sương mù phía trước là một ao đầm rộng mênh mông.
Tháng trước giao chiến với yêu thú đã tiêu hao hết phân nửa sức lực, hơn nữa còn phải trích ra một phần trấn áp tà khí của Long Ngâm kiếm, hiện tại thần lực trên người nàng cũng không còn bao nhiêu. Tuy nhiên nhiêu đó cũng quá đủ để đối phó với tiểu yêu tiểu quái này nọ ở hạ giới, nhưng ngoài dự liệu, tà khí ở đây có hơi nặng hơn so với tưởng tượng của nàng, khiến cả nàng cũng phải nhíu mày vì khó chịu. Cuối cùng nàng cũng không nhịn nổi nữa, giơ tay trái lên thổi qua lòng bàn tay một cái, triệu ra một ngọn đèn dẫn đường. Ngọn đèn kia bay về phía trước, nó đi tới đâu, tà khí liền bị tinh lọc tới đó, tầm nhìn cũng trống trải hơn.
Trầm Chu chậm rãi đi theo ngọn đèn, dưới chân toàn là bùn ướt nên chỉ cần không cẩn thận sẽ bị lún xuống, đi được mấy chục bước thì vạt áo trắng tinh của nàng đã lấm lem bùn đen. Đi thêm một lúc, dưới chân bỗng nhiên có vật cản đường, nàng cúi đầu nhìn thì thấy là một bó củi.
Hẳn là của người vào rừng đốn củi bất cẩn làm rơi ở đây.
Trầm Chu đi vòng qua bó củi tiếp tục tiến về phía trước, sau đó lại bị một vật hấp dẫn tầm mắt. Ờ, lần này là một con cá còn ngáp ngáp. Xa hơn tí nữa là hai nhánh hành tươi rói, kế bên là một khối đậu hũ.
Khóe mắt Trầm Chu có chút co rút, nàng rất muốn tìm người hỏi một câu, là ai vứt nguyên liệu nấu canh cá lung tung ở đây hả?
Nàng còn đang ngồi xổm trên mặt đất nhìn dấu chân lưu lại phỏng đoán xem người này là nam hay nữ thì bên tai chợt thoáng nghe thấy một giọng nói mơ hồ. Ngọn đèn dẫn đường ở đằng trước quay một vòng tròn trên không trung, hóa thành vài điểm sáng rồi tan mất.
Trầm Chu nghe được có tiếng nói, là thanh âm của một cô gái như đang đùa giỡn người nào đó.
“Ta vừa gặp công tử đã cảm thấy rất thích. Sao công tử lại nhẫn tâm cự tuyệt ta?”
Từng câu từng chữ đều mềm mại đến tận xương, vừa nghe thấy giọng nói kia, thân thể Trầm Chu đã nhũn hết phân nửa. Nàng thầm nghĩ trong lòng: “Chậc, mỵ công thực không tệ. Thần tiên như mình nghe mà còn như thế thì người bình thường làm sao chịu nổi?”
Nàng còn đang muốn lắng nghe xem đối phương ứng phó như thế nào thì liền nghe thấy một giọng nam dễ nghe, “Xin cô nương tự trọng.”