Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 1 - Chương 25: Mặt dày




Không đợi chủ nhân đồng ý, nàng ta đã nhỏm dậy đi lấy bát đũa cho mình, trở về thì đặt mông ngồi xuống bàn bắt đầu ăn cơm, ngón tay thon như ngọc hết sức nghiêm túc cầm đũa gắp từng miếng thức ăn.

Nàng ta vừa ăn vừa bình phẩm: “Món cá này ngon, đáng tiếc thái hơi dày miếng. Mùi vị canh hơi nhạt, thêm tí ớt mới ngon. Đậu hũ này dùng nước giếng rửa có phải không? Chưa hết mùi hăng.” Dứt lời vẫn không quên khen an ủi: “Kỹ thuật dùng dao không tệ, cá được mổ rất sạch sẽ.”

Khóe mắt Trầm Chu lại giật giật, không khỏi đầu hàng độ dày của da mặt cô nương này.

Thư sinh tốt tính nên thản nhiên nói: “Cô nương quá khen.”

Nghi Mặc đưa cái bát không ra, mặt không đổi sắc nói: “Thêm một bát.”

Cơm nước xong, Trầm Chu bắt đầu xua đuổi vị khách không mời mà tới này như xua vịt. Đối phương bị đẩy ra tới cửa vẫn ở lì không đi, “Cầu xin nữ hiệp cho Nghi mỗ tá túc một đêm, Nghi mỗ suốt đời cũng không quên đại ân đại đức của nữ hiệp.”

Trầm Chu kiên quyết đuổi, “Không có phòng trống  cho ngươi ở.”

Nghi Mặc nói: “Nghi mỗ nằm đất cũng được, tuyệt đối sẽ không phiền hai người.”

Trầm Chu vẫn xua, “Khách điếm gần đây chỉ cách có hai ba dặm, ngươi đi bây giờ vẫn kịp đến nơi trước khi trời tối.”

Nghi Mặc trưng bộ mặt đáng thương, “Khách điếm đều đầy chỗ cả rồi, chẳng lẽ nữ hiệp nhẫn tâm nhìn một cô gái như Nghi mỗ ngủ lang ngoài đường?”

Trầm Chu đáp không chút suy nghĩ, “Rất nhẫn tâm.”

Nghi Mặc bám chặt lấy khung cửa, gào lên: “Nữ hiệp coi như làm ơn tích đức, có được không?”

Da mặt người này đúng là đã dày đến một cảnh giới mới rồi mà. Trầm Chu không thể làm gì khác đành đổi chiến thuật, thở dài ca thán: “Không phải ta không muốn cho ngươi ở lại mà là ta không có quyền quyết định.” Nói rồi liền đẩy trách nhiệm lên đầu ai đó, “Thư sinh nghèo thích yên tĩnh, ghét nhất là người lạ xin tá túc.”

Nghi Mặc vẫn không lùi bước, “Đã vậy thì ta thương lượng với hắn là được. Ngươi gọi hắn ra đây, ta tự mình xin hắn cho ta ở lại một đêm.”

Trầm Chu còn chưa lên tiếng thì đã nghe hai tiếng ‘Được thôi’ thản nhiên vang lên sau lưng, nàng lập tức quay đầu lại.

Thư sinh đang thong thả đứng bên bệ cửa, nếu hắn không ôm mấy thanh gỗ bị đạp gãy thì đúng là một bức tranh tươi đẹp. Khóe mắt Trầm Chu lại co giật, tên này đúng là có khả năng biến bất kỳ chỗ nào thành nền phong cảnh cho mình. Ấy, đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn vừa mới nói đồng ý.

Thừa dịp Trầm Chu còn chưa kịp phản ứng, Nghi Mặc đã mừng rỡ chạy tới nghiêm túc nói: “Đa tạ ân công, ân công lương thiện như vậy, sau này này Nghi mỗ trở về U Minh ty sẽ nhất định lén điền thêm vào sổ âm dương cho ân công thêm mấy năm dương thọ!”

***

Mười lăm phút sau.

Trầm Chu vừa khoanh tay tựa vào vách tường vừa nhìn thư sinh chẻ củi, hỏi: “Ngươi đừng nói là thấy cô nương nhà người ta xinh đẹp nên mới đồng ý cho ở lại đấy chứ?”

Nàng hỏi xong lại không tự chủ đưa tay lên sờ mặt. Cô nàng Nghi Mặc kia quả thật khá đẹp, ít ra thì cũng ưa nhìn hơn khuôn mặt hiện giờ của nàng.

Nhưng muốn hành tẩu giang hồ dễ dàng thì nàng không thể dùng dung mạo cũ, bằng không sẽ thu hút không biết bao nhiêu là phiền toái. Nói vậy không có nghĩa là diện mạo thật của nàng đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, chỉ là đối phương chưa nhìn rõ mặt chắc đã bị thần ấn trên trán nàng dọa sợ đến chạy biến rồi.

Thượng thần vốn được người đời kính sợ, tuy rằng nàng đạt đến địa vị này có hơi quá dễ dàng.

Trầm Chu còn đang suy nghĩ lan man thì lại nghe thư sinh lên tiếng: “Ta cảm thấy câu chuyện của cô nương kia vẫn chưa dừng ở đó.”

Thật sự nàng rất muốn hỏi hắn có phải cũng vì tò mò chuyện của nàng nên mới chứa chấp nàng không?

Thư sinh như đọc hiểu tâm tư của Trầm Chu, vung rìu *cạch* một cái, chẻ khúc gỗ thành hai nửa rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng, “A Chu cô nương không giống vậy, cô nương là ân nhân cứu mạng ta.”

Nam tử trước mặt chỉ mặc một kiện áo vải bình thường, nhưng trong đầu Trầm Chu lại hiện ra một ý niệm: Nghiêng nước nghiêng thành chắc cũng chỉ đến vậy.

Còn đang thất thần thì chợt phát hiện đôi mắt sâu thẳm của thư sinh vẫn chưa dời khỏi mặt mình, Trầm Chu lúng túng dời mắt, cố điềm nhiên nói: “Không biết cô nàng Nghi Mặc kia chạy đi đâu rồi…” Nói xong liền xoay người vào trong, nhưng dáng đi vẫn còn hơi cứng nhắc như vẫn băn khoăn ánh mắt sau lưng.

Trầm Chu vào phòng, phát hiện  Nghi Mặc đang nằm trên giường mình ngủ khò thì không khỏi nhăn mặt, lầm bầm: “Ngươi ngủ đây thì ta ngủ đâu bây giờ?”

Nàng chuẩn bị hất con tu hú* này ra khỏi giường mình thì chợt nhìn thấy Nghi Mặc nhíu mày, khuôn mặt luôn đắc ý lộ ra thần sắc khổ sở.

*Loài chim chuyên chiếm tổ kẻ khác.

Trầm Chu vừa rụt tay lại thì lại bị Nghi Mặc túm lấy tay, lực rất mạnh, tựa như vô cùng sợ nàng sẽ rời đi, tiếng nghẹn nghèo như trẻ con bị vứt bỏ buột ra khỏi môi, “Cha… mẹ…”

Trầm Chu đang gỡ tay mình ra lại bị hai từ này của Nghi Mặc làm cho dừng lại.

Đối với Trầm Chu, hai từ này là một khái niệm rất xa lạ.

Chín ngàn năm trước, thượng thần Tố Ngọc của Không Động bất hòa với Tu Ly thần quân, khiến Không Động chìm vào đại loạn. Sự kiện làm chao đảo cả lục giới này cuối cùng kết thúc bằng việc thượng thần Tố Ngọc tạ thế, Tu Ly thần quân tự sát, Không Động trở thành vô chủ.

Sau đó Thiên tộc đành mời thượng thần Mặc Hành đang sống ẩn dật đến chưởng quản sự vụ của Không Động.

Thượng thần Mặc Hành vốn chính là thượng thần của Long tộc, cả lục giới cửu châu không còn ai có tư cách hơn hắn. Không ngờ trong ngày tiếp quản ngôi vị, thượng thần Mặc Hành lại mang đến một vị tiểu thần quân chỉ vừa tròn một tuổi, ở ngay trước mặt Thiên đế chiêu cáo với mọi người, từ nay về sau vị này chính là trữ quân của Không Động, hắn sẽ phụ tá nàng đến khi nàng có thể tự mình đảm đương chức vị.

Chuyện này truyền ra, cả lục giới đều xôn xao.

Thượng thần Mặc Hành là ai chứ? Tạm thời không nhắc tới mấy chiến tích đối với Thần giới từ thời thượng cổ, trong thời kỳ đầu của kỷ nguyên Hồng Hoang, lục giới chỉ vừa mới thành hình, Nhân giới căn cơ yếu kém nên trời đất đã mấy lần gặp phải đại kiếp, nếu không có vị tôn đại thần này trấn giữ, lục giới đã sớm tiêu tan tận khí như Thần giới lúc trước rồi, thế nên dù hắn lui về sống ẩn dật đã vài ngàn năm mà vẫn không ai dám quên lãng hắn.

Một vị thượng thần như vậy, nguyện ý xuất sơn đã không dễ, nay lại còn cam lòng đứng sau phụ tá người khác.

Tiểu thần quân không rõ lai lịch kia có tài đức gì vậy?

Thiên đế đại diện chúng sinh lục giới khiêm tốn thỉnh giáo, đáp án lại khiến tất cả chấn kinh: Tiểu thần quân thượng thần Mặc Hành dẫn đến chính là con gái của thượng thần Tố Ngọc và thần quân Tu Ly.

Ai cũng thi nhau hỏi han, ví như vì sao năm đó thượng thần Tố Ngọc lại gửi con gái cho thượng thần Mặc Hành nuôi, ví như phu thê thượng thần Tố Ngọc và thần quân Tu Ly bất hòa đã lâu, cũng chưa từng nghe nói thượng thần Tố Ngọc hoài thai, tại sao lại đột nhiên chui ra một đứa bé chứ?

Đối mặt với sự chất vấn của mọi người, thượng thần Mặc Hành chỉ đáp: “Trữ vị của Không Động từ trước đến nay đều do người Không Động định, từ nay về sau Trầm Chu chính là Không Động vương, bổn thần còn tại thế ngày nào thì sẽ phụ tá nàng ngày đó, chư vị còn có dị nghị gì khác?”

Thiên quân Đế Thượng trầm mặc hồi lâu mới mở miệng vàng, “Ân sư nói rất đúng. Từ nay về sau đế vị của Không Động thuộc về thượng thần Trầm Chu. Chỉ có điều, tiểu thần quân bây giờ vẫn còn nhỏ, bổn đế đề nghị để ân sư tạm giữ ấn đế Không Động, đợi tiểu thần quân trưởng thành rồi trả lại cũng không muộn.”

Ngay cả Thiên quân cũng không dám dị nghị thì còn ai dám lên tiếng nữa. Nhưng mấy lời đồn đại về thân phận của Trầm Chu vẫn xôn xao một thời gian dài, mãi đến ngày lễ trưởng thành của Trầm Chu mới tự sụp đổ.

Sau khi trưởng thành, trên trán Trầm Chu hiện ra thần ấn của Long tộc.

Đó chính là ấn ký độc nhất vô nhị chỉ vương tộc mới có, Trầm Chu quả thật chính là máu huyết của thượng thần Tố Ngọc.

Chính vì thế, nghe hai chữ ‘cha mẹ’ từ trong miệng Nghi Mặc, Trầm Chu chỉ cảm thấy lạ lẫm.

Nàng chậm rãi rút tay ra rồi áp lên trán Nghi Mặc, thăm dò được trí nhớ của đối phương, tay nàng không khỏi run lên.

Chẳng trách vì sao nàng lại thấy dáng vẻ và tính cách của Nghi Mặc quen thuộc, thì ra là vậy…