Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 1 - Chương 23: Nàng chưa phải là nương tử của ta




Trầm Chu tắm rửa xong, vừa lau tóc vừa đi vào bếp, mới bước một chân qua cửa thì bị một màn bên trong làm cho kinh hãi.

Hai thân thể nằm chồng lên nhau, theo bóng lưng của người nằm trên nhìn ra được là một cô nương, còn người bị đè bên dưới, chẳng phải là thư sinh nghèo đó sao?

Chén bát rơi vỡ đầy đất khiến gian bếp nhìn vô cùng hỗn độn.

Cảnh tượng trước mắt nhìn quen mắt thật, Trầm Chu ngẫm nghĩ một lúc thì nhớ ra, lúc mới gặp thì hình như hắn cũng bị người khác, à không, nữ yêu khinh bạc.

Cô nương kia đang chủ động xé y phục của thư sinh, thư sinh ngúc ngoắc tượng trưng vài cái, nhìn thấy Trầm Chu thì không chút hoang mang kêu: “A Chu cô nương, còn không mau cứu ta.”

Trầm Chu tựa người vào khung cửa, giễu cợt nói: “Thể chất dễ bị người khác đè thật.”

Cô nương đang hùng hổ trên người thư sinh nghe thấy tiếng người liền kinh hãi, chưa kịp quay đầu lại thì nhận thấy có ai đó vỗ lên vai mình, rồi cánh tay lập tức bị túm chặt quật một cái nằm thẳng cẳng trên sàn, nhân tiện khớp vai cũng bị tháo rời luôn.

Trầm Chu tò mò muốn nhìn dáng vẻ của nữ hái hoa tặc nên đưa tay nắm cằm nàng ta xoay đầu lại, nhìn rõ mặt thì không hỏi ngạc nhiên kêu lên: “Là ngươi?!”

***

Mười lăm phút sau, Trầm Chu và Phượng Chỉ ngồi trên bàn ăn cơm, vừa ăn vừa thẩm vấn ‘nữ tặc’.

Trầm Chu vừa tắm xong nên mái tóc đen dài vẫn được để xõa, tăng thêm mấy phần thanh tú. Thư sinh trải qua một trận bị khinh bạc nhưng cũng chẳng để ý việc áo xống trên người bị rách nhiều chỗ, mà cái sự ‘không chỉnh tề’ đó lại càng tô thêm vẻ tuấn tú như vẽ của hắn.

Nghi Mặc nước mắt ngắn nước mắt dài ngồi dưới đất, thầm nghĩ bụng: Mới vừa bị ăn một chưởng lại bị trật khớp vai (tuy đã được nắn liền lại), vận số của nàng hôm nay thật sự đen hơn cả máu chó mà!

“Nói đi, mới nãy còn si mê quấn quít tiểu tử họ Đông Phương kia, sao vừa xoay người đã trở thành hái hoa tặc rồi? Không nói đến ta, đừng nói ngươi chỉ gặp tên này một lần đã di tình biệt luyến* chứ?”

*Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Thư sinh rõ ràng bất mãn việc Trầm Chu dùng hai chữ ‘tên này’ để nói mình, “Ta có tên, là Phượng Chỉ.”

Trầm Chu liếc hắn một cái.

Nghi Mặc đảo mắt từ người Trầm Chu sang thư sinh rồi lại từ trên người thư sinh chuyển về phía Trầm Chu, đột nhiên chỉ về phía nàng, kinh hãi nói: “Ngươi là nữ!”

Trầm Chu vỗ trán, có cần lạc đề đến vậy không?

Nghi Mặc vỗ tay cái *bốp*, mặt lộ vẻ áy náy, “Xin lỗi, xin lỗi, nếu biết vị công tử này đã có gia thất thì ta đã không làm chuyện thương thiên hại lý kia. Chỉ là hôm nay nhìn thấy hai người, cứ tưởng là hai vị công tử. Còn tưởng hai người ở cùng nhà, thấy ăn xong một vị cũng tiện làm luôn vị thứ hai. Ai ngờ lại có một vị là nữ giả nam.” Nói xong lại trịnh trọng xin lỗi, “Nghi mỗ lỗ mãng, xin nhị vị lượng thứ.”

Trầm Chu ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy hình như có gì không đúng, lát sau mới phản ứng kịp, “Cái gì, còn muốn ăn cả ta?”

Nghi Mặc bối rối, “À…”

Trầm Chu gõ đũa lên chén một cái, “Có lý nào như vậy.” Nàng mơ hồ cảm thấy hình như trước kia cũng từng xảy ra chuyện tương tự nhưng lại nhất thời không nhớ ra là chuyện gì.

Nghi Mặc không biết quan sát sắc mặt người khác mà còn muốn làm thân với Trầm Chu, “Ta tên Nghi Mặc, cô nương tên là gì? Tướng công nhà cô thật tuấn tú, cô nương có phúc ghê.”

Trong mắt người bình thường thì một cô nương có vẻ ngoài như Trầm Chu có thể có một tướng công đẹp tựa trích tiên như Phượng Chỉ là chuyện hơi không hợp lẽ thường. Nghi Mặc miệng mồm nhanh nhảu lại thành công chạm phải vảy ngược của Trầm Chu.

Trầm Chu giận đến tái mặt, liếc qua tên thư sinh vô dụng bên cạnh, “Ý ngươi là ta không xứng với hắn?”

Nghi Mặc luống cuống cười làm lành, “Không phải, không phải, ý của Nghi mỗ là… cô nương có mắt nhìn người thật tốt.”

Một chiếc đũa bị quăng tới cắm *phập* xuống đất, Nghi Mặc cuống quít kêu lên: “Nữ hiệp tha mạng!” Cũng không quên cầu cứu Phượng Chỉ vẫn đang nhàn nhã ngồi bên cạnh ăn cơm, “Đại hiệp, mau giúp ta khuyên nhủ nương tử nhà ngươi với!”

Trầm Chu và Phượng Chỉ đồng thời mở miệng.

Trầm Chu quát: “Ai là nương tử của hắn?”

Phượng Chỉ nói: “Nương tử xin bớt giận.”

Trầm Chu lập tức trừng mắt với Phượng Chỉ, nam tử liền sửa sai: “Nàng chưa phải là nương tử của ta.”

Không phải là ‘Nàng không phải là nương tử của ta’ mà là ‘Nàng chưa phải là nương tử của ta’, chỉ sai một chữ nhưng lại mang nghĩa khác hoàn toàn.

Cũng không biết hắn là nhất thời lỡ miệng hay là cố ý nói sai.

Nghi Mặc ngồi xếp bằng dưới đất sắp xếp lại mấy tình huống đọc được từ thoại bản*, thâm ý liếc nhìn hai người một cái, vẻ mặt như cái gì cũng hiểu, “Ta hiểu, ta hiểu cả mà. Vẫn chưa cưới vào cửa thôi, có khác gì đâu.” Nói xong lại lộ vẻ mặt hóng chuyện, “Nhị vị là bỏ trốn cùng nhau à, người trong nhà không đồng ý sao?”

*Thoại bản: sách truyện (thường là truyện về tình cảm sướt mướt diễm lệ)

Trầm Chu giơ tay lên đập trán.

Trầm Chu từ trước đến giờ làm việc luôn chú trọng hiệu suất, muốn làm rõ mọi chuyện thì trước phải bắt nàng ta khai ra lý do tá túc ở đây. Dây mơ rễ má trong chuyện này khá nhiều nên phải tạm thời lược bớt thôi, nàng suy nghĩ một chút rồi quay sang bảo thư sinh: “Ngươi tránh mặt trước đi, ta có lời muốn hỏi nàng ta.”

Thư sinh vẫn bất động, nhắc nhở Trầm Chu: “A Chu cô nương chẳng lẽ đã quên đây là nhà của tại hạ rồi sao? Có khế ước mua bán làm chứng đàng hoàng.”

Ý trong lời là: Hắn có quyền mời nàng ra ngoài, nhưng nàng không có quyền bảo hắn tránh ra.

Tên này… Trầm Chu nghiến răng tự trấn an: Đằng nào cũng phải xóa trí nhớ của hắn, để hắn nghe thêm vài chuyện cũng chẳng sao.

Nghĩ vậy, nàng bình ổn hơi thở, chuyển sang đối diện với Nghi Mặc, “Nói đi, sao người của Minh vương lại ở đây dây dưa với Đại đệ tử của Trường Minh Kiếm Phái? Nghe nói đế quân của U Minh ty là một tên cuồng vợ nổi tiếng, ngươi chạy tới trấn Hoang Hà theo đuổi nam nhân, tướng công nhà ngươi có biết không vậy?”

Nghi Mặc nghe rõ ý trong lời của Trầm Chu thì nhất thời biến sắc, “Ngươi… ngươi… làm sao ngươi biết?”