Vừa về đến nhà, Trầm Chu liền nhìn thấy một cô nương yểu điệu đứng trước cửa. Vị cô nương ăn mặc trang trọng, phục sức tinh xảo nọ chính là Triệu cô nương từng bị thư sinh thẳng thừng từ chối.
Đối phương lạnh lùng liếc nhìn Trầm Chu một cái rồi chuyển ánh mắt về phía thư sinh, trực tiếp nói: “Phượng công tử, ta có lời muốn nói.” Trong mắt nàng ta tràn đầy vẻ kiêu ngạo không cho phép người khác cự tuyệt.
Trầm Chu biết điều nhận lấy túi gạo trong lòng Phượng Chỉ, cũng không quên dặn dò: “Hàn huyên với mỹ nhân thì cũng phải nhanh về làm cơm đấy.”
Triệu Cẩm Nhi nghe thấy Trầm Chu ăn nói với thư sinh như vậy thì nhất thời có hơi khó chịu, lại nhớ tới nha đầu này từng tự xưng mình là trưởng bối của hắn thì càng thêm ghét bỏ, lầm bầm trong bụng: Nha đầu hoang dã ở đâu ra, thật muốn nhìn xem nàng ta còn dám lỗ mãng sau khi biết được thân phận thật của Phượng công tử không.
Đợi Trầm Chu vào nhà xong, Phượng Chỉ tiện tay giăng một cấm chế rồi quay lại đối diện với cô gái, “Vừa hay tại hạ cũng có chuyện muốn nói rõ với Triệu cô nương.”
Hắn thu tay về trong ống tay áo, chậm rãi đi về phía trước. Triệu Cẩm Nhi cuống cuồng đuổi theo nhưng trước sau vẫn không dám cùng hắn đi song song, so với lúc ở trước mặt Trầm Chu khi nãy tựa như hai người khác nhau.
Đi ra thật xa, nàng ta rốt cuộc mới lắp bắp thành lời: “Phượng Chỉ, ta…”
Phượng Chỉ ngắt lời nàng, “Đại công chúa một mình hạ phàm chắc rất vui vẻ?”
Triệu Cẩm Nhi kinh hoảng: Hắn biết rồi?
Cũng phải, tuy mượn thân thể một người phàm nhưng hồn phách vẫn là của Cẩm Họa công chúa trên Cửu Trùng Thiên, người như hắn sao có thể bị chút pháp thuật này qua mắt? Nghĩ thế nàng lại chột dạ, mười tám năm nay, hắn biết rõ nhưng lại chưa một lần vạch trần nàng. Rốt cuộc là không muốn hay do từ đầu cuối vẫn không buồn để tâm?
“Mười năm ở phàm trầm tương đương mười ngày trên Thiên giới, nếu chuyện Đại công chúa tự mình hạ giới bị Thiên đế biết được, không những bị trách phạt mà e còn khiến thanh danh cung Thanh Nhiễm bị vấy bẩn. Thật sự là lợi bất cập hại*.”
Tiếng nói của nam tử phảng phất như một luồng gió nhẹ từ thời thượng cổ.
“Thanh Nhiễm cung vừa cho người đến giục, Đại công chúa vẫn nên trở về thì hơn. Mười năm nay đã vậy thì sau này cũng sẽ không đổi, thứ Đại công chúa muốn, bổn quân không cho được.”
Cô gái khổ sở hỏi: “Là không cho được hay không muốn cho?”
Cảm xúc trong lời nam tử vẫn không hề đổi, “Đều như nhau.”
Triệu Cẩm Nhi nghẹn lời, nàng vốn muốn nói cho hắn biết, từ khi được hắn cứu mạng bảy ngàn năm trước, trong mắt nàng không thể dung được bất kỳ nam tử nào khác. Nàng đau khổ yêu hắn bảy ngàn năm, cũng đau khổ chờ hắn bảy ngàn năm. Nhưng hắn không đợi nàng bày tỏ tâm ý đã dùng một câu nói hờ hững kia hoàn toàn cắt đứt đường lui của nàng.
Nàng không cam lòng, nhấc chân tiến tới đứng trước mặt hắn, ngước lên nói: “Phượng Chỉ, ta cầu xin hoàng huynh xuống chỉ tứ hôn, chàng căn bản sẽ không thể cự tuyệt.”
Cho dù là thân phận tôn quý như hắn thì cũng không thể kháng cự ý chỉ của Thiên đế. Nàng là công chúa Thiên tộc, sự kiêu ngạo tận xương không cho phép nàng cúi đầu. Từ nhỏ đến lớn, hễ là thứ nàng muốn, chưa bao giờ là không có được.
Nhưng hắn chỉ hờ hững liếc nhìn một cái, “Đại công chúa đang uy hiếp bổn quân đó à?”
Đối diện với đôi mắt sâu không lường được kia, Cẩm Họa chỉ cảm thấy cả người cứng đờ.
Bên trong đôi mắt đó… chỉ có lạnh lẽo và thờ ơ khôn cùng.
Nàng đột nhiên nhớ đến lời của huynh trưởng Đế Thượng, “Phượng hoàng vô tình, Thất muội nên từ bỏ ý định với hắn thì hơn.”
Khi đó nàng vẫn không tin, “Muội muội của Thiên đế, cô gái tôn quý nhất lục giới cửu châu, chẳng lẽ còn không xứng với người ấy?”
Đế Thượng tức giận cảnh cáo: “Cẩm Họa, nếu nhận ra sự chênh lệch giữa hai người, muội nhất định sẽ không dám có loại suy nghĩ đó nữa.”
Hôm nay nhìn vào đôi mắt này, nàng mới đột nhiên ngộ ra ý nghĩa trong lời của Đế Thượng.
Tựa như bị bản năng sai khiến, cô gái cúi thấp đầu hành lễ với nam tử trước mặt, nói gần như không ra hơi: “Cẩm Họa nói mà không nghĩ, xin Phượng hoàng* thứ cho Cẩm Họa đã quá phận.”
*’Hoàng’ ở đây là danh xưng đế hoàng của Phượng tộc, tương tự như chữ ‘vương’ trong Long vương vậy. Không phải là từ ghép ‘phượng hoàng’.
Không cần dùng đến thần lực, chỉ dựa vào một ánh mắt đã khiến nàng không ngẩng đầu lên được… Đây chính là điểm khác nhau giữa thần thượng cổ và thần tiên bình thường sao?
“Trở về đi, Đế Thượng có ý chỉ, bổn quân lúc nào cũng chờ sẵn.”
Đến khi tiếng bước chân đi xa thì vị công chúa Thiên tộc tên Cẩm Họa mới có thể thả lỏng người, loạng choạng ngã xuống đất.
Thần tướng cung Thanh Nhiễm âm thầm thủ hộ bên cạnh từ trước kịp thời xuất hiện đỡ lấy nàng, kêu to: “Công chúa!”
Cẩm Họa vịn tay Thần tướng, cố trấn định lại, nhìn theo hướng nam tử vừa khuất dạng, “Phượng hoàng, đứng trên cao lâu ngày cuối cùng cũng sẽ có ngày nếm được cảm giác bị hờ hững.” Nói rồi nàng lại siết chặt nắm tay, “Sẽ có một ngày, chàng cũng cảm nhận được tư vị của cầu mà không được.”
Thần tướng bên cạnh dè dặt mở miệng thưa: “Đế quân có tiên dụ, xin công chúa nhanh chóng trở về cung Thanh Nhiễm.”
Cô gái khôi phục thần sắc như cũ, lãnh đạm nói: “Ta đã biết.”
Hôm qua hoàng huynh giá lâm cung Thanh Nhiễm, e đã biết chuyện nàng tự ý hạ giới, lần này hồi cung chắc lại bị phạt sét đánh mấy hồi rồi…
Trước khi đi, nàng lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, “Mấy hôm trước bảo ngươi đi tra thân phận cô gái tá túc trong nhà Phượng Chỉ, điều tra thế nào rồi?”
“Bẩm công chúa, tiểu thần mấy lần dùng tiên lực dò xét đều bị cấm chế của thượng thần Phượng Chỉ ngăn lại, e là do thượng thần có lòng bảo vệ nàng ta.”
Trên mặt cô gái lại tràn đầy hàn ý, “Thế à.”
***
Thư sinh về đến nhà thì Trầm Chu cũng vừa rót đầy một thùng nước nóng. Nàng nhìn thấy hắn thì lập tức trở nên nghiêm nghị, đanh giọng quát: “Quá chậm chạp.” Rồi lại nói: “Mau đi nấu cơm, ta muốn tắm rửa thay quần áo.” Xong lại trịnh trọng bồi thêm một câu: “Dám nhìn lén thì cẩn thận cái chân* của ngươi.”
*Bộ phận kín của nam nhân hay được gọi là ‘cái chân thứ ba’.
Phượng Chỉ nhìn xuống thân đánh giá một chút, cảm thấy nàng không cần phải lo, huống chi… cũng chẳng phải hắn chưa từng nhìn.
Dĩ nhiên hắn cũng khôn ngoan mà nuốt mấy lời này vào trong bụng, thức thời vào bếp nấu cơm. Thế gian này đúng là cái gì cũng cần tu hành, nhờ phúc của nha đầu kia mà tay nghề làm cơm của hắn mỗi ngày một tiến bộ.
Phượng Chỉ vừa bỏ khoai tây vào nồi thì chợt cảm thấy một cỗ khí âm hàn đang tiến về phía mình…