Sự kiện đó khiến dư luận xôn xao một thời gian, bởi vì Quân Lâm mỗi năm một lần đại náo Không Động mà chuyện đương gia chủ của Long tộc thích nam sắc đã trở thành bí mật công khai của lục giới. Khi đó thế nhân còn chưa biết Thần tôn Không Động là nữ, cho nên cảm thấy vị thượng thần còn nhỏ tuổi này bỗng nhiên đổi hướng thích người đồng giới thật sự là có chút không tưởng tượng được.
Mấy vị tiên quân bên trong trà lâu nghĩ tới chuyện này liền hai mắt nhìn nhau trao đổi ý vị, đột nhiên có một tiên hữu mở miệng: “Ta nghe nói thượng thần Trầm Chu bất mãn về hôn ước với Thiên tộc nên đã rời Không Động xuống hạ giới rồi.”
Chúng tiên quân vừa nghe liền cảm thấy tim run rẩy. Trong đó có một người trẻ tuổi bộ dáng thư sinh trên mặt còn có vảy như ẩn như hiện, đại khái là chưa thành thạo thuật biến hình lắm, có lẽ là từ Thủy tộc ở Tứ Hải, người này nghe đến đây bỗng nhiên mở miệng: “Tiên hữu nói lời này cũng không sai, tiểu tiên vốn từ Đông Hải mà đến, nghe nói tháng trước nàng có đi ngang qua Đông Hải, xém chút nữa đã đánh sập thủy cung.”
“Vì sao nàng lại muốn hủy thủy cung?”
Trên mặt người trẻ tuổi thuộc Thủy tộc còn lộ vẻ chấn kinh, “Nghe nói là nhìn trúng Quy nhị công tử bên cạnh Thủy quân. Nhị công tử giữ mình trong sạch, thề không quy phục khiến nàng ta thẹn quá hóa giận, đại náo một trận ở Đông Hải.”
Nghe đến đó, cánh tay cầm chén trà của thiếu niên áo trắng bàn kế bên khẽ run run.
Chúng tiên trầm mặc, thổn thức hồi lâu mới đưa ra kết luận: “Tới tận cửa cưỡng đoạt, quả thật… quả thật không thể tưởng tượng được.”
Người trẻ tuổi của Thủy tộc vỗ vỗ ngực cho đỡ sợ, “May mà lúc đó kẻ hèn không có ở Đông Hải, bằng không dựa vào tướng mạo anh tuấn của tiểu tiên, nếu bị vị thượng thần kia gặp phải thì e khó thoát khỏi ma trảo của nàng…”
Nhìn lên mặt hắn một cái, có vị tiên hữu lập tức cứng ngắc chuyển đề tài, kêu tiểu nhị cho thêm một bình trà rồi quay lại chủ đề chính, “Lại nói, thượng thần Trầm Chu hiện giờ hạ giới, không biết sẽ còn nổi hứng gây thêm sóng gió gì nữa đây.”
Có tiên hữu tiếp lời: “Xuống hạ giới rồi thì sao, dù sao cũng sẽ không tới trấn Hoang Hà.”
Người trẻ tuổi từ Thủy tộc đột nhiên như nhớ tới cái gì, “Nói tới chuyện này, tiểu tiên chợt nhớ ra một chuyện kỳ quặc.”
Chúng tiên quân đều nhìn về phía hắn, “Ồ? Có gì kỳ quặc?”
“Mấy ngày trước tiểu tiên vừa vặn đi ngang qua hồ Tàng Long gặp được một gã địa tiên, thấy hắn mang thần sắc bối rối thì thuận miệng hỏi hắn một câu. Không hỏi thì thôi, hỏi ra thì thật khiến tiểu tiên kinh ngạc. Địa tiên kia nói gần đây hồ Tàng Long đột nhiên xuất hiện ác nữ không biết từ đâu tới, đặc biệt thích hạ thủ với nam nhân qua đường. Hắn không cẩn thận đụng phải ả một lần, suýt nữa cũng bị hạ độc thủ. Hắn còn nhắc nhở tiểu tiên, nếu nhìn thấy một tấm bảng có vẽ ấn ký kỳ lạ thì nhất định phải đi đường vòng.”
Chúng tiên hăng hái hỏi tới: “Ấn ký? Là ấn ký như thế nào?”
Người trẻ tuổi nói: “Tiểu tiên tính thận trọng nên có bảo địa tiên kia vẽ lại ấn ký kia cho tiểu tiên nhìn một cái…”
Dứt lời, hắn vội vàng dùng thuật thủy sở trường di ngón tay trên bàn vẽ lại, hỏi: “Mời cái vị nhìn xem, có phải ấn ký này có chút quen mắt không?”
Chúng tiên nhìn hồi lâu cũng không giải thích được, bỗng nhiên có người ồ lên một tiếng, nói: “Đây không phải là thần ấn của Không Động sao?”
Người trẻ tuổi còn chưa tỏ thái đột thì lại nghe bên cạnh có người lên tiếng: “Địa tiên nhìn thấy cô gái kia ở đâu?”
Vừa mở miệng chính là thiếu niên áo trắng ngồi bàn bên cạnh, chúng tiên quân nhìn sang hắn, thấy người này bộ dáng cực kỳ bình thường nhưng lại có một đôi mắt hẹp dài sắc bén mang theo khí thế bức người. Bên hông thiếu niên mơ hồ có mang theo một vật dài dài được bọc vải kín mít, bên dưới vạt áo là một đôi giày mềm bằng da hươu.
“Trong khu rừng rậm phía Bắc trấn Hoang Hà, cách đây cũng không xa lắm.” Như bị thu hút bởi đôi mắt kia, người trẻ tuổi của Thủy tộc bất giác buột miệng trả lời mà không cần chất vấn.
Sau khi nghe xong thiếu niên kia liền đứng dậy, quăng tiền trà xuống trên mặt bàn, nói hai chữ ‘Đạ tạ’ rồi đi thẳng đến bên khung cửa sổ bằng gỗ lim khắc hoa.
Chúng tiên quân nhìn thiếu niên khí phách sải bước đến bên bệ cửa sổ, gió tràn vào thổi tung vạt áo hắn. Ngay sau đó, bọn họ liền phục hồi tinh thần lại, “Đợi đã, ngươi hỏi để làm gì?”
Thiếu niên vịn tay lên bệ cửa sổ, đầu tóc bị gió thổi tung, quay sang nhìn chúng tiên, khóe môi mỉm nụ cười như có như không, “Tất nhiên là đi gặp ác long trong truyền thuyết của Không Động, thuận tiên xem có thể lấy được chút đồ cần thiết từ trên người đối phương không.”
Sau đó hắn lại híp mắt nói thêm: “Xin khuyên chư vị ít nói mấy chuyện chuyện phiếm này thì hơn, bội nhọ thượng thần sẽ bị trời phạt đấy.”
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng sau khi hắn nói ra những lời này, trên không trung dường như mơ hồ vang lên tiếng sấm đì đùng. Chúng tiên còn chưa hoàn hồn thì cái bóng trắng đã nhảy xuống khỏi trà lâu, thoáng cái đã không thấy bóng dáng, động tác vô cùng gọn gàng.
Người trẻ tuổi từ Thủy tộc nhìn đăm đăm về phía nơi thiếu niên kia vừa biến mất, nhất thời như bị một áp lực đè nén khiến hắn há mồm muốn nói nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Một lúc lâu sau hắn mới đổ mồ lạnh đầy trán, quay sang hỏi tiên hữu bên cạnh: “Tiên hữu, người nọ vừa rồi…”
Đối phương đang cầm chén trà lưng chừng giữa không trung, cũng lộ vẻ kinh ngạc, “Mặc dù hắn che dấu vô cùng hoàn hảo, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, dường như ta cảm nhận được một áp lực đến từ viễn cổ… Thiếu niên này đến tột cùng có lai lịch gì?”