Đến chợ rau mua gạo xong, Phượng Chỉ và Trầm Chu sánh vai quay trở về. Hai người còn đang bàn luận xem tối nay nên ăn gì thì chợt nhìn thấy phía trước vô cùng hỗn loạn, người đi đường túm tụm lại như đang vây xem thứ gì đó.
Phượng Chỉ còn chưa hoàn hồn thì cô nương bên cạnh đã nhấc chân nhào tới, nhanh như chớp vạch qua đám đông dày ba tầng kia ra. Phượng Chỉ thấy thế, nhìn bịch gạo trong tay ước lượng một chút, cuối cùng cũng thong thả bước lại gần.
Đứng ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất, Trầm Chu nhận ra giữa đám đông chính là Đông Phương Khuyết dẫn đầu chúng đệ tử của Trường Minh Kiếm Phái thì không nhịn được cảm thán: Thế giới này nhỏ thật.
Đông Phương Khuyết đứng đó, mặt băng vẫn là mặt băng, có khác thì bây giờ càng giống tảng băng hơn, tựa như có ai đó thiếu hắn một khoản tiền lớn thật lớn mà không chịu trả vậy.
Trầm Chu nhìn theo tầm mắt của hắn, à há, thì ra kẻ thiếu tiền là vị cô nương kia.
Cô nương trước mặt có dung mạo tuyệt mỹ, vóc người vừa cao vừa thon thả, nhưng so với mỹ nhân bình thường thì thiếu mấy phần mềm mại uyển chuyển, ngược lại thừa không ít anh khí. Nếu không nhờ bộ váy tím ôm sát để lộ vòng eo mảnh khảnh, lúc mới nhìn thấy nàng ta, Trầm Chu suýt nữa đã thầm khen trong lòng: Thật là một hiệp khách trẻ tuổi anh tuấn!
Có điều, không hiểu sao mặt vị hiệp khách trẻ tuổi này lại nhìn quen thế nhỉ?
Vị cô nương nhìn giống hiệp khách kia và Đông Phương Khuyết vẫn đang giằng co, một người ánh mắt lạnh như băng, một người mặt hết sức nghiêm nghị, hai mắt nhìn nhau đến tóe lửa, không ai nhường ai.
Trầm Chu sốt ruột, vừa muốn hỏi người bên cạnh xem đang xảy ra chuyện gì thì lại bị hành động kế tiếp của mỹ nhân nọ khiến cho phải trợn mắt há hốc mồm.
Mỹ nhân mang vẻ mặt oán phụ bổ nhào về phía Đông Phương Khuyết, “Đông Phương Khuyết, rốt cuộc phải thế nào huynh mới bằng lòng dẫn ta theo hả?”
Đông Phương Khuyết như không lường được mỹ nhân sẽ đột ngột nhào đến nên cứ thế bị nàng túm chặt.
Đám đồng môn bên cạnh hắn cũng bị bất ngờ phản ứng không kịp, đệ tử nhỏ nhất Lạc Tiểu Thiên lên tiếng đầu tiên, quát to: “Yêu nữ, mau buông đại sư huynh ra!”
Đông Phương Khuyết ngày thường vốn đoan chính đường hoàng, từ trước đến nay vẫn luôn hết sức giữ kẽ trong chuyện nam nữ, hôm nay lại bị một nữ tử đùa bỡn như vậy ở ngay trước mặt mọi người nên nhất thời không kiềm được chán ghét. Nhưng nghĩ tới đối phương là phái yếu thì hắn lại không tiện phát tác, đành tận lực nén giận, đẩy nàng ta ra, “Nghi Mặc, buông ra!”
Nghi Mặc vẫn ôm cứng tay hắn không buông, hùng hồn nói: “Ta vất vả đuổi từ núi Tử Hoa đến núi Thanh Thành, lại từ núi Thanh Thành đuổi đến trấn Hoang Hà, bây giờ huynh bảo buông thì ta buông à? Trừ phi huynh đồng ý dẫn ta theo, bằng không thì khỏi cần thương lượng cho tốn thời gian!” Vẻ mặt và ngữ khí nàng hết sức kiên quyết, nhưng hành động lại hệt như đang khóc lóc đòi ăn vạ.
Trầm Chu nghe đến đây thì hiểu, thì ra là một cô nương theo đuổi người yêu. Từ núi Tử Hoa đến trấn Hoang Hà nói ít cũng phải gần vài ngàn dặm, cô nương này đi ngàn dặm tìm người yêu, nghe qua thì có vẻ như hơi dại trai, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng thấy đáng thương. Gã người yêu nhìn mặt tuấn tú vậy đấy, ai ngờ lại là đồ bạc tình bạc nghĩa.
Thái dương đã nổi gân xanh, Đông Phương Khuyết nghiến răng quát: “Ta đếm đến ba, còn không buông thì đừng trách sao ta không khách khí! Một – hai – ba!” Dứt lời liền lập tức vung kiếm, không hề có chút do dự nào.
Cô nương kia uyển chuyển lách mình một cái đã tránh được đường kiếm hung hiểm nọ.
Bốn phía đều im bặt, chẳng ai ngờ Đông Phương Khuyết nói chém liền chém như vậy. Cũng may thân thủ cô nương kia không tệ, bằng không thứ đường kiếm kia chém rụng không phải là lọn tóc mà chính là đầu của nàng ta rồi.
Cô nương tên Nghi Mặc nhìn thoáng qua lọn tóc đen rơi trên mặt đất rồi nhìn đến Đông Phương Khuyết đứng trước mặt, ánh mắt dần tối đi.
Đông Phương Khuyết vẫn dùng giọng điệu chính trực đường hoàng của mình, “Nghi Mặc, cô quên những gì bản thân đã làm ở Trường Minh rồi? Nếu chẳng phải do đang bận chính sự, ta cũng không ngại kết thúc mọi chuyện với cô ngay tại đây.”
Ngay cả Trầm Chu cũng nghe ra được sự cay độc trong khẩu khí của hắn.
Nghi Mặc chỉ nhìn hắn, hồi lâu sau mới nhếch môi, “Kết thúc?” Môi cười nhưng mặt nàng ta lại lạnh như băng, “Vẫn chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện mà huynh đã muốn kết thúc? Vậy nói thử xem, huynh muốn kết thúc thế nào?” Trong đôi mắt tĩnh mịch của nàng lóe lên một tia sáng bức người.
Đông Phương Khuyết đón nhận cái nhìn kia thì trong mắt cũng lộ ra sát khí, “Nghi Mặc, đừng tưởng rằng ta không dám giết cô.”
Nghe đến đây, đám đông vây xem bắt đầu có hơi rối rắm, chẳng hiểu nội dung màn kịch trước mặt rốt cuộc là gì nữa.
Vừa nãy còn là một màn đi ngàn dặm tìm người yêu, sao chưa gì đã chuyển sang thành kẻ thù gặp mặt rồi? Á à… cái này chính là yêu qua yêu lại, rốt cuộc nảy sinh cẩu huyết đây mà, một khắc trước còn là yêu thương sâu đậm, một khắc sau liền hận không thể chính tay đâm chết đối phương. Chuyện giữa nam và nữ từ trước đến giờ vẫn luôn huyền diệu thế này mà. Ngộ ra xong, tất cả lại tiếp tục chăm chú xem kịch.
Cô gái chậm rãi xé một dải lụa từ ống tay áo xuống buộc cao mái tóc vừa bị cắt nham nhở của mình, vừa buộc vừa nói: “Sư muội huynh chỉ nói một câu mà huynh đã không phân tốt xấu nhận định là ta làm? Đây chính là cách hành xử nên có của Đại đệ tử Trường Minh Kiếm Phái?”
Mái tóc được buộc cao càng tăng thêm vẻ anh khí hào sảng trên người, nàng giơ kiếm lên, trừng mắt căm tức nhìn Đông Phương Khuyết.
Trầm Chu còn đang thầm tán thưởng trong bụng thì lại nghe cô nàng quăng ra một câu vô cùng bá đạo, “Đông Phương Khuyết, hôm nay bổn cô nương đã quyết định sẽ đi theo huynh, mặc kệ huynh đồng có đồng ý hay không, đừng hòng bỏ rơi bổn cô nương!”