Thư sinh nhàn nhã cúi xuống uống trà, ngũ quan như vẽ ẩn hiện bên dưới hơi khói của chén trà.
Ánh mắt Trầm Chu thoáng dừng lại trên mặt hắn rồi lặng lẽ dời đi.
Chung đụng một thời gian ngắn, người ta sẽ thấy tên thư sinh này phóng khoáng điềm nhiên, nhưng qua lại thời gian dài sẽ phát hiện hắn vốn hờ hững với mọi thứ. Triệu Cẩm Nhi thích hắn, hắn không để ý, nàng xuất hiện, hắn cũng không để ý.
Chuyện của bản thân còn chưa lo xong, nàng dĩ nhiên cũng không dư hơi đi quản mấy chuyện này.
Tính toán thời gian thì chắc truy binh Không Động cũng sắp đuổi tới rồi, nếu không thay đổi chỗ ở thì e khó bảo vệ được tự do.
Đang định nói mấy lời cáo biệt với thư sinh thì Trầm Chu chợt liếc thấy năm sáu người mặc đạo bào màu lam có đính vảy nhân ngư, tay cầm kiếm bước vào tửu quán. Người dẫn đầu mày kiếm mắt sáng, diện mạo tuấn tú nhưng lại lạnh lùng băng sương, ánh mắt sắc bén tựa gươm, cả người tỏa ra khí tức ‘người lạ chớ tới gần’. Hắn vừa bước vào liền lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt, liếc thấy có bàn khách vừa ăn xong thì trực tiếp dẫn người đi tới.
Chính tà đối lập, người yêu khác biệt, tiên ma ngược đường vốn đã là đạo lý từ xưa đến nay. Người đến trấn Hoang Hà đa phần đều làm mờ khí tức, tận lực che giấu thân phận để ngừa việc trêu phải phiền toái không cần thiết. Ngay cả hai Yêu quân thực lực bất phàm ngồi đằng kia cũng tạm thời dùng áo choàng ẩn đi yêu khí trên người. Vậy mà đám người này lại không buồn che giấu, có thể thấy bọn họ cuồng vọng đến cỡ nào.
Bởi vì chính khí cương trực trên thân quá bức người, nhóm người vừa tới dĩ nhiên nhanh chóng rước lấy vô số ánh mắt thăm dò và đề phòng. Tiếng hàn huyên rôm rả trong tửu quán khi trước lập tức bị thổi xẹp bởi sự xuất hiện của bọn họ.
Trần Chu ngạc nhiên tự hỏi: Khí phách thật, môn phái nào vậy nhỉ?
Nàng còn đang thắc mắc thì chợt nghe thấy người bên cạnh thầm thì, hệt như đang trả lời câu hỏi trong đầu nàng vậy, “Núi Tử Hoa, Trường Minh Kiếm Phái.”
Núi Tử Hoa là nơi thần thượng cổ – Tử Hoa tiên tôn trở về cõi tiên. Vị Tử Hoa tiên tôn kia quả nhiên không hổ là đại thần thượng cổ, đã về cõi tiên vài ngàn năm rồi mà cả ngọn núi vẫn được thần uy của ông che chở, linh khí trải dài cả trăm dặm, hết sức thích hợp để luyện đạo tu tiên. Chỉ là vì thần uy kia quá mạnh mẽ, không người thường nào dám lên đó thành lập môn phái, mãi đến khi Trường Minh thượng tiên ở thiên đình hạ giới, mới chọn đến núi Tử Hoa sáng lập ra Trường Minh Kiếm Phái.
Trầm Chu đã được nghe chuyện bát quái của vị thượng tiên này từ trước, đồn rằng năm đó vị này và một thượng thần khác cùng theo đuổi một vị nữ tiên, cuối cùng công cuộc giành vợ thất bại, để dưỡng thương Trường Minh thượng tiên mới trốn đến núi Tử Hoa. Nguyên nhân vị này sáng lập Trường Minh Kiếm Phái nghe nói cũng hết sức đơn giản: Rãnh rỗi tới mức nhàm chán.
Trầm Chu liếc nhìn khối băng anh tuấn nọ, chợt thấy hơi hứng thú, “Thì ra hắn chính là Đông Phương Khuyết.”
Đông Phương Khuyết – đồ tôn đời thứ mười bốn của Trường Minh thượng tiên.
Ngheo nói kiếm thuật của hắn đã đạt đến trình độ thượng thừa, không biết khi tỷ thí với Dạ Lai thì bên nào sẽ thắng.
Trầm Chu thu hồi ánh mắt, chuyển tới trên người thư sinh, “Ngươi cũng biết Trường Minh Kiếm Phái?”
Thư sinh gật đầu, nhã nhặn nói: “Trường Minh Kiếm Phái vang danh khắp thiên hạ, điển tích sự cố lưu truyền trong dân gian nhiều vô số kể, thoại bản kể về mối tình của sư tôn cũng có đủ loại, chỉ riêng năm nay ta đã đọc được mười chín dị bản rồi.”
Trầm Chu *khụ* một tiếng, “Không ngờ ngươi còn có loại sở thích này.”
Thư sinh châm thêm trà cho mình, “Rảnh rỗi buồn chán dĩ nhiên sẽ tìm gì đó để giết thời gian.”