Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm

Chương 5: Bổn thiếu gia tên là Thiên Phượng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Có việc gì lạ cần cố vấn tình yêu, xin mời gọi điện đến Nhân Thọ Đường của chúng ta, chuyên gia cao cấp sẽ tự mình phục vụ cho quý vị, ân cần, chu đáo, phục vụ số một!!”

Trong lòng cầm một xấp truyền đơn, Thiên Phượng đội trên đầu cái mũ lên đáng yêu chạy khắp quảng trường khu Tử Hoàng mà phát truyền đơn.

“Tiểu…… Phượng…… Hoàng……” Thanh âm chậm rì rì từ đằng sau lưng Thiên Phượng vang lên.

Thiên Phượng ôm truyền đơn mạnh mẽ quay đầu lại, đập vào mắt là một gương mặt cực kỳ đủ tiêu chuẩn: “Kim Đồng!!”

“Ta hiện tại tên là Trịnh Thái!!” Nhướng nhướng mày, Trịnh Thái nhìn gương mặt thằng bạn vẫn nộn nộn như nước: “ Nghe nói ngươi chọc tức Hồng Hồng, bị hắn đá khỏi Nhân Thọ Đường!!”

“Ân!!” Thiên Phượng kéo kéo mũ len, yếu ớt gật đầu: “ Thái Thái gần đây ở đâu vậy? Sao ta tìm hoài không thấy ngươi??”

Khóe miệng Trịnh Thái gợi lên chút tươi cười yếu ớt: “Không có gì, gần đây gặp phải một ông chú quái đản, được ăn uống miễn phí khỏi trả tiền, lại có người cung phụng, mắc mớ gì phải về lại đó để cho Hồng Hồng khi dễ….”

Nghe thằng bạn nói như vậy, Thiên Phượng gật gật đầu: “Đúng vậy, tìm được cái phiếu cơm trường kỳ không hết hạn cũng tốt, sẽ không bị cái tên Nguyệt lão tham tiền kia khi dễ, chờ ta phát xong truyền đơn rồi cũng đi đi một chút xem có ông chú nào chịu mang ta về nhà hay không!!”

Trịnh Thái mỉm cười nhìn Thiên Phượng, lắc lắc đầu: “Với cái tính cách hấp tấp của ngươi, ta nghĩ không ai dám nhận nuôi đâu!!”

Có lẽ bởi vì thuộc tính hỏa, cho nên tính cách của Thiên Phượng luôn luôn hấp tấp, muốn y yên tĩnh còn khó hơn lên trời, đi đâu cũng ồn ào, lại khoái nhất là gây ra hàng tá phiền toái!!

“Tính tình của ngươi có tốt hơn ta bao nhiêu đâu!!” Thiên Phượng bĩu môi, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Hồng Hồng gần đây hình như bị người ta ‘đòi nợ’, bắt phải giao ra Nhân Thọ Đường!!”

“Đòi nợ? Cái người nào lại không muốn sống đến như vậy? Ngay cả lão đại của chúng ta cũng dám trêu vào?” Trịnh Thái lắp bắp kinh hãi.

“Đối phương bề ngoài là một tên doanh nhân có tiền trong sạch, nhưng bên trong lại chuyên buôn bán vũ khí súng ống bom đạn, tên là….. Bắc Hoàng Ngao!!!” Thiên Phượng lập tức nhớ tới tư liệu mình vừa mới tra được.

Thiên Phượng tra tư liệu không giống như người khác phải lên mạng điều tra. Không ai biết y điều tra như thế nào, chỉ biết năng lực điều tra của y cùng với năng lực tự chuốc lấy rắc rối thuộc dạng cao như nhau.

“Ha hả…. Vậy thì nên cầu nguyện cho cái tên [Bắc Hoàng Ngao] một chút, không cần bị chết dưới tay Hồng Hồng nhanh như vậy a!!” Bằng không sẽ không có tuồng xem.

“Phải rồi, Thái Thái ngươi đi đâu vậy, sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Thiên Phượng nhìn Trịnh Thái ôm một cái túi to trong tay, chớp chớp đôi mắt ướt át của mình, tò mò hỏi.

“Mua đồ về nấu cơm a, gần trường học có một cái siêu thị, bởi vì bình thường người vào mua toàn là học sinh sinh viên, cho nên siêu thị này có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn rất tiện lợi, cũng rất mới mẻ!!” Tuy có hơi xa chút.

“Ngươi quả là tự chuốc khổ đi kiếm việc mà!!” Nghe vậy, Thiên Phượng gật gật đầu, lôi điện thoại di động từ trong túi ra nhìn đồng hồ hiển thị một cái: “Ta có chuyện, lần sau sẽ tìm ngươi nói chuyện phiếm, đi trước!!”

Phất tay với Trịnh Thái, Thiên Phượng phóng như bay rời đi.

Nhìn bóng dáng Thiên Phượng rời đi, Trịnh Thái bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi, ánh mắt xinh đẹp lại vô nhìn lướt qua một thân ảnh nam nhân cực soái khí.

“Thái Thái, chúng ta về nhà…..”

Băng qua ngã tư đường gần khuôn viên trường, trên mặt Thiên Phượng lộ ra cái mỉm cười ngọt ngào.

Di Lăng nói hôm nay có bang hội chiến…. Vậy Đoan Mộc Thanh Tôn nhất định sẽ xuất hiện.

Lần trước cùng hắn đánh nhau một trận, không biết vì sao, trong lòng vẫn nhớ tới hắn…. Muốn cùng hắn đánh thêm lần nữa!!

Ở trong ngõ tắt quẹo trái quẹo phải, Thiên Phượng hoàn toàn không chú ý tới có người đang đi tới gần y. Rốt cục thẳng tắp đập vào người đối phương.

“A….” Đột nhiên nhào vào lòng người ta, Thiên Phượng ngẩng lên nhìn.

Xuất hiện trong đôi mắt to xinh đẹp của Thiên Phượng chính là gương mặt tuấn mỹ mới khi nãy y còn vừa đi vừa nghĩ.

Đoan Mộc Thanh Tôn!!

Đối với Thiên Phượng đang ở trong lòng mình, Đoan Mộc Thanh Tôn lạnh lùng nhìn, không có lấy nửa điểm phản ứng với cái người đã từng cùng mình đánh một trận này.

Hơi hơi sửng sốt, phát giác ra mình bị Đoan Mộc Thanh Tôn ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Phượng nháy mắt cứng đờ, nhảy dựng ra khỏi vòng tay người kia.

“Ách…… Thật có lỗi……”

Hắn sao lại ở chỗ này!!

Hôm nay Đoan Mộc Thanh Tôn mặc một thân đồng phục thuần sắc trắng, có điểm khá giống với quân trang, âu phục khoác ngoài màu đen phối với giày da, cả người nhìn qua đều thần thanh khí sảng, thật khác xa với bộ dạng cuồng dã lúc trước.

Hiện tại như một công tử quý phái.

“Biểu ca, không có việc gì chứ?” Một thiếu niên có mái tóc cắt ngắn tinh tế  đứng sau lưng hắn quan tâm hỏi.

“Không, đi thôi!” Liếc mắt nhìn Thiên Phượng một cái, Đoan Mộc Thanh Tôn kéo thiếu niên tóc ngắn rời đi.

“Ừ!”

Thiên Phượng đứng tại chỗ chớp chớp đôi mắt to ngập nước xinh đẹp, nhìn hai người.

“Người kia…. Là ai a?” Quả là một mỹ nhân hiếm có a!!

Không biết vì sao, nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Tôn nắm tay thiếu niên kia, trong lòng Thiên Phượng lại xuất hiện một tia chua sót quái dị.

Bất quá, từ trước tới nay, Thiên Phượng thuộc loại thần kinh cực thô rất nhanh đã đem cái cảm giác khác thường kia đánh văng ra khỏi đầu, tiếp tục vui vẻ đến chỗ Thượng Quan Di Lăng hẹn.

“Yêu yêu, tiểu mỹ nhân, thật là vui, hôm nay lại gặp được ngươi rồi a!!” Thiếu niên ngồi trên một ống nước đúc bê tông nở một nụ cười nhạt đầy tà mị, đôi mắt dài nhỏ như mèo con nhấp nháy nhìn Thượng Quan Di Lăng.

Di Lăng tức đến đỏ bừng mặt.

“Duẫn Ngự, ta phải xé cái miệng của ngươi!!” Thượng Quan Di Lăng bình thường nhìn cực khốc hôm nay lại bị tức đến khí bay ngập trời, cầm trúc kiếm chỉ thẳng vào thiếu niên.

*trúc kiếm: 

(thỉnh nhìn tới cái cây tỷ ấy đang cầm =.=)

“Đang chờ ngươi nà, bảo bối!!” Thảy cho y một cái hôn gió, thiếu niên càng đắc ý cười.

“Ta muốn giết ngươi!!” Mỹ nhân lãnh khốc nháy mắt đã biết thành rồng phun lửa, cầm trúc kiếm lao về phía người nọ.

Một cái bóng đen rất nhanh nhảy xổ ra, tạo thành một độ cong xinh đẹp giữa bầu trời đêm vươn tay ngăn trở Thượng Quan Di Lăng.

“Lăng đại ca, đừng xúc động như vậy!!” Mái tóc dài cột thành một chùm cao cao đằng sau phất phới bay, khóe miệng Thiên Phượng gợi lên một tia cười thản nhiên, đôi mắt to xinh đẹp trong veo như nước cực mê người.

“Ách….” Thượng Quan Di Lăng thấy Thiên Phượng đột ngột nhảy ra, rõ ràng là đã bị dọa.

Duẫn Ngự thấy Thiên Phượng đột nhiên xuất hiện quấy rầy kế hoạch của hắn, mày kiếm khẽ nhăn.

Người kia là ai vậy?

Chẳng lẽ y là người cùng Đoan Mộc Thanh Tôn đánh một trận vẫn có thể an toàn rời đi sao?

“Ta còn tưởng ngươi không tới….” Thượng Quan Di Lăng chậm rãi thu hồi biểu tình bạo phát khi nãy, khôi phục lại bộ dáng thản nhiên.

“Đã đáp ứng với Lăng đại ca, như thế nào lại thất hứa, chỉ là trên đường đi có việc trì hoãn chút!!” Thiên Phượng cười ha hả nói: “Bất quá, đám khỉ này chắc cũng không cần tốn sức nhiều lắm đâu!!”

Lời này vừa nói ra, rõ ràng đã khiến cho đám thiếu niên bất lương đứng đằng sau Duẫn Ngự suýt hộc máu.

“Cái tên đàn bà kia, cư nhiên dám dõng dạc như vậy a!!”

“Còn không mau dập đầu nhận sai!!”

……

Tiếng nói tức giận không ngừng liên tiếp từng trận một, Thiên Phượng không thèm quan tâm bịt lấy lỗ tai: “Mùa hè ở trần gian sao lắm muỗi thế……”

Đôi mắt trong veo lướt lên người Duẫn Ngự đang đứng trên ống nước bê tông, khóe miệng khẽ gợi lên tia cười đạm.

“Đám khỉ này mỗi lần đánh đều thắng là do có hắn phải không!”

“Ân….” Thượng Quan Di Lăng khẽ gật đầu.

Năng lực chỉ huy của Duẫn Ngự xem ra không tồi….

Tuy bề ngoài của hắn có điểm giống như thư sinh văn nhược…. Nhưng năng lực rốt cuộc sâu đến cỡ nào, ngay cả đối thủ của hắn đều không ai hiểu rõ.

“Nga, bắt vua trước bắt quân sau….” Đôi mắt to của Thiên Phượng lóe ra chút ánh sáng, thân ảnh mảnh khảnh chợt lóe, phóng tới phương hướng Duẫn Ngự đang đứng.

Duẫn Ngự cả kinh lập tức phản ứng lại né qua một bên, nhưng đã không kịp rồi.

Mắt thấy bàn tay của Thiên Phượng chuẩn bị túm lấy mình, một đạo bóng đen rất nhanh lại lóe ra, thân thủ chế trụ lại tay Thiên Phượng.

“Đoan Mộc Thanh Tôn!!” Thiên Phượng ngẩng đầu, chống lai đôi con ngươi lạnh như băng.

“Lại là ngươi!!” Đôi mắt lạnh lẽo của Đoan Mộc Thanh Tôn nhíu lại, giơ tay muốn đánh Thiên Phượng tiếp.

Lắc một cái, giãy khỏi tay Đoan Mộc Thanh Tôn, Thiên Phượng lui lại mấy bước.