Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm

Chương 30: Nghĩ cách cứu viện [Hạ]




Oành –

Tiếng thét chói tai hòa lẫn với tiếng va chạm ngã sấp xuống vang lên, một đám người phía dưới rốt cục cũng thuận lợi tiếp được ba người từ trên trời rơi xuống.

“Lam Tư…..” Nâng cái người còn nằm sấp trong lòng dậy, Đoan Mộc Thanh Tôn khẽ gọi.

Lam Tư thở gấp, hiển nhiên còn chưa hết kinh hách vì bị đẩy từ trên lầu xuống.

“Đoan Mộc….. Thiên Phượng…… Thiên Phượng còn ở trên đó… Cứu y….” Thượng Quan Mộ Phi được một đám người Ngạo Long Các đỡ cho, chỉ tay lên lầu hai, nói xong trước mắt lập tức tối sầm ngã xuống bất tỉnh.

“Đệ đệ….” Thượng Quan Di Lăng kinh hô.

Đoan Mộc Thanh Tôn ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, tay nắm chặt, đem Lam Tư ở trong lòng giao cho Duẫn Ngự đang đứng ở một bên, đứng dậy hướng về phía biệt thự.

“Chờ một chút!!” Đoan Mộc Kiêu đúng lúc giữ chặt Đoan Mộc Thanh Tôn: “Ngươi không thể đi vào, như vậy…”

“Không thể…” Đoan Mộc Thanh Tôn mạnh mẽ rụt phất mạnh tay: “Ta không thể để cho y một mình ở bên trong….”

Oanh –

Nhưng vào lúc này, trong phòng lại vang lên tiếng nổ khác.

Nhìn ánh mắt kiên trì của Đoan Mộc Thanh Tôn, Đoan Mộc Kiêu hơi hơi sửng sốt, cuối cùng buông tay.

“Tùy ngươi……”

“Ba ba, cám ơn……”

Nhìn Đoan Mộc Kiêu thật sâu, Đoan Mộc Thanh Tôn xoay người chạy vào trong.

Đoan Mộc Thanh Tôn từ nhỏ đến lớn rất ít khi gọi ba ba, bình thường đều là lão già này lão già nọ, nhưng hiện tại chỉ vì một tiếng ‘ba ba’ lại có thể làm cho lão đại Ngạo Long Các khiến cho đám hắc đạo nghe thấy đã sợ mất mật đỏ mắt.

“Biểu ca….”

“Thanh Tôn thật sự rất giống ngươi…. Rất giống ngươi trước kia…. Giống như ngươi đối với tỷ tỷ [mẹ của Đoan Mộc Thanh Tôn]…..” Lam Việt chậm rãi mở miệng.

Nắm chặt tay, Đoan Mộc Kiêu cắn răng: “Nhưng mà…. Cho dù như thế, ta vẫn không thể cứu được Tình Nhi….”

Nhắm thẳng vào căn biệt thự càng lúc càng cháy mạnh, Đoan Mộc Thanh Tôn một cước đá văng cửa chính, nhảy vào trong.

Toàn bộ nội thất trong phòng đều đã bốc cháy, bởi vì nổ mạnh, khắp nơi đều là mảnh vụn văng tung tóe, xem ra biệt thự này không trụ được bao lâu rồi.

Hiện tại, Đoan Mộc Thanh Tôn không rảnh để nghĩ đến mấy điều này, hắn chạy nhanh lên lầu, ngọn lửa nóng cháy ở bên cạnh hắn không ngừng gào thét, quần áo trên người cũng đã bị cháy đen.

“Tiểu Phượng….” Xông lên lầu hai, Đoan Mộc Thanh Tôn đá văng một cảnh cửa phòng, nhưng không hề phát hiện thân ảnh Thiên Phượng ở bên trong.

Không có…..

Tiếp theo, Đoan Mộc Thanh Tôn lại vọt đến một gian phòng khác, đá văng cửa.

Oanh –

Ngay lúc hắn đá văng cửa, một tiếng nổ mạnh trong phòng cũng vang lên theo, liệt hỏa hừng hực cháy lập tức phun ra ngoài, nhắm thẳng vào Đoan Mộc Thanh Tôn.

Đoan Mộc Thanh Tôn đưa tay chặn, cứ như vậy, liệt hỏa mãnh liệt nháy mắt đã phun tới người.

Đến khi trận lửa kia dừng lại, Đoan Mộc Thanh Tôn mới chậm rãi buông tay xuống.

Một màn kỳ dị đã xảy ra, tuy bị một đoàn lửa mạnh mẽ bao bọc xung quanh, nhưng trên người lại không hề có bất cứ vết thương nào.

Ánh sáng màu cam sáng rọi trong suốt bao trùm lấy thân người hắn, rõ ràng so với đoàn lửa kia còn muốn nóng cháy hơn. Nhưng Đoan Mộc Thanh Tôn lại cảm thấy thập phần ấm áp.

“Đây là….” Ánh mắt dừng ngay tại trước ngực, cỗ hào quang này là từ vị trí trái tim hắn phát ra.

Là lực lượng của thú đan phượng hoàng…. Thú đan của Thiên Phượng đang bảo hộ cho hắn….

Nắm chặt tay, Đoan Mộc Thanh Tôn lại tiến đến một căn phòng khác.

Cửa bị đá văng, ngay phía dưới cửa sổ, là một thiếu niên gầy yếu bất tỉnh dưới đất.

“Thiên Phượng….” Đoan Mộc Thanh Tôn tiến lên, ôm lấy Thiên Phượng: “Tỉnh lại đi….”

Nhưng vô luận hắn gọi như thế nào, cái người trong lòng không có chút dấu hiệu bị lửa thiêu không hề phản ứng lại.

Đoan Mộc Thanh Tôn sửng sốt, một cỗ cảm giác bất an tự đáy lòng nổi lên, ngón tay thon dài từ từ đưa lên trước mũi y.

Không còn hơi thở.

“Không…. Thiên Phượng…… Đừng giỡn nữa….” Đoan Mộc Thanh Tôn trắng bệch, hô hấp trở nên hỗn độn, ôm chặt lấy Thiên Phượng: “Không cần…. Ngươi là phượng hoàng mà…. Là thần thú phượng hoàng…. Sẽ không bao giờ chết….đúng hay không….”

Lời nói của Đoan Mộc Thanh Tôn vừa vang lên, liền có một giọt nước rơi xuống má Thiên Phượng, ánh sáng trong suốt trên người Đoan Mộc Thanh Tôn bắt đầu trở nên chói mắt, chậm rãi bao lấy cả hai.

Hào quang hóa thành hỏa diễm, nháy mắt, bốn phía Đoan Mộc Thanh Tôn và Thiên Phượng đã bùng cháy.

Oanh –

Một tiếng nổ vang dội, ngọn lửa cháy hừng hực cháy thẳng đến tận trời, giống như phượng hoàng xinh đẹp mang theo hỏa diễm vung cánh bay lên.

Mọi người ở trong sân nhìn thấy trận thế này kinh hách đến tim muốn ngừng đập.

“Thanh Tôn……”

“Tiểu Phượng……”