Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm

Chương 27: Đánh nhau!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nói lung tung…. Nói lung tung!!!!” Thiên Phượng rống lên với con chim, gương mặt xinh đẹp thủy nộn đỏ bừng bừng.

“Có chuyện gì?” Đoan Mộc Thanh Tôn nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Thiên Phượng, lập tức bước đến đằng sau lưng ôm lấy thắt lưng y.

Trên lưng truyền đến cảm giác ấm áp quen thuộc làm cho thân thể Thiên Phượng cứng đờ, lại nghĩ tới cái câu “Hắn không phải là đối tượng để đại nhân giao phối” gương mặt nhất thời càng đỏ bạo, thân hình gầy gầy cũng tăng dần độ cứng ngắc.

“Không…… Không……”

Đến kỳ động dục, loại chuyện như vậy bảo y làm sao nói…..

Ô ô còn quên hỏi con chim ngu kia khi nào cái chuyện này lại tới nữa a…..

“Không có việc gì là tốt rồi.” Cúi đầu hôn lên tóc Thiên Phượng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người trong lòng nhăn thành một đoàn, khóe miệng Đoan Mộc Thanh Tôn càng càng tạo ra nụ cười sâu hơn.

“Cái con sẻ con kia, mới sáng sớm rống quỷ gọi hồn cái gì hả, mau xuống ăn sáng!!” Đột nhiên, bên ngoài cửa truyền tới tiếng hét, ngay sau đó cánh cửa cũng bị người ta đá bang một cái đập vào tường: “Ngày hôm qua ta nghe Văn Khúc Tinh nói ngươi dắt trai về nhà, là ai a!!!!?”

Một thân ảnh màu đỏ thon dài bước vào, người tới chính là Nguyệt lão đại nhân cực kỳ tò mò.

“Ngươi cũng không phải dẫn trai về sao…..” Thiên Phượng được Đoan Mộc Thanh Tôn ôm vào trong ngực nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nguyệt lão tò mò đứng ở trước cửa tầm mắt vừa lúc lia trúng tới mặt Đoan Mộc Thanh Tôn, gương mặt tươi cười lập tức cứng đồ.

“Ngươi cái đồ ăn trộm!!!!!” Ngay sau đó, một tiếng hét kinh thiên động địa phát ra từ miệng Nguyệt lão.

Oanh —

Cửa phòng Thiên Phượng lại một lần nữa đá bay thành một độ cung hoàn hảo ra tuốt bên ngoài.

“A…… Nguyệt lão, ngươi –”

Thiên Phượng vừa thảng thốt, thân ảnh Đoan Mộc Thanh Tôn đã nháng một cái, trực tiếp xoay người nhảy từ lầu hai xuống, không một chút tổn hao.

“Tên trộm không được chạy!!” Ngay sau đó là một thân ảnh màu đỏ từ lầu hai trực tiếp bay xuống, trong tay vung vẩy cây phất trần đã được cải tạo thành cây roi đỏ chót.

“Ngươi đừng nói lung tung, ta lúc nào ăn trộm đồ của ngươi!!” Đoan Mộc Thanh Tôn nhăn mặt nhăn mày, thân mình linh hoạt né tránh mấy phát roi Nguyệt lão quất qua.

Theo lực đạo từ ngọn roi kia phất tới, Đoan Mộc Thanh Tôn biết đối phương thật sự nghiêm túc, nếu như thực bị quất trung, nhất định sẽ bị tróc da rách thịt.

“Hừ….. Mười bảy năm trước trên thiên giới, ngươi trộm dây tơ hồng trên cây nhân duyên của ta!!!” Nguyệt lão phẫn nộ: “Khuôn mặt ngươi cho dù có đốt thành tro ta vẫn nhận ra, hừ….Dám trộm dây tơ hồng đời đời kiếp kiếp của ta!!!”

Nói xong, cây roi trên tay lại một lần nữa giống như linh xà vụt qua một phát….

“Chuyện gì???” Nghe thấy tiếng đánh nhau, thần tiên sống trong Nhân Thọ Đường đều bước ra khỏi phòng.

Chỉ thấy bên trong đại sảnh, Nguyệt lão đang dùng hồng loan tiên hung hăng quất đến người thiếu niên.

Mà thiếu niên mặc đồ đen kia thân thủ cũng rất lợi hại, nháy mắt đã tránh thoát công kích của Nguyệt lão.

“Hồng Hồng…. Tiểu Tôn, dừng tay a!!” Thiên Phượng từ phòng lao ra ngoài, gương mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng, lại nhìn thấy bọn người Văn Khúc Tinh và Trù Thần đang đứng xem náo nhiệt, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng: “Các ngươi còn có tâm tình xem náo nhiệt sao, còn không mau tới giúp chút….”

“Giúp cái gì? Mỗi lần Hồng Hồng nổi điên lên thì ai dám tới giúp chứ, hơn nữa đứa nhỏ kia thân thủ cũng rất cao mà!!” Dựa cột nhìn một tiên một phàm nhân đánh đến khó phân, Đại Thánh Tôn Ngộ Không không hề có ý muốn ra tay ngăn cản, ngược lại có có chút vui sướng thấy người gặp họa.

“Đúng vậy đúng vậy!!” Vài người khác cũng nhất tề gật đầu đồng ý.

“Các ngươi……”

Thiên Phượng chán nản nhìn đám tiên hữu đứng xem náo nhiệt, tình hình chiến đấu bên kia nhất thời biến đổi.

Nhiều lần không đánh trúng được Đoan Mộc Thanh Tôn, Nguyệt lão giận đỏ mắt, một tay se cọng chỉ, tâm tùy ý động, vận dụng tiên pháp, hồng loan tiên đang quất thẳng đến Đoan Mộc Thanh Tôn đột ngột thay đổi phương hướng quấn vào cổ Đoan Mộc Thanh Tôn.

Khóe miệng câu lên, tay cầm roi kéo một cái, nháy mắt đã kéo Đoan Mộc Thanh Tôn tới gần.

“Hừ, tên trộm ngươi chịu chết đi!”

“A—Thanh Tôn,!!” Thiên Phượng sợ hãi kêu lên một tiếng, cái gì cản cũng mặt, thân mình mảnh khảnh bay qua lan can nhảy xuống.

Nhóm thần tiên nhàn nhã xem náo nhiệt cũng phát giác ra chuyện này không bình thường, đều nhảy xuống theo.

Nào biết đám tiên vừa mới ổn định thân hình, ngẩng đầu lên nhìn liền thẩy Đoan Mộc Thanh Tôn bị Nguyệt lão chế trụ trên tay đã nắm chặt một cây súng lục màu bạc.

Bề ngoài súng lục này khá giống với loại súng lục Glock thông thường, nhưng cũng chỉ là giới hạn ở bề ngoài mà thôi, tất cả tiên nhân ở đây đều biết chuôi súng này đã được cải tạo lại.

*Súng lục Glock:



“Không muốn chết thì thả ra, ta không ngại lần đầu giết một tên thần đâu.” Con ngươi đen lóe ra ánh sáng lạnh lẽo sâu thăm thẳm, Đoan Mộc Thanh Tôn không có một tia sợ hãi đối với dây roi trên cần cổ mình.

“Thật to gan, giết thần? Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh đánh chết ta được hay không!!” Nguyệt lão hừ lạnh, cười lạnh, nắm chặt hồng loan tiên, đối với họng súng đáng chĩa thẳng vào mình không có lấy một tia sợ hãi.

“Vậy để xem roi của ngươi mau hay là súng cua ta mau….” Nheo mắt, cây súng kia cư nhiên lại không cần lên đạn, ngón tay đã muốn kéo lấy cò súng.

“Không cần a – dừng tay!!” Kinh hô một tiếng, Thiên Phượng nhảy bổ ra, đôi mắt xinh đẹp đã ướt đẫm nước.

Một tay nắm lấy roi của Nguyệt lão, tay còn lại thì túm lấy súng của Đoan Mộc Thanh Tôn.

Tích –

Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, vừa lúc đáp ngay trên mu bàn tay Đoan Mộc Thanh Tôn.

Cái người nguyên bản còn tỏa ra sát khí nồng đậm cứng đờ người, chậm rãi hạ súng xuống.

“Đừng khóc….” Lời nói chất chứa đầy cảm xúc đau lòng xót ruột, không thèm quan tâm tánh mạng của mình vẫn còn bị Nguyệt lão nắm trong tay, đưa tay kéo Thiên Phượng ôm vào lòng.

Thiên Phượng vừa khóc, bầu không khí khẩn trương trong phòng cũng dần giảm xuống, vài thần tiên có mặt cũng bắt đầu khuyên can Nguyệt lão.

“Hồng Hồng, đừng giận, đứa nhỏ này nhìn thế nào cũng thấy hơn mười năm trước là một đứa trẻ còn bú sữa a, sao lại chạy lên thiên giới được chứ!!”

“Phải đó phải đó!!”

“Lão Tôn ta cũng khẳng định, cái thằng nhỏ này là nhân loại hàng thật giá thật, Nguyệt lão ngươi nhất định là nhận lầm người rồi!!”

“Đúng vậy, nhìn tiểu phượng hoàng nhà chúng ta khóc đến thảm thương chưa kìa, ngươi không đau lòng sao? Bình thường ngươi thương y lắm mà!!”

Một đám người bô bô không ngừng nói cả đống, Nguyệt lão lại không làm ra biểu tình gì, nhưng thấy Thiên Phượng khóc, trong mắt cũng hiện lên chút tia đau lòng, tay nắm chặt roi cũng dần buông thõng xuống, hồng loan tiên trên cổ Đoan Mộc Thanh Tôn cũng được nới lỏng ra.

“Ngoan không khóc…. Không có việc gì.” Ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt Thiên Phượng, Đoan Mộc Thanh Tôn an ủi.

Người có thể làm hắn đau lòng nhất, cũng chỉ có cái người trong lòng này.