Phượng Hoàng Lưu Lạc

Chương 5




Ngón tay dài không để ý tới kháng nghị của nàng, kiên định mà bá đạo dò vào tiểu huyệt bắt đầu tràn ra mật hoa.

Hướng Lăng Ba chấn động mạnh, bị sự xâm lấn thình lình xảy ra dọa đến."Ta... Ngươi..." Nàng hoảng hốt nói không được, đột nhiên trong đầu chỉ còn có lời của hắn.

Hắn sẽ không dừng lại!

"Xuỵt... Lăng nhi, đừng sợ." Phục Thành Ngạn tựa ở bên tai Hướng Lăng Ba thấp giọng nói, động tác trên tay không có dấu hiệu chậm lại chút nào.

Ngón tay dài thật sâu tham nhập hoa huy*t chặt trất, động tác mô phỏng nam nữ giao hợp, tùy ý ra vào, mang ra ào ạt mật hoa, dính ướt tay hắn.

Đôi mày đẹp của Hướng Lăng Ba nhăn lại, bị cảm giác quái dị này mê hoặc. Khát vọng vì thúc tình dược gợi lên, cũng không bởi vì động tác của ngón tay dài mà đánh tan, trái lại bởi vậy sản sinh nhiều hơn khát vọng...

Nàng muốn... Muốn càng nhiều hơn, nàng muốn không chỉ cái này..

Nàng giơ lên tròng mắt khát vọng dừng trên người Phục Thành Ngạn, im lặng nói cho hắn biết, khẩn cầu hắn, hi vọng hắn sẽ nhân từ giúp đỡ nàng.

Phục Thành Ngạn sáng tỏ. Nàng nghĩ muốn cái gì, tinh tường phản ánh ở đôi mắt nàng.

Hắn khởi động thân, đem trên người tất cả y phục bỏ đi, trong nháy mắt trần như nhộng, cùng nàng xích lõa, trên thân thể cường tráng có không ít vết thương.

Trong đó một cái là gần đây mới thêm vào mà nàng vì hắn trị liệu.

Hắn cũng không phải là người ngoài mặt vô năng nhát gan như vậy, hắn vô lại, là dùng để che giấu một mặt nhanh nhẹn dũng mãnh của hắn, làm cho người ta đối với hắn giảm bớt cảnh giác; mà hắn, liền lợi dụng cơ hội này, giết hết tất cả những kẻ là địch nhân của hắn.

Một thân vết thương, cùng với bàn tay đầy vết chai do kiếm và tư thái cường tráng cao to, vừa lúc phản ánh hắn "Trong ngoài không đồng nhất".

Hắn là một dũng sĩ chân chính, nam nhân anh dũng không kiêng kỵ cường quyền.

Nàng không khỏi bị đầu độc, thân thủ xoa từng đạo vết thương, bàn tay trên bụng ôn nhu qua lại nhẹ vỗ về, tựa như sợ mình dùng sức sẽ làm đau hắn.

Vì nàng lần đầu ôn nhu, hắn ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền hồi phục bình thường.

Bởi vì nàng lúc này rất cần hắn!

Mà dục hỏa điên cuồng trong cơ thể hắn cũng cần nàng đến vì hắn dập tắt.

"Sẽ đau, nhưng vì ta, nhịn một chút." Phục Thành Ngạn vươn tay đẩy ra sợi tóc che trên trán Hướng Lăng Ba, mềm giọng nói.

Nàng như là bị giọng nói mị hoặc của hắn mê hoặc cực kỳ bé nhỏ gật gật đầu.

Thế nhưng, lúc đau đớn sau một khắc hắn tiến vào lại khiến nàng khó có thể chịu đựng đỏ vành mắt. Nàng trừng lớn hai mắt, muốn ngăn cản nước mắt chợt trào ra khỏi mắt.

Đau quá! Đau đến giống như bị dao nhỏ đâm vào người!

Hắn đè xuống xúc động rong ruổi, thân thể cứng ngắc treo ở phía trên nàng."Nhịn một chút, Lăng nhi của ta, nhịn một chút cho ta."

Hắn cũng không phải là nữ tử, bởi vậy hắn vĩnh viễn cũng không thể biết, khi nữ tử bị phá thân trở thành phụ nữ có bao nhiêu đau; nhưng nàng cố nén nước mắt bộ dáng quật cường, xác thực làm hắn đau lòng.

Hắn cúi người, đem lôi quả đứng thẳng trước ngực nàng ngậm vào trong miệng, chậm rãi ngậm cắn, để dời chú ý của nàng lực, cũng trêu chọc tình dục của nàng.

Tay kia của hắn cũng nhẹ nhàng xoa bóp hỉ nhạc nguồn nước giữa hai chân nàng, ngón tay dài tách ra hai cánh hoa non mềm, xoa viên thịt nhỏ ở giữa, câu dẫn ra nhiều hơn mật hoa.

Mật hoa ào ạt chảy ra làm trơn địa phương hai người giao hợp, cũng khiến đau đớn của nàng từng chút từng chút một biến mất, kéo theo vui thích khát vọng!

Bản năng nữ tính khiến nàng đung đưa thân thể, địa phương hai người giao hợp truyền đến tê dại khoái cảm, khiến hai người không khỏi đồng thời phát ra một tiếng than nhẹ.

"Muốn sao?" Hắn cúi đầu hôn đôi môi hồng hào của nàng, làm cho đôi môi ướt át dính vào hơi thở thuộc về hắn.

Nàng không nói gì đem mặt dán lên mặt hắn, im lặng trả lời vấn đề của hắn. Như vậy cảm giác khó xử như vậy, nàng thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Nhưng khát cầu trong cơ thể lại khiến nàng không thể không cầu hắn, vì vậy nàng chỉ có thể đem mặt dán vào hắn làm biện pháp cầu hòa.

"Tốt, như nàng mong muốn." Hắn thấp giọng cười ra tiếng, vì nàng khó có được xấu hổ. Thắt lưng nam tính bắt đầu luật động, mang đến cảm giác khoái hoạt.

Từng đợt sóng khoái cảm như thủy triều bàn hướng nàng vọt tới, nàng không khỏi nắm lấy vai hắn, sợ hãi sa vào tình triều.

Hắn luật động, tốc độ càng lúc càng mau, lực đạo cũng càng lúc càng nặng, nàng có chút không cách nào thừa nhận, muốn né tránh dằn vặt cỡ này, không ngờ lại bị hắn coi là cử động đón ý nói hùa.

Hắn mỗi một lần ra vào đều mang theo hỗn hợp trong suốt mật hoa cùng với máu xử nữ, tiếng vang lúc giao hợp có càng thêm lớn, âm thanh càng thêm trêu chọc lý trí của bọn họ.

Hắn hai tay nâng mông của nàng lên, khiến bộ vị giao hợp của hai người gần hơn, cũng làm cho hắn càng tiến vào dũng đạo ấm áp của nàng.

"A... Không nên nhanh như vậy... Chậm một chút..." Nàng khó khăn lắc đầu, một mặt sợ hãi chính mình sẽ bị động tác càng lúc càng thô của hắn làm bị thương, mặt khác thuẫn chờ mong chuyện sắp phát sinh, thậm chí có một loại cảm giác cho dù bị hắn phá hư cũng không sao cả.

Nàng... Trở nên thật kỳ quái, này rõ ràng cũng không phải là nàng nha...

Nước mắt cố nén ở viền mắt cũng nhịn không được nữa chảy xuống, nước mắt từng giọt một trong suốt xẹt qua khuôn mặt trắng nõn, chảy vào trong tóc mai.

"Lăng nhi, Lăng nhi của ta, đừng sợ, ta ở trong này." nước mắt của nàng, không thể ngờ làm hắn yêu thương không dứt, nhưng không đủ để làm hắn dừng lại động tác xâm lược, chỉ là động tác chậm lại mà thôi.

Như lúc trước hắn nói, một khi bắt đầu, hắn liền không cách nào dứt ra, lúc trước của nàng, nàng khóc nức nở cũng không thể làm hắn dừng lại.

Nàng cắn môi, sương mù dày đặc ngưng đọng trong mắt liếc nhìn hắn.

"Đừng có ngừng... Ta… ngươi đừng dừng lại..." Mang theo tiếng nức nở, hai tay của nàng che mặt mình, không cho hắn nhìn thấy khuôn mặt mình trầm luân trong tình dục.

"Sẽ không, ta sẽ không dừng lại." Bởi vì hắn cũng không có cách nào khiến chính mình dừng lại, càng không muốn vào lúc này lại có lý do làm cho mình dừng.

Dã thú bị giam cầm bởi tình dục một khi thoát ra muốn khống chế cũng được quan trọng chính là nhất định phải đạt được thỏa mãn.

Mà bây giờ, hắn đang ra sức lấy lòng nàng, đồng thời vì mình tạo ra vui vẻ.

Khoái cảm như nước thủy triều từng đợt từng đợt đánh ập vào nàng, chân của nàng không tự chủ quàng lên bân hông của hắn, theo mỗi lần xâm nhập của hắn mà giãy dụa eo nhỏ.

Khoái cảm như từng đợt sóng nổi lên, chỗ sâu trong bụng dưới chậm rãi ngưng tụ, làm cho thân thể của nàng trở nên càng thêm mẫn cảm, cảm quan càng thêm nhạy bén.

Cảm nhận được hoa huy*t của nàng bắt đầu co rút nhanh, hắn tăng thêm tốc độ cùng lực đạo của thắt lưng, mỗi một lần đều là cơ hồ rút ra, lại dùng lực xâm nhập chỗ sâu nhất.

"Không... Ngô ngô..." Nàng ngậm chặt cánh môi, quyết ý không cho từng tiếng rên rỉ xấu hổ chết người trong miệng kia tràn ra.

Nhưng hắn lại hiểu rõ động cơ của nàng, đầu lưỡi hữu lực liền cậy mở khớp hàm của nàng ra, làm cho nàng mất đi bảo hộ, nũng nịu thở dốc, một tiếng lại một tiếng từ trong miệng không ngừng hô lên.

"Ân... A... Không nên..." Rất quá đáng! Hắn tại sao có thể đối với nàng như vậy?

"Ta muốn nghe." Hắn giải thích hành động của mình, lại khiến nàng càng thêm e lệ.

Trần đại nhân chết tiệt kia, hắn rốt cuộc cho nàng uống thuốc gì? Vì sao nàng không giống người bình thường trúng phải thúc tình dược, ngoại trừ khát vọng vui thích nam nữ giao hợp mang đến, cũng hoàn toàn mất đi lý trí, không biết mình đang làm cái gì?

Nàng bây giờ ngoại trừ đồng dạng khát cầu nam nữ giao hợp vui thích, cư nhiên hoàn toàn, biết rõ Phục Thành Ngạn đang làm cái gì với nàng!

Môi của hắn ngậm quả nhỏ trước ngực nàng, không hề kiêng kỵ khẽ cắn, mút, hơn nữa còn thỉnh thoảng ở trên người nàng ấn xuống ký hiệu thuộc về hắn...

Nghĩ đến điều này, nàng cảm thấy mình đã không cách nào thừa nhận tiểu huyệt chạy nước rút tràn ra càng nhiều hoa dịch, địa phương hai người giao hợp càng thấm ướt.

Ý cười bên môi hắn cũng sâu hơn...

Trong cơ thể khoái cảm chồng chất trỗi dậy, khiến thân thể của nàng không khỏi run rẩy."Ta... Nhanh lên một chút... Lại nhanh một chút..." Vì thân thể có được cực hạn vui vẻ, khiến nàng không cách nào không run giọng mở miệng cầu hắn.

"Được, tất cả của ta đều cho nàng, Lăng nhi của ta!" Lời cầu xin của nàng làm cho hắn mất đi lý trí, cuồng dã qua lại đẩy đưa.

Nàng đung đưa thân thể đón ý nói hùa cùng hắn, cuồng loạn chạy nước rút, tại lúc quá nhiều vui thích chồng chất vì chạm qua điểm mấu chốt, nàng quấn chặt hắn, đạt đến lần đầu cao trào trong đời.

hoa huy*t truyền đến từng trận co rút rất nhanh kích thích đến dục vọng nam tính trong cơ thể nàng, Phục Thành Ngạn gầm nhẹ một tiếng, dùng sức đâm vào chỗ sâu nhất của nàng, thả ra tất cả ái dục, để lại ấn ký vĩnh viễn không thể nào xóa trong cơ thể nàng.

Tứ đại hoa khôi sớm đã nghĩ đến xem Hướng Lăng Ba, thậm chí nguyện ý trở thành giải dược cho Hướng Lăng Ba, cho Hướng Lăng Ba ăn sạch sành sanh, các nàng cũng không có vấn đề gì.

Chỉ là Hoa ma ma ra lệnh một tiếng chỉ cho phép vào lúc mặt trời lên mới có thể đến sương phòng Hướng Lăng Ba nhìn xem tình trạng của nàng, vì thế mới khiến các nàng lòng nóng như lửa đốt chạy đi gặp Hướng Lăng Ba nhưng không dám cãi lại mệnh lệnh của Hoa ma ma, các nàng chỉ có thể cả đêm ngoan ngoãn đợi ở trong phòng của mình, âm thầm khẩn cầu ban ngày nhanh tới một chút.

Mặt trời mới mọc lên đường chân trời, bốn người không hẹn mà cùng mở cửa phòng.

"Các ngươi..." Bốn người nhìn qua lại trên mặt tỷ muội đồng dạng lộ vẻ lo lắng, sau đó không nói hai lời, đồng loạt bước vào cửa phòng, hướng sương phòng của Hướng Lăng Ba đi đến.

"Lăng Ba, Lăng Ba tốt của tỷ tỷ, các tỷ tỷ tới thăm ngươi... Ách?!" Mang giầy thêu mới bước vào sương phòng, một mùi hương xộc vào mặt khiến các nàng hoàn toàn sững sờ đứng ở cửa, thật lâu không cách nào phản ứng kịp.

Các nàng từ nhỏ lớn lên ở Hoa Khôi các, sẽ không ngu dốt không hiểu được mùi hương này đại biểu cho cái gì. Mùi hương này nam nữ sau khi giao hoan mới có.

Cũng chính là đại biểu, Hướng Lăng Ba của các nàng, đêm qua cũng không phải là cô đơn gối chiếc ngủ mà là có người làm bạn ở bên cạnh nàng, hơn nữa còn cùng với nàng làm chuyện mà chỉ có nam nữ ở chung mới có thể làm.(aizz, cái này thì nam nam ở chung cũng làm được hơ hơ ~ xem đam mỹ thì biết liền J)

Thế nhưng, có ai có lá gan lớn như vậy, dám cãi lời mệnh lệnh của Hoa ma ma?

"Ò o nha... Ta, ông trời của ta ơi! Lăng Ba nàng... Lăng Ba nàng cùng, cùng..." Liễu Nghênh Xuân run chỉ, chỉ một đôi nam nữ giao triền trên giường.

Hướng Lăng Ba của các nàng thế nhưng phục hồi thân nữ nhi, toàn thân xích lõa bị Phục Thành Ngạn vững vàng ôm ở trước ngực, nhu thuận giống như con mèo nhỏ mà Đinh Liên Đông nuôi.

Hơn nữa trên người nàng đầy vết hôn nagy cả trước ngực cũng có đều này nói cho các nàng biết, "Tình hình chiến tranh" đêm qua của hai người có bao nhiêu kịch liệt...

Liễu Nghênh Xuân chịu không nổi đả kích này, mềm mại tựa trên người Miêu Thu Ngữ.

Ba vị hoa khôi khác cũng không cách nào tiếp nhận hiện thực, ngây ngốc tại chỗ, hoàn toàn không thể tiếp thu việc Hướng Lăng Ba mà các nàng coi là tình nhân hoàn mỹ, lấy tư thái mị hoặc lòng người bậc này nằm trước ngực một người nam nhân.

"Ra ngoài!" Thẳng đến khi Phục Thành Ngạn giọng nói khàn khàn ở trong phòng vang lên, mới có thể gọi hồi thần trí tán loạn bốn người.

Ở trong nháy mắt khi tứ đại hoa khôi đi vào trong phòng kia, cảnh giác nhạy cảm bồi dưỡng nhiều năm đã làm hắn lập tức tỉnh táo lại.

Đem hư mềm thân thể của Hướng Lăng Ba ôm vào lòng, hắn kéo cao chăn đem lõa lồ da thịt của nàng một tấc cũng giấu giếm che lại, bá đạo không cho cảnh xuân thuộc về mình để bất luận kẻ nào nhìn thấy -- nhất là tứ đại hoa khôi lúc nào cũng cười muốn Hướng Lăng Ba.

"Không, đừng mà..."

Cho dù động tác của hắn mềm nhẹ, vẫn làm Hướng Lăng Ba tỉnh giấc.

Bị hoạt động thân thể nàng lập tức mở mắt nhập nhèm mắt nhi, cho rằng quấn nàng cả một đêm hắn lại muốn cùng nàng mây mưa thất thường một phen, vội vã lấy ngọt mềm giọng nói cầu xin tha thứ.

"Không được... Ta không được..." Thân thể của nàng vừa chua xót lại mềm, không thể lại thừa thụ như vậy kịch liệt hoan ái.

Nghe tiếng này, tứ đại hoa khôi không khỏi cùng nức nở kêu lên.

Hướng Lăng Ba mà các nàng ôn nhu săn sóc được như tình nhân, lại, thế nhưng phát ra cái loại thanh âm mềm mại này?! Thực sự đem giọng nói nũng nịu mềm mại các nàng thường ngày sử dụng trước mặt khách nhân mà so sánh thì các nàng thế nào cũng không bằng!

Nhất là Miêu Thu Ngữ, nàng cơ hồ có thể khẳng định, nếu như Hướng Lăng Ba nguyện ý mở miệng vì khách nhân hát một bài, danh hiệu hoa khôi của nàng nhất định phải chắp tay nhường cho.

Sau đó Hoa ma ma sẽ để cho Hướng Lăng Ba thay thế vị trí của nàng, mà nàng thì sẽ bị biếm lãnh cung... Nha, không, Hoa ma ma sẽ biếm nàng làm tiểu nữ tỳ, muốn nàng làm hết tất cả việc nặng, mà đôi bàn tay kia nhỏ và dài mềm của nàng kia sẽ trở nên vừa thô lại vừa khó coi...

Cảnh tượng vô cùng thê thảm nha! Ô ô... Nàng sẽ không như vậy a...

Phảng phất trông thấy tình trạng tương lai của mình, lần này đến phiên Miêu Thu Ngữ vô lực ngã vào người Hạ Tự Hà, nức nở bi ai cho những ngày bi thảm sau này.

"Không có chuyện gì, ngoan ngoãn ngủ lại một hồi." Phục Thành Ngạn sủng ái vạn phần nhẹ vỗ về mái tóc dài của Hướng Lăng Ba, tư thế kia dường như Hướng Lăng Ba là trân bảo quý giá nhất của hắn.

"Hảo..." Đêm qua nàng cơ hồ cũng không có nghỉ ngơi qua... Hướng Lăng Ba ôn thuần đem hai má cọ cọ Phục Thành Ngạn, chuẩn bị đi vào giấc ngủ lần thứ hai.

Thế nhưng... Nhưng là như thế nào lại như nghe được âm thanh nức nở?

Mắt nàng hiện lên đầy vẻ khó xử, từ tong lòng hắn xoay người, nhìn thấy tứ đại hoa khôi hai mắt đẫm lệ, nhất là Liễu Nghênh Xuân cùng với Miêu Thu Ngữ càng khóc thê thảm.

"Các nàng... Vì sao lại ở trong này?" Hướng Lăng Ba ngủ dến mức phân không rõ đông tây nam bắc vẫn chưa rõ ràng tình trạng của mình.

"Lăng Ba..." Liễu Nghênh Xuân không để ý sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Phục Thành Ngạn xông lên phía trước, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại vô lực của Hướng Lăng Ba, nức nở nói: "Lăng Ba... Ngươi thế nào, làm sao sẽ..."

Nàng làm sao vậy?

Hướng Lăng Ba bị âm thanh nức nở khiến cho đầu rất choáng, khó có được phát cáu, rút tay về, trở mình đem mặt vùi vào lồng ngực nam nhân rắn chắc ấm áp.

Nàng không muốn để ý nàng!

Nàng bây giờ chỉ cảm thấy thân thể rất khó chịu, giống như vừa bị người ta xẻ ra, chỗ tư mật giữa hai chân càng làm người khó có thể mở miệng thỉnh thoảng truyền đến một chút đau đớn...

Nàng hiện tại chỉ nghĩ muốn ngủ, chỉ nghĩ muốn nghe tiếng tim đập cường tráng của nam nhân này, tiếp tục ngủ...

Chờ một chút!

Tiếng tim đập của nam nhân?!

Hướng Lăng Ba bỗng nhiên mở mệt mỏi mắt, ngẩng đầu nhìn nam nhân cũng đang đồng dạng cúi đầu nhìn nàng, chuyện phát sinh đêm qua lúc này tất cả đều hiện lên trong đầu.

Bao gồm việc hắn như thế nào quấn lấy nàng, thế nào một lần lại một lần tiến vào nàng làm cho nàng không chịu được run lên co giật; mà nàng là như thế nào cầu xin hắn, thế nào kẹp chặt hắn, muốn hắn một hồi lại một hồi tiến vào nàng, làm cho nàng phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ chết người...

Ông trời ơi! Hướng Lăng Ba than nhẹ một tiếng, làm đà điểu đem mặt chôn trước ngực Phục Thành Ngạn, không muốn phải đối mặt với bất kỳ người nào.

Nàng không rõ một chút rung động trong lòng đêm qua đại biểu cái gì, nàng cũng không muốn tỉ mỉ suy nghĩ tình cảm trong lòng kia đại biểu cái gì, nàng chỉ biết là nàng chỉ có thể có được nam nhân này một đêm.

Tối hôm qua qua đi, hắn nhất định phải rời khỏi.

Cho nên nàng mới như vậy không để ý hậu quả, cho dù dược lực thúc tình dược đã sớm biến mất, nhưng nàng vẫn không biết thẹn lần nữa cầu hắn, làm cho hai người triền miên cả một đêm.

Phục Thành Ngạn nâng lên cằm dưới của Hướng Lăng Ba, làm cho nàng không thể trốn tránh đón nhận con ngươi đen như mực của hắn."Lăng Ba, nhìn ta." Hắn khàn khàn nói.

"Ngươi..." Hướng Lăng Ba luống cuống khẽ cắn cánh môi.

Hắn lại cúi đầu, hôn môi của nàng, đầu lưỡi hữu lực cạy mở cắn môi đỏ mọng sưng đỏ của nàng, thuận thế tham nhập vào trong miệng của nàng, đảo tới đảo lui quấn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng.

Chỉ là một đêm, thân thể của nàng bị hắn dạy dỗ làm mẫn cảm không ngớt, chỉ cần một cái hôn điên cuồng của hắn, liền đủ làm cho nàng phát ra từng tiếng rên rỉ yêu kiều.

"Không nên..." Vào lúc môi Phục Thành Ngạn trượt tới sau gáy của nàng, Hướng Lăng Ba không khỏi cầu xin tha thứ.

"Không muốn sao?" Hơi thở nóng hổi nam tính phun vào bên tai nàng, trêu chọc giác quan mẫn cảm của nàng.

"Lăng nhi, thực sự không muốn sao?"

Thân thể của nàng thực sự rất đau cũng rất mệt, nàng mệt đến mức một đầu ngón tay cũng không muốn hoạt động. Thế nhưng... Khi hắn mị hoặc nói nhỏ ở bên tai nàng, tiểu huyệt đau xót của nàng lại bắt đầu trở nên ngứa ngáy.

Không, không có khả năng!

"Ân a... Không nên..." Hướng Lăng Ba nhịn không được nức nở lên tiếng, vì một phần khát vọng trong cơ thể kia cùng với cảm giác đầy hổ thẹn.

"Lăng nhi, chỉ cần nàng nói một tiếng, ta liền lập tức cho nàng." Phục Thành Ngạn thấp giọng cười ra tiếng, hai tay ở trên của thân thể nàng mẫn cảm vuốt ve.

Nàng nhắm chặt mắt, thở dốc lên tiếng, lúc lòng bàn tay hắn lướt qua hạt nhỏ mẫn cảm trước ngực, nàng không khỏi ngâm khẽ một tiếng. "A..."

Nghe thấy của nàng thở dốc, hắn càng thêm làm càn lấy hai ngón tay kẹp lấy lôi quả đỏ tươi mẫn cảm đứng thẳng của nàng, nhẹ nhàng xoa nắm.

"A... Dừng tay..." Hướng Lăng Ba kinh ngạc thở hổn hển một tiếng, nàng vừa tiếp nhận qua lễ rửa tội tình dục, sao có thể thừa nhận hắn khiêu khích như vậy?

"Lăng nhi, thực sự muốn ta dừng tay sao? Nàng bỏ được sao?" Phục Thành Ngạn tà mị lấy chóp mũi đính lộng nàng trước ngực giận phóng lôi quả.

Nàng không biết mình có thậ sự muốn hắn dừng tay hay không, gò má nàng nổi lên một tầng đỏ ửng, đôi mắt đẹp bất lực nhìn hắn.

“Nàng vậy nhìn ta như vậy, ta sẽ trở nên điên cuồng." Rốt cuộc đánh không lại suy nghĩ về dục vọng muốn nàng kêu gào nơi đáy lòng, hắn lấy hai ngón tay tham nhập hoa huy*t của nàng, thử thăm dò độ ẩm của hoa huy*t.

Hắn mới tham nhập hai ngón tay, thịt non trong hoa huy*t thành thục liền chăm chú bao lấy hắn, một điểm khe hở cũng không có.

Chỉ có hắn biết, Lăng Ba của hắn rốt cuộc có bao nhiêu mê người!

"Lăng nhi, nàng thật ướt." Mang theo giọng nói trêu tức ở bên tai Hướng Lăng Ba vang lên, làm đối phương thêm xấu hổ chết người.

Nàng oán hận liếc mắt nhìn hắn một cái.

Bị nàng lòng dạ ngoan độc nhéo, lại khuôn mặt xing đẹp vừa oán vừa thẹn mê hoặc, hắn thay đổi khẩu khí."Nàng thật là tiểu yêu nữ dụ hoặc người!"

Vẻ mặt hắn vô tội lên án nàng, cũng chịu không được nữa lật thân thể của nàng qua, làm cho mông tuyết trắng của nàng đối diện hắn, sau đó liền đem nam tính sưng to của hắn tham nhập hoa huy*t tràn đầy mật hoa của nàng.

Nam tính vừa sưng to lại nóng cứng chôn sâu trong hoa huy*t chặt trấc, cảm giác nóng cháy tràn ngập toàn thân nàng, làm cho nàng chỉ cảm thấy nóng và nóng.

"Ân... Không..." Vẫn không thể thích ứng nam tính to lớn, trong hoa huy*t truyền đến từng trận đau đớn, nhưng đồng thời cũng mang đến càng nhiều khát vọng khoái ý.

Khoái ý tột cùng cùng cảm giác thống khổ đồng thời đánh thẳng cảm quan (cảm giác+giác quan) non nớt của nàng, nàng không biết phải làm sao đành nắm chặt đệm chăn dưới thân.

Đột nhiên, một cái bớt hồng nhạt hình chim trên vai nàng hấp dẫn ở hắn.

Cái bớt hồng nhạt kia vì nàng động tình mà càng thêm đỏ lên, mê hoặc hắn thấp thân, hôn lên vết bớt mê người kia.

"Ân... Phục Thành Ngạn..." Bị mút ở vai,nàng hai tay chống trên giường, thế nhưng tay hư nhuyễn đã sắp nhịn không được.

"Lăng nhi..." Bị rên rỉ yêu kiều trong miệng nàng phát ra mê hoặc, hắn quyết định tạm thời buông tha vết bớt đặc thù kia của nàng, hôn lên đôi môi phát ra tiêng ngâm mềm mại mê người kia, ngậm vào môi dưới sưng đỏ của nàng, nhẹ nhàng liếm cắn, thắt lưng qua lại thúc đẩy.

Nguyên bản hơi đau dần dần bị nhiều hơn vui thích thay thế, nàng nhăn mày liễu, kiềm chế không được giơ lên mông nhỏ đón ý nói hùa cùng hắn.

Hắn đột nhiên nhấc lên đùi phải của nàng, lửa nóng càng dùng sức, thật sâu tiến vào hoa huy*t tràn đầy mật nước của nàng...

Cho dù dược hiệu thúc tình dược sáng sớm liền biến mất, nhưng nàng vẫn cho phép hắn ở trên người của nàng tạo ra và cướp đoạt từng đợt sóng khoái cảm, cho đến cao trào run rẩy nhấn chìm hai người...