Tướng quân Đại Triều vẫn chưa từ bỏ mục đích đối với Trần Hữu Nhi. Đêm lễ hội định giở trò với Trần Hữu Nhi bị Tiêu Chính Quân đánh bị thương, Quách tướng quân đứng về phe của Tiêu Chính Quân. Tây An đại loạn.
Tướng quân Đại Triều tức giận cho quân tấn công Tây An vương phủ giết chết Tây An vương, lúc Trần Hữu Nhi đến thì Thập vương phi đã bị hại chết. Ba nghìn người trong Tây An vương phủ chỉ trong một đêm liền bỏ mạng. Quách tướng quân đề nghị phong Tiêu Chính Quân làm Tây An vương, tạm thời quyết định mọi việc.
Trần Hữu Nhi đau lòng ôm thi hài Thập vương phi, khóc đến hai người, Tiêu Chính Quân cứ tưởng Trần Hữu Nhi sẽ không thể trụ được nhưng Trần Hữu Nhi sau khi tỉnh dậy lại là một con người khác, không còn đau buồn.
“Huynh đừng lo cho muội, muội vẫn là Trần Hữu Nhi của Tây An, không phải nữ tử của Bắc Định, sẽ không vì chút chuyện buồn mà khiến bản thân sống trong đau khổ.” Trần Hữu Nhi cứng rắn nói.
Tiêu Chính Quân cũng gật đầu “Chuyện sau này muội đã tính chưa?”
Mẫu thân cũng đã qua đời, Trần Hữu Nhi chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể tin tưởng Tiêu Chính Quân “Huynh đi đâu muội sẽ theo đó.”
Quách tướng quân cùng Tiêu Chính Quân cho phong toả tin tức không để lộ việc Tây An đã đổi chủ, ổn định lại lòng dân ở Tây An nhưng Tiêu Chính Quân nhận ra rằng Quách tướng quân chính là nội gián mà Khâm Định hoàng đế cài vào triều đình Đại Triều.
Bây giờ Tây An đã nắm vững, Quách tướng quân cùng Tiêu Chính Quân dẫn toàn bộ 5 nghìn quân ở Tây An về thành Vệ An ở biên cương.
Ngày 29 tháng 1 sau khi đã tập trung lực lượng, Ninh Kiệt cho lệnh công thành Vệ An nhưng ở thành Kiên Hoà đại quân thất bại nặng nề, Ninh Kiệt hoang mang cho rút quân lại.
Ngày 31 tháng 1, thấy 5 nghìn quân Tây An do Quách tướng quân đã tới, Ninh Kiệt tự tin hạ lệnh công thành. Bất ngờ doanh trại bị chính quân của Quách tướng quân tấn công, cùng lúc đó hướng quân khác của Kim Thiên Phúc đã giải vây cho thành Kiên Hoà, Vũ thượng tướng quân bình phục hoàn toàn lấy danh nghĩa Đại Nguyên soái tấn công lấy lại được 5 thành trì biên giới. Lòng quân Đại Triều càng hỗn loạn, chính trong lúc đó Quách tướng quân tử trận nơi xa trường, Tiêu Chính Quân bây giờ là Tây An vương tiếp tục đánh trả ở mạn bắc ngăn không cho tàn quân của Đại Triều tập hợp lại lực lượng.
Thành Vệ An, Khang vương cố thủ nên Ninh Kiệt công thành năm ngày vẫn không gục, cho tới khi quân của Vũ thượng tướng quân đánh đến gần khiến quân Đại Triều hoang mang, Khang vương Kim Thiên Từ cho mở cổng thành, đội kỹ binh xuất trận. Quân Bắc Định từ hai hướng đánh quân Đại Triều, Ninh Kiệt dẫn theo đám tàn quân chạy trốn đến biên giới thì Kim Thiên Từ rút mũi tên bắn hạ Ninh Kiệt.
Quân Đại Triều đại bại, Ninh Kiệt chết trận.
Vũ thượng tướng quân ra lệnh cho quân lính đi tìm lại thi thể của Quách tướng quân sau đó cho người đưa về Lăng Vân kinh. Hai mắt Vũ thượng tướng quân đỏ hoe khi nhớ tới Quách tướng quân lúc còn ở dưới trướng của mình, nhanh như vậy đã qua hơn hai mươi năm, cả đời trung thành, cuối cùng lại liều mạng hy sinh vì nước. Vũ Thượng tướng quân thở dài “Quách tướng tận trung Bắc Định hoàng đế.”
Kim Thiên Từ đứng trên tường thành nhìn thấy bông tuyết rơi, khoác chiếc áo choàng màu đỏ lên, cảm tưởng như Kim Uyển Dư đang ở bên cạnh.
“Tuyết Tịnh công chúa đã được hoàng thượng ân chuẩn đi hoà thân sang Đại Triều, chắc bây giờ cũng tới biên giới rồi.” Kim Thiên Phúc không muốn Kim Thiên Từ phải ân hận sau này, bây giờ đi tới đó vẫn còn kịp ngăn cản.
“Tuyết Tịnh công chúa?” Kim Thiên Từ nhìn sang Kim Thiên Phúc, Tuyết Tịnh công chúa? Hoà thân? Kim Thiên Phúc không phải là người tuỳ tiện nói ra những chuyện không liên quan. Chẳng lẽ Tuyết Tịnh công chúa chính là Dư nhi? Trong những ngày thành Vệ An bị cô lập, một chút thông tin từ Kinh thành xa xôi cũng không có, trong túi gấm Khâm Định hoàng đế gửi chỉ có tên của nội gián, bảo Kim Thiên Từ hãy liên lạc với người đó. Lòng Kim Thiên Từ bất an nhưng chẳng hiểu vì sao luôn nhớ đến giấc mộng của Kim Uyển Dư, trên y phục đỏ là một máu dài ngấm trên tuyết trắng.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Kim Thiên Phúc, Kim Thiên Từ như đã có câu trả lời, gấp gáp chạy xuống thành, dẫn theo thủ hạ nhanh chóng đến Kim châu, ngăn cản Tuyết Tịnh công chúa hoà thân.
Dư nhi, đợi huynh, cho dù muội đã qua biên giới, huynh cũng sẽ đưa muội trở về.
Kim Thiên Từ phi ngựa nhanh chóng tới Kim Châu, áo choàng màu đỏ bây phất phới trong tuyết.
Tin tức thắng trận chưa thể truyền tới đoàn xe ngựa hoà thân. Kim Uyển Dư lặng lẽ nhìn tuyết rơi bên ngoài, mình sắp phải đi xa, không thể đến được Tây Vệ quốc cùng huynh ấy.
Hỷ nhi im lặng không nói gì ngồi trong chiếc kiệu đằng sau.
Xuyên qua Kim Châu đoàn xe ngựa hoà thân sẽ tới Đại Triều, Kim Uyển Dư viết một bức thư cho Kim Thiên Từ rồi đưa cho Hỷ nhi “Em đừng mở ra xem.”
Hỷ nhi không dám làm trái ý của Kim Uyển Dư nên cất rất kỳ trong tay áo, Kim Uyển Dư đưa bàn tay lạnh ngắt hứng những bông tuyết, mỉm cười nhớ đến Kim Thiên Từ rồi ra lệnh đánh ngất Hỷ nhi bí mật đưa về Kinh thành.
Ta xin lỗi, Hỷ nhi em phải thay ta chăm sóc cho huynh ấy chu đáo.
Đã qua ba ngày, bão tuyết không thể tiếp tục di chuyển, Kim Uyển Dư cho đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi.
Biên giới đã ở ngay trước mặt, Kim Uyển Dư lặng lẽ ngồi đợi bão tuyết qua đi.
Kim Uyển Dư biết rằng bản thân nếu đi qua biên giới chẳng thể là ma của Bắc Định quốc, mất đi phụ mẫu, nay chỉ còn Hỷ nhi và Kim Thiên Từ là người thật sự quan tâm, Kim Uyển Dư đứng bên cạnh xe ngựa, chầm chậm bước xuống, các cung nữ bên cạnh không khỏi đau lòng khi nghĩ tới những tháng ngày công chúa và bản thân họ phải sống ở Đại Triều.
Nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của Kim Thiên Từ, Kim Uyển Dư thương tâm rơi lệ, nâng hỷ phục nặng nề bước lên phía trước.
Kim Uyển Dư ra lệnh cho những người xung quanh lui ra xa, một mình bước lên đồi tuyết, từ nơi này nhìn về hướng nam chính là Lăng Vân kinh nơi hai người hạnh phúc bên nhau, hướng tây nam là nơi Kim Thiên Từ đang chống địch. Tuyết phủ trắng Kim châu, Kim Uyển Dư đứng trên đồi, nước mắt chảy ra, rơi xuống nền tuyết.
Kim Uyển Dư rút trong tay áo một đoản kiếm, đâm thẳng vào ngực, cả cơ thể mất thăng bằng ngã xuống lớp tuyết dày. Kim Thiên Từ, huynh là một hồi mộng xuân giữa mùa đông lạnh giá. Nếu như một ngày huynh trở về Gian Hân hiên không còn thấy muội, huynh cứ hận muội bởi cả cuộc đời này muội vẫn không thực hiện lời hứa chờ huynh chiến thắng quay về.
Tuyết rơi càng nhiều, khi tuyết ngừng rơi, mọi người đều chứng kiến cảnh kia, chạy lại nâng Kim Uyển Dư lên. Hỷ nhi từ xa chạy lại tách đám người xung quanh, ôm lấy Kim Uyển Dư nức nở “Quận chúa, tại sao quận chúa lại đưa em về Kinh thành? Quận chúa tại sao lại ngốc như vậy?”
Kim Uyển Dư nhìn Hỷ nhi, nha đầu ngốc này, tại sao lại quay trở lại được đây? Sức không còn đủ để cất tiếng, Kim Uyển Dư mỉm cười nhè nhẹ chăm chú nhìn Hỷ nhi.
Bàn tay Hỷ nhi nắm chặt lấy tay Kim Uyển Dư “Quận chúa, em không đi đâu hết, em sẽ ở cạnh quận chúa.” Lần thứ hai Kim Uyển Dư thấy Hỷ nhi khóc trước mặt mình, trong tâm rất đau nhưng không thể nói.
Cảm thấy hơi thở yếu dần, Kim Uyển Dư ý thức được mình không còn gắng gượng được lâu. Máu từ vết thương chảy ra trở thành một vết dài trên y phục. Y phục đỏ nằm giữ tuyết cảm tưởng như một bông hoa rực rỡ.
Thì ra giấc mộng mình mơ thấy là thật!
Chính lúc mơ màng, ngoài những tiếng than khóc của những cung nữ khác, Kim Uyển Dư còn nghe thấy tiếng ngựa hí, đôi mắt mờ sương nhìn thấy một bóng huyền y khoác áo choàng đỏ chạy tới bên cạnh mình, ôm mình vào lòng.
Bàn tay chạm vào vết thương của Kim Uyển Dư, Kim Thiên Từ lập tức chết sững “Cố gắng một chút, Dư nhi, cố chống cự thêm ít nữa, rời khỏi Kim châu sẽ có đại phu.” Đặt một bàn tay lên vết thương ở ngực Kim Uyển Dư, bàn tay ấy nhanh chóng nhuốm đầy máu tươi.
Thời gian có thể chôn vùi được tất cả mọi ký ức đau thương, huynh vĩnh viễn hy vọng muội có thể bình an sống hạnh phúc bên huynh, chúng ta cùng nhau rời khỏi kinh thành tự tại sống hết kiếp này, chỉ là muội đã hận huynh.
Nỗi đau mất phụ vương bao năm vẫn khiến muội sợ hãi, tỉnh dậy sau cơn ác mộng vẫn là cái ôm chặt của huynh, cả đời này muội không thể chấp nhận được sự thật huynh là kẻ thù của muội. Muội không muốn tiếp tục yêu huynh nhưng muội đã quên muội không thể quên ánh mắt lạnh lùng đó.
Kéo Kim Uyển Dư vào trong lòng mình ôm chặt, cằm tựa trên vai, giọng lạnh như băng nói “Dư nhi chúng ta đi. Muội sẽ không chết.” Kim Thiên Từ đau lòng khi thấy Kim Uyển Dư không còn đủ sức để nói, đôi mắt tức giận nhìn sang Hỷ nhi, cởi áo choàng trên người bao bọc mỹ nhân, đi từng bước ôm lên xe ngựa.
Như trong giấc mộng, Kim Uyển Dư cảm nhận được sự lạnh lẽo, tuyết rơi trắng bốn phía, Kim Thiên Từ như trở về từ trong băng tuyết biên giới, áo choàng đỏ bị một lớp tuyết dày bao phủ, trái tim của Kim Uyển Dư như chìm sâu vào dòng sông băng lạnh buốt.
Kim Thiên Từ, huynh cho rằng chỉ cần huynh thắng trận huynh sẽ ngăn được việc hoà thân sao? Huynh lầm rồi trừ khi muội chết nếu không huynh sẽ mang tội danh ngăn cản đoàn xe hoà thân, chống lại Đại Triều.
Xe ngựa khởi hành lao nhanh trong tuyết, bàn tay Kim Uyển Dư lạnh dần, Kim Thiên Từ bởi bớt y phục trong xe ngựa dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho mỹ nhân. Máu đã ngừng chảy, trong lòng Kim Thiên Từ có chút an tâm, hai người sẽ nhanh chóng rời khỏi Kim châu mời đại phu. Kim Thiên Từ thấy đôi mắt của Kim Uyển Dư nhìn ra bên ngoài, mở rèm xe ngựa thấy ngoài trời tuyết đang rơi, đưa tay ra hứng một bông tuyết, đôi mắt Kim Uyển Dư tràn đầy ý cười, nhìn bông tuyết trên tay Kim Thiên Từ, Kim Uyển Dư ngả đầu vào ngựa của nam tử, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Kim Thiên Từ đau đớn hét lên “Dư nhi muội sẽ không chết. Muội đừng lừa huynh.” Muốn tự lừa dối bản thân mình cũng không thể bởi bàn tay của Kim Uyển Dư đã buông lỏng.
“Muội đợi huynh ở đây đã lâu, muội biết huynh sẽ tới gặp muội.”
“Muội chỉ cần sau này mỗi ngày được ở cạnh huynh, đàn cho huynh nghe là muội thấy hạnh phúc rồi.”
“Huynh có thể từ bỏ ngôi thái tử hay không? …Vì muội.”
“Muội sẽ không rời xa huynh, không để bản thân hối hận.”
“Mùa đông sắp tới, không có muội bên cạnh, huynh mang áo choàng theo, biên cương lạnh giá, huynh tự phải bảo trọng.”
“Muội nhất định đợi huynh thắng trận trở về.”
Kim Thiên Từ nhớ lại tất cả những kí ức.
Ôm chặt Kim Uyển Dư, Kim Thiên Từ tiếp tục cho xe ngựa đi nhưng hai người không tới Hoà châu mà quay lại Kinh Thành.
Kim Thiên Từ không nghĩ đến trường hợp nếu mình thắng trận cũng không thể ngăn cản chuyện hoà thân. Đó cũng là lý do Kim Uyển Dư bắt buội phải chết. Thủ hạ trong kinh thành điều tra được Khâm Định hoàng đế đầu tiên định cho một trong hai nữ nhi của mình hoà thân nhưng sau đó Thành Nguyên hoàng hậu đã mời hoàng thượng tới Phượng cung, sáng hôm sau hoàng đế chần chừ không đưa ra quyết định. Bàn tay Kim Thiên Từ nắm chặt lại, mối thù giết mẫu hậu, mối hận đẩy Dư nhi vào con đường chết, bản vương phải tính lên đầu ngươi.
Kim Thiên Từ quay trở về Kinh Thành cho người chôn cất Kim Uyển Dư, đứng trước mộ hồi lâu, Hỷ nhi tiến đến dè dặt nói “Vương gia đừng đau lòng, quận chúa trước khi ra đi đã bảo nô tỳ thay quận chúa chăm sóc cho vương gia. Có như vậy, quận chúa trên trời mới an tâm.”
Kim Thiên Từ tức giận quay lại nhìn Hỷ nhi “Thay muội ấy chăm sóc cho bản vương? Ngươi cũng xứng sao? Biết rõ trong lòng bản vương chỉ có Dư nhi, sao ngươi không thay Dư nhi tới Đại Triều? Ngươi ở đâu khi Dư nhi tự sát? Loại nô tỳ như ngươi, uổng công bản vương và Dư nhi đã từng tin tưởng. Trung thành với chủ nhân? Sao ngươi không đi theo Dư nhi đi?”
Đã từng tin tưởng? Vương gia giờ không còn tin tưởng mình nữa. Quận chúa, em phải làm sao đây? Hỷ nhi quỳ xuống, nức nở nói “Lúc đó nô tỳ…nô tỳ tội đáng chết không thể bảo vệ quận chúa, càng không thể chết thay cho quận chúa, vương gia xin hãy giết chết nô tỳ đi.” Câu nói của Kim Uyển Dư luôn văng vẳng trong đầu Hỷ nhi, thay quận chúa chăm sóc vương gia, Hỷ nhi không làm được rồi, vậy chỉ còn tìm đến cái chết để tạ tội.
“Ngươi cho rằng bản vương không dám ra tay giết ngươi?” Kim Thiên Từ bóp cằm Hỷ nhi, thấy Hỷ nhi đau đớn, Kim Thiên Từ đây ngã Hỷ nhi ra đất “Hỷ nhi mà bản vương coi trọng đã chết rồi. Từ nay ngươi đừng xuất hiện trước mặt bản vương.”
Nói xong Kim Thiên Từ phất tay áo lạnh lùng bỏ đi.
Mùa đông lạnh, Hỷ nhi ngày nào cũng tới trước mộ của Kim Uyển Dư ôm tấm bia khóc.
Kim Vãng Tích cho Hỷ nhi trở về Gia Hân hiên để Hỷ nhi làm việc trong cung.
Từ ngày Tuyết Tịnh công chúa qua đời, Gia Hân hiên không còn nghe thấy tiếng đàn, cũng ít còn người lui tới, Hỷ nhi một mình lau dọn. Vậy mà đã tới mùa xuân, hàng liễu trong Gia Hân hiên lại đâm trồi nảy lộc. Hỷ nhi nhớ mùa xuân năm trước vương gia thường đến đây ngồi nghe quận chúa đàn, bây giờ chỉ còn một mình Hỷ nhi.
Một ngày kia bóng hình nam nhân lặng lẽ đi về hướng Gia Hân hiên, trên người huyền y khoác một áo choàng đỏ lạnh lùng chạm nhẹ vào cây đàn đặt trên bàn đá, một lá liễu rơi xuống chạm nhẹ vào dây đàn tạo thành một âm thanh khẽ, khuôn mặt nam nhân thoáng hiện nét cười, bàn tay vuốt ve cây đàn nhớ đến mỹ nhân lam y gảy khúc “Bất ly nhân” đi vào lòng người năm xưa.
Trên đời này người duy nhất làm Kim Thiên Từ cười là Kim Uyển Dư.
“Dư nhi?” Không có tiếng đáp lại, nam nhân ngồi xuống chống tay lên bàn, gục xuống ôm lấy cây đàn.