Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 2 - Chương 4: Khoác áo choàng, tiễn biệt người ra trận 2




Nhìn thấy mặt trời đã lên trên hướng Đại Minh điện cao sừng sững, Kim Uyển Dư đẩy Kim Thiên Từ “Huynh mau đi đi.”

“Dư nhi nhẫn tâm đuổi huynh đi?” Kim Thiên Từ vẫn chưa buông ra, giáp phục nặng nề khiến Kim Uyển Dư cảm thấy không quen, rụi đầu vào lòng nam tử.

Đại Minh điện – Đại Nội – Hoàng cung Bắc Định quốc

Đại Minh điện xôn xao hơn ngày thường, các đại quan trong triều đều bàn tán có phần lo sợ. Tướng lĩnh biên giới cấp báo về hoàng cung, quân đội Đại Triều ở biên giới phía Tây đã có động tĩnh. Khâm Định hoàng đến ban chỉ triệu kiến toàn bộ quan lại trên tam phẩm vào cung để bàn bạc.

Khâm Định hoàng đế được Đỗ công công dìu ngồi xuống long toạ, các quan lại đều hành lễ. Vệ Thái Uý cáo bệnh lâu nay cuối cùng cũng đã lên triều. Lý Thiệu Văn và Kim Thiên Phúc đều quá rõ tên nịnh thần này cáo bệnh để tránh né việc liên quan đến lập thái tử, sau khi thái tử được lập,Vệ Thái uý sẽ tiếp tục nịnh bợ tân quân. Gia sản của Vệ thái uý trước giờ chỉ thua kém Tạ thái sư, ruộng vườn không đếm xuể.

Khâm Định hoàng đế nhìn thấy Vệ thái uý nói “Vệ ái khanh lâu nay bệnh nặng, bây giờ đất nước lâm nguy khanh lập tức vào triều, điều này rất đáng khen ngợi.”

“Tạ hoàng thượng khen ngợi. Thần tuổi cao sức yếu đã để cho hoàng thượng phải lo cho cái mạng già này.” Vệ thái uý luôn tỏ ra là tuổi già sức yếu nhưng các quan lại khác đều hiểu rằng hai tháng trước ông ta mới lập thêm một tiểu thiếp mới mười sáu tuổi.

Khâm Định hoàng đế nói “Bây giờ quân Đại Triều đã có động tĩnh, trẫm muốn hỏi các khanh ai có thể thay trẫm xuất binh?”

Cả Đại Minh điện đều im lặng nhìn nhau, không ai lên tiếng, ngay cả Vệ thái uý vừa rồi mới nhận lời khen của hoàng đế cũng lặng im.

Khâm Định hoàng đế cười “Võ quan trong triều chết hết rồi sao? Dũng khí năm xưa của các khanh đâu hết rồi? Khai quốc công thần? Cùng tiên đế chiến nam dẹp bắc? Tất cả đều là giả. Hoà bình được hơn hai năm mà các khanh đã quên rằng tại sao tiên đế giành lại được Bắc Định? Dân chúng Bắc Định sẽ ra sao khi tất cả các khanh ai cũng nhu nhược, nhát gan, hoả tiễn sắp nổ ra, không thể không có tướng quân dẫn binh xuất trận... Lần này hoàng đế Đại Triều thật sự nổi giận, chiêu binh mãi mã, trẫm vì giang sơn Kim gia hao tổn không ít tâm sức, vậy mà các khanh, các khanh có xứng là võ tướng của một nước lớn không? Nếu hôm nay không ai trong các khanh lên tiếng, trẫm sẽ tự ban thánh chỉ.”

Các đại thần ở đây nhiều người năm xưa từng cùng tiên đế ra trận, có những người trẻ tuổi là con cháu của khai quốc công thần vẫn thường tự đắc khoe với thiên hạ rằng gia tộc có công với nước nhưng lúc này thì sao? Bọn họ chọn cách im lặng đùn đẩy lẫn nhau.

Kim Thiên Phúc nhìn sang bên cạnh nhưng không thấy Kim Thiên Từ đâu, Kim Thương lại bình tĩnh kỳ lạ, Kim Thiên Nam không tập trung hình như đang suy nghĩ gì đó.

Khang Nhân vương Kim Thiên Từ cầu kiến bên ngoài, hoàng đế lập tức cho triệu vào, Kim Thiên Từ vôi quỳ xuống “Phụ hoàng, nhi thần tình nguyện làm tướng tiên phong, quyết không để quân Đại Triều tràn vào lãnh thổ nước ta.”

Khâm Định hoàng đế cười lớn “Không hổ danh là hài tử của trẫm.” sau đó ra lệnh “Lần này trẫm chỉ định thử các ngươi mà thôi. Không ngờ các người đều là kẻ ham sống sợ chết?”

“Xin hoàng thượng tha tội.” Các quan lại trong triều đều quỳ xuống tạ tội.

Khâm Định hoàng đế hạ chỉ, Đỗ công công ở bên cạnh ghi lại “Nghe phong, Vũ thượng tướng quân làm Đại Nguyên soái, Khang Nhân vương gia phong Khang vương phó Nguyên soái, Triệu Tây vương thống lĩnh 20 nghìn quân đến Hoà châu đợi lệnh.”

Hai sử quan ngồi ở Đại Minh điện ghi chép vào quốc sử “Tháng 10 năm Khai Nguyên thứ 22, Khâm Định hoàng đế cho triệu các quan đại thần tới Đại Minh điện ngự chính. Hoàng đế hạ lệnh cho Vũ thượng tướng quân làm nguyên soái toàn quyền chỉ huy 50 nghìn quân biên cương, Khang Nhân vương được gia phòng Khang vương làm phó nguyên soái, Triệu Tây vương làm tướng quân.”

Kim Thiên Nam không hiểu tại sao lần này hoàng đế muốn mình ra trận. Trận chiến này muội đi không trở về, quân Đại Triều nhất định dồn hết tức lực để đánh chiếm Bắc Định. Kim Thiên Nam quỳ xuống “Nhi thần tuân lệnh.”

Khâm Định hoàng đế ban bố tất cả các quan lại có nhiều gia sản đều phải xung một phần vào công quỹ để các tướng lĩnh đánh giặc, Vệ thái uý chính là kẻ bị mất một nửa gia sản, điền trang nên vô cùng tức giận.

Sau buổi thiết triều, Khâm Định hoàng đế gọi Kim Thiên Từ ở lại “Lần này xuất quân không giống những lần trước. Phụ hoàng luôn tin tưởng con chiến thắng trở về. Những chuyện khác, khi con trở về rồi tính.”

Kim Thiên Từ nhìn sang hoàng đế “Phụ hoàng vẫn nghi ngờ nhi thần hại chết thái tử, hành thích phụ hoàng?”

“Con đừng nghĩ nhiều nữa. Trong thời gian này phụ hoàng sẽ cho người điều tra.” Khâm Định hoàng đế cũng muốn tin nhưng tất cả bằng chứng đều hướng về Kim Thiên Từ. Khuôn mặt lạnh lùng không có cảm xúc kia khiến hoàng đế không thể phân biệt được Kim Thiên Từ đang nghĩ gì.

Gia Hân hiên – Hoàng cung Bắc Định quốc

Huynh ấy được phong làm Khang vương ư? Kim Uyển Dư vô cùng lo lắng bởi khi biết tin biên giới sắp xảy ra chuyện, không hiểu sao Kim Uyển Dư tâm trạng rất bất an. Hỷ nhi mang điểm tâm nhưng Kim Uyển Dư không ăn được một chút nào.

Kim Thiên Từ bước vào chính điện nhìn thấy Kim Uyển Dư đang ngồi liền cho Hỷ nhi lui ra, tiến lại ngồi xuống “Dư nhi, muội ăn đi, không ăn sẽ đói bụng.”

“Huynh chưa hề nói với muội huynh sẽ xuất binh ra trận.” Kim Uyển Dư không hiểu vì sao Kim Thiên Từ nhất định phải ra chiến trường. Tuy biết rằng Kim Thiên Từ đã nhiều lần xông pha chiến trường nhưng lần này hoàng đế Đại Triều không còn muốn thị uy nữa mà có ý đồ xâm lược Bắc Định thật sự.

“Huynh không muốn muội lo lắng, huynh không phải lần đầu ra trận.” Khâm Định hoàng đế đã sớm bàn với Kim Thiên Từ kế hoạch xuất chiến nhưng Kim Thiên Từ phải giữ bí mật, tuyệt đối không được nói với ai, ngay cả Kim Uyển Dư.

“Độc trong người huynh vừa mới được giải, lần này huynh phải cẩn thận, đừng để bản thân bị thương.” Kim Uyển Dư chạm vào bàn tay của Kim Thiên Từ.

Dư nhi, muội có biết rằng huynh không nỡ xa muội hay không? Kim Thiên Từ xoa xoa bàn tay Kim Uyển Dư “Ngày mai huynh phải khởi hành tới biên giới, đêm nay, huynh muốn uống thật say một lần.”

“Huynh không thể uống rượu.” Sức khoẻ của Kim Thiên Từ tốt nhưng dù sao cũng vừa trải qua sinh tử.

“Uống một chén thôi. Dư nhi! Huynh uống một chén thôi.” Kim Thiên Từ lạnh lùng nói nhưng thanh âm lại làm cho Kim Uyển Dư tim đập nhanh hơn.

Mặt trời cũng đã xuống núi, trên bàn bày không ít thức ăn, Kim Thiên Từ gắp một chút cho Kim Uyển Dư “Muội ăn một chút đi. Đừng chỉ nhìn huynh.”

Từ ngày mai Kim Thiên Từ không thể ở bên cạnh Dư nhi được, trận chiến này đến bao giờ có thể kết thúc, năm xưa Tiên đế đã mất 6 năm chinh chiến mới có thể dành lại được Bắc Định, nếu như trận chiến nổ ra những 6 năm, Dư nhi sẽ phải đợi mình, muội ấy không còn nhỏ tuổi nữa.

Kim Uyển Dư cảm nhận được sự ân cần của Kim Thiên Từ cũng vì thế mà lo lắng không yên “Muội sẽ ở Gia Hân hiên đợi huynh trở về.”

“Huynh không phải chưa từng ra trận. Muội đó, ở lại hoàng cung có Hỷ nhi chăm sóc, huynh cũng an tâm hơn. Muội giữ gìn sức khoẻ, huynh không muốn khi trở về nhìn thấy muội gầy đi.” Kim Thiên Từ mải mê nhìn Kim Diệu Hòa.

Rót một ly rượu, Kim Uyển Dư uống cạn, vị đắng của rượu làm Kim Uyển Dư khó chịu, Kim Thiên Từ giằng lấy binh rượu “Muội không uống được thì đừng cố uống.” Kim Thiên Từ

Kim Uyển Dư nhìn chiếc áo choàng do chính tay mình may phía cạnh giường, đi qua đó lấy, chầm chậm khoác lên người Kim Thiên Từ, không quên phủi qua lớp lông trên đó “Mùa đông sắp tới, không có muội bên cạnh, huynh mang áo choàng theo, biên cương lạnh giá, huynh tự phải tự bảo trọng. Ở đó cũng không có nữ nhân ở bên nhắc nhở huynh phải chăm sóc bản thân.”

“Ở biên cương không thể có nữ nhân nhưng Dư nhi luôn ở trong tim huynh, hình bóng mãi mãi in đậm, huynh sao lại không nhớ những lời muội nhắc nhở?” Định ngồi xuống ăn chút điểm tâm nữa nhưng bàn tay bị Kim Thiên Từ đột ngột nắm lại, cơ thể bị lôi vào lòng nam nhân bên cạnh, nhìn đôi mắt phượng kia như có một tầng mưa phủ nhoè, Kim Uyển Dư biết người này đã say. Bình thường tửu lượng của Kim Thiên Từ không tốt, không uống nhiều nhưng hôm nay là ngày cuối cùng hai người ở bên nhau.

Kim Uyển Dư muốn đẩy nam nhân này ra, bàn tay đặt vào ngực của Kim Thiên Từ, giọng nhẹ nhàng nói “Huynh say rồi, muội gọi Hỷ nhi nấu canh giải rượu cho huynh!”