Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 8-5: Liều mạng đỡ tên, cả đời nguyện ghi nhớ 5




Kim Thương đành dỗ ngọt mấy câu Vũ Đình Đình liền đi theo. Thì ra Kim Thương đã đưa Vũ Đình Đình tới hậu viện xem pháo hoa. Ánh sáng của pháo hoa rực rỡ nhiều màu trên bầu trời làm Vũ Đình Đình thích và hô lớn “Thật đẹp quá!”

Kim Thương chỉ chỉ về phía pháo hoa “Nếu Đình Đình thích sau này huynh ngày nào cũng đốt pháo hoa cho muội.”

“Ngày nào cũng đốt pháo hoa sẽ tốn nhiều ngân lượng.”

“Hoàng đế làm hoàng hậu của mình vui mỗi ngày đều pháo hoa có gì không được?” Kim Thương từ nói.

“Thương ca ca…” Vũ Đình Đình đột nhiên ôm Kim Thương làm Kim Thương có chút bất ngờ.

Sáng hôm sau, Vũ Đình Đình phải mau chóng trở về Vũ phủ không thì ông nội sẽ lo lắng cho người lật tung mọi nơi ở kinh thành.

Lúc này Kim Thương đã chờ sẵn ở xe ngựa bên ngoài Đoan Bình vương phủ, Vũ Đình Đình bước ra, có chút lưu luyến nhìn Kim Thương.

“Đình Đình về Vũ phủ trước. Huynh sẽ sớm đến thăm Đình Đình.”

“Ừm, muội đi đây Thương ca ca. Tạm biệt.” Vũ Đình Đình lướt qua Kim Thương rồi nhảy lên xe ngựa. Vũ Đình Đình còn cố ngước nhìn lại, lần này rời đi không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại Thương ca ca đây.

Lúc này một thị vệ thân cận của Kim Thương hỏi “Thuộc hạ thấy vương gia đã mong nhớ Vũ tiểu thư, trong mơ cũng nhắc tới, sao lỡ để Vũ tiểu thư rời đi như vậy?”

Kim Thương nhìn sang thị vệ ấy khiến thị vệ im bặt.

Những lời này Vũ Đình Đình đã nghe thấy hết, không bỏ xót một chữ, tiểu cô nương vội vàng bước xuống xe ngựa, chạy tới ôm chặt Kim Thương. Kim Thương đành mặc cho Đình Đình ôm. Tiểu cô nương này thật nhõng nhẽo nhưng Kim Thương cũng không biết phải xử chí sao với tiểu cô nương này nữa.

Đoan Khánh cung – Hậu cung Bắc Định quốc

Sau khi Tạ gia giao mọi binh quyền đang nắm giữ cho Khâm Định hoàng đế, Lan quý phi được sủng ái trở lại. Cảnh Định vương cũng bị thúc ép nên đã đến phủ Vũ thượng tướng quân gặp mặt Vũ Đình Đình và tặng một chiếc vòng ngọc quý giá cho Vũ tiểu thư nhưng Vũ tiểu thư không thích chiếc vòng này lắm.

Lan quý phi cho gọi Cảnh Định vương vào cung để gặp mặt. Sau đó liền quả trách Cảnh Định vương “Hải nhi, con phải biết mẫu phi đã tốn bao nhiêu công sức mới có được chiếc vòng ngọc đó không? Con phải kết thân với Vũ thượng tướng quân thì mới thuận lợi trở thành thái tử được. Bảo con lấy lòng Vũ tiểu thư con làm cũng không xong.”

Cảnh Định vương Kim Thiên Hải vẫn quỳ ở dưới, không có ý định đứng dậy “Nhi thần muốn trở thành thái tử nhưng mẫu phi thừa biết con đã thích Tư nhi rồi. Sao con có thể đi lấy lòng nữ nhân khác?”

“Con không những phải lấy lòng mà còn phải thành thân với Vũ tiểu thư mới có thể trở thành hoàng đế. Mẫu phi biết con thích Tư nhi nhưng sau khi con làm hoàng đế con cũng có thể lập Tư nhi làm phi tần, thậm chí phế Vũ tiểu thư đi. Muốn làm đại cuộc phải chấp nhận hy sinh.”

“Hy sinh? Nhi thần không thể giống người từ bỏ cả tình yêu để nhập cung làm phi tần cả đời an nhàn hưởng phú quý.”

Lan quý phi sửng sốt “Mẫu phi làm vậy cũng vì Tạ gia. Giờ con phải vì mẫu phi, vì Tạ gia mà lấy lòng Vũ tiểu thư. Nếu không mẫu thân sẽ không dám chắc chắn Tư nhi bình an vô sự.” Lan quý phi trải qua nhiều lần bị thất sủng đã hiểu ra rằng việc níu kéo trái tim của một nam nhân là vô nghĩa, chỉ cần có quyền lực trong tay mới có thể tự quyết định được tất cả. Lan quý phi tức giận bỏ vào trong bỏ lại Kim Thiên Hải quỳ giữa điện.

Cung nữ thân cận vộ vội vàng đi theo “Quý phi đừng giận. Vương gia chưa hiểu cho nỗ lòng của người còn nhắc lại chuyện năm xưa nhưng sau này vương gia sẽ hiểu thấu cho người.” từ từ đưa lên trà lạnh cho Lan Quý phi và nói.

“Bản cung cũng mong như vậy.”

Kim Thiên Hải đã nhiều ngày không thấy Tư nhi giờ nghe thấy câu nói này của Lan quý phi liền lo lắng. Vội vã rời khỏi Đoan Khánh cung, cưỡi ngựa tức tốc đến Liễu phủ.

Kim Thiên Hải bước vào Liễu phủ thì Liễu đại nhân, Phủ doãn kinh thành ra tiếp đón, Kim Thiên Hải vội vàng tới hậu viện nơi Âm Nguyệt các để tìm Tư nhi. Cửa vừa được mở ra, thiếu nữ đang thêu thùa liền dừng tay lại nhìn ra cửa thấy Kim Thiên Hải vội hành lễ “Tư nhi tham kiến Vương gia.”

“Tư nhi, nàng… nàng vẫn bình an là bản vương an tâm rồi.”

Tư nhi là con gái của Phủ doãn kinh thành, Liễu Diệp Tư cũng chính là mỹ nhân số một kinh thành người con gái đã hút hồn Kim Thiên Hải từ cái nhìn đầu tiên khi Liễu Diệp Tư theo Liễu đại nhân vào Cảnh Định vương phủ chúc mừng sinh thần của Cảnh Định vương.

Liễu Diệp Tư không hiểu “Vương gia đang lo lắng cho Tư nhi sao?”

“Phải. Tư nhi nàng phải dưỡng sức khoẻ cho tốt, trời còn lạnh, nàng nên ít ra khỏi Âm Nguyệt các.” Trong lời nói của Kim Thiên Hải ẩn chứa sự lo lắng.

“Tư nhi vốn sinh ra đã yếu ớt đã để vương gia phải lo lắng. Tư nhi có thể tự lo cho mình, vương gia còn nhiều chuyện trong triều, người hãy mau trở về vương phủ.”

“Được. Thời gian này bản vương sẽ cho thêm người bí mật bảo vệ ở Liễu phủ.”

“Vì sao?”

“Nàng cứ nghe theo ý bản vương. Đợi trải qua khoảng thời gian này bản vương sẽ bù đắp lại cho nàng. Nàng hãy ngoan ngoãn ở yên trong Âm Nguyệt các là được rồi.” Kim Thiên Hải nếu muốn bảo vệ cho thế lực của Tạ gia, cho tính mạng của mình, cho an nguy của Tư nhi thì chỉ còn cách trở thành thái tử. Sau đó, Kim Thiên Hải rời khỏi Âm Nguyệt các.

Liễu Diệp Tư nhìn theo bóng dáng rời đi mà trong lòng có chút hụt hẫng, trống trải. Liễu Diệp Tư âm trầm nói với tỳ nữ bên cạnh “Lần nào vương gia cũng chỉ tới đây một lúc, ta còn chưa thêu xong khăn tay cho vương gia. Bản thân ta thật vô dụng…” Liễu Diệp Tư ho, từ từ được tỳ nữ bên cạnh dìu ngồi xuống ghế.

“Tiểu thư đừng nói như vậy. Vương gia chẳng phải đã nói sẽ bù đắp cho tiểu thư hay sao? Tiểu thư không tin tưởng vương gia?” Tỳ nữ bên cạnh an ủi.

Liễu Diệp Tư nhìn bức thêu uyên ương rồi chạm nhẹ lên nó “E rằng ta phải ra đi trước vương gia rồi.” Sức khoẻ của Liễu Diệp Tư tuy đã được các danh y trong kinh thành chữa trị nhiều năm nhưng chẳng có chuyển biến, lại đột nhiên cảm thấy hơi thở nặng nề. Liễu Diệp Tư cũng không muốn nói gì nữa.

Đêm đó, tại Cảnh Định vương phủ, Kim Thiên Hải uống nhiều rượu đến say xỉn nghĩ về những lời Lan quý phi nói, miệng lẩm bẩm “Tư nhi, bản vương xin lỗi nàng.”

Từ hôm ấy, Kim Thiên Hải không còn đến Liễu phủ nữa, chỉ gửi thư đến Âm Nguyệt các cho Liễu Diệp Tư.

So với Đoan Bình vương Kim Thiên Hữu, Vũ thượng tướng quân cảm thấy Cảnh Định vương Kim Thiên Hải có phong thái của một minh quân hơn nên rất hài lòng cũng dặn Vũ Đình Đình phải tiếp đón Cảnh Định vương nhiều hơn. Vũ Đình Đình trong lòng chỉ chờ Kim Thương tới mà thôi nhất quyết không chịu, nhiều lần muốn trốn khỏi phủ nhưng đều bị thị vệ trong phủ bắt được.

Tiền Ngự uyển – Hoàng cung Bắc Định quốc

Khi tới Tiền Ngự uyển, đối diện với những cây liễu uyển chuyển soi bóng mặt hồ mà lòng Kim Uyển Dư miên man niềm suy nghĩ. Liễu là loại cây gợi u buồn cũng không biết tại sao nó được chọn để trồng ở trong cung nhưng mỗi lần thấy liễu rủ lòng Kim Uyển Dư lại nhớ tới Kim Thiên Từ - nam tử lạnh lùng đầy tham vọng mà không khỏi hoài cảm, nỗi nhớ này của Uyển Dư tựa như một bức họa thơ lưu niệm.

Kim Uyển Dư cùng Hỷ nhi đi dạo trong hoa uyển, dạo này tâm trạng của chủ nhân không tốt cũng chẳng muốn ra khỏi Gia Hân hiên nên Hỷ nhi thuyết phục mãi mới giúp Kim Uyển Dư bình tâm lại. Thiếu nữ mặc bộ y phục màu thiên thanh, mái tóc dài mềm mại bước tới đâu cảnh đẹp nơi đấy dường như có hồn hơn tuy nhiên đôi mắt nữ lại luôn ẩn chứa nỗi buồn.

“Quận chúa, người còn giận Khang Nhân vương điện hạ sao? Vương gia rất yêu người. Quận chúa cũng đừng quá xa cách với vương gia nữa.” Hỷ nhi nhìn thấy sự buồn bã trong mắt Kim Uyển Dư.

“Bản quận chúa nhìn ra được tham vọng của huynh ấy đối với ngai vàng, nếu như không thể kéo huynh ấy ra khỏi cuộc tranh đoạt ngai vị thái tử, bản quận chúa sợ huynh ấy sẽ làm nhiều điều tội ác.” Kim Uyển Dư không khỏi lo lắng chậm rãi nói.

“Chỉ có quận chúa là lo lắng cho vương gia nhất. Từ đầu đến cuối quận chúa đều nghĩ cho vương gia!” Hỷ nhi nhìn về phía xa “Không biết giờ vương gia đang làm gì? Nô tỳ thấy gần đây Hoàng thượng thường xuyên triệu khiến các hoàng tử vào cung, mỗi lần Khang Nhân vương vào cung đều tranh thủ tới Gia Hân hiên thăm người nhưng chỉ đứng ở tiền viện mà không cho nô tỳ bẩm báo.”

“Hỷ nhi, sao giờ em mới nói?” Kim Uyển Dư ở trong điện đánh đàn nên âm thanh bên ngoài không nghe được.

“Quận chúa, nô tỳ còn nghe nói cách đây hơn 2 tháng sau lần từ Gia Hân hiên trở về vương phủ, vương gia bị nhiễm phong hàn, tối đó do uống nhiều rượu nên bị phong hàn. Vương gia dặn dò nô tỳ không nói cho Quận chúa biết.” Hỷ nhi tiếp lời.

Kim Uyển Dư chợt nhớ tới trời hôm ấy mưa lạnh ra sao, bản thân nhốt mình trong phòng, mặc kệ Kim Thiên Từ đứng ngoài cửa chịu mưa gió. Vậy mà Kim Thiên Từ còn không biết bảo trọng thân thể lại uống nhiều rượu như thế.

“Hay nô tỳ sắp xếp xe ngựa, chúng ta đến Khang Nhân vương phủ?” Hỷ như dò hỏi.

“Bản quận chúa sẽ tới Khang Nhân vương phủ một chuyến.” Kim Uyển Dư thật sự lo cho sức khoẻ của Kim Thiên Từ. Uyển Dư hiểu một người từ nhỏ đã mất mẫu hậu không ai thật sự yêu thương, Kim Thiên Từ vốn cậy mình là nam tử nên thường không mang theo áo choàng, Uyển Dư phải nhiều lần nhắc nhở.

“Quận chúa, để nô tỳ dặn dò người chuẩn bị xe ngựa tới Khang Nhân vương phủ.” Hỷ nhi vui mừng chạy đi.

Chỉ còn một mình Kim Uyển Dư ở Tiền Ngự Uyển. Những hàng liễu bên hồ vẫn lay động làm thiếu nữ chợt nhớ tới nam tử trong lòng. Không biết hơn 2 tháng qua huynh ấy như thế nào?

Chìm trong sự suy nghĩ miên man, Kim Uyển Dư lặng lẽ đi dạo vòng quanh hồ một mình. Từ xa đã thấy Khâm Định hoàng đế cùng Vũ thượng tướng quân đang bàn chuyện, Kim Uyển Dư muốn lại gần thỉnh an nhưng không hiểu sao bước chân đột ngột chậm dần khi nghe Vũ thượng tướng quân nhắc tới ba chữ “An Huy vương”

Phụ vương? Chuyện hoàng thượng và Vũ thượng tướng quân nói có liên quan tới phụ vương?

Kim Uyển Dư vội lấp sau giả sơn từ từ lắng nghe.

Vũ thượng tướng quân tâu “Hoàng thượng, chuyện của An Huy vương năm xưa người đã quên rồi sao?”

“Trẫm biết, nếu cứ tiếp tục, đại cuộc sẽ giống An Huy vương năm xưa, các hoàng tử của trẫm sẽ vì tranh giành ngai vàng mà diễn đến thảm kịch huynh đệ tương tàn. Ngai vàng chỉ có một, trẫm muốn xem ai là người thật sự xứng đáng với ngai vàng.” Khâm Định hoàng đế từ từ nói.

“Thần thấy hoàng thượng đã có quyết định lập ai trở thành thái tử rồi.”

“Vũ ái khanh nói đúng. Đoan Bình vương khiến trẫm tin tưởng nhưng không có phong thái của đế vương, Cảnh Minh vương sức khoẻ yếu ớt không thể nối ngôi, Khang Nhân vương quá tham vọng lạnh lùng sẽ không thành một minh quân, Triệu Tây vương mẫu thân xuất thân chỉ là một cung nữ nếu lập sẽ khiến triều thần dị nghị. Cảnh Định vương lại là con cháu của Tạ gia luôn ngầm chống đối trẫm.”

“Vậy hoàng thượng định lập…?” Vũ thượng tướng quân đột nhiên hiểu ra.

“Nhưng giờ trẫm vẫn còn đang suy xét, trẫm cần một quân vương hiểu thấu lòng dân, chính trực khẳng khái, có thể bảo vệ được hoàng hậu sau khi trẫm qua đời.” Khâm Định vương dặn dò Đinh tướng quân “Bí mật cái chết của An Huy vương tuyệt đối không được nhắc lại. Những kẻ biết được bí mật này đều phải chết.”

Đinh tướng quân đã theo bảo vệ Khâm Định hoàng đế từ khi hoàng đế đăng cơ nên chuyện An Huy vương Kim Duyệt Phong bị hại chết những người liên quan đều bị giết. “Năm ấy thần đã giải quyết ổn thoả, không còn để lại manh mối.”

“Đinh tướng quân làm việc luôn khiến trẫm an tâm.” Khâm Định hoàng đế đặt ta lên vai của Đinh tướng quân.

Bí mật cái chết của An Huy vương tuyệt đối không được nhắc lại? Những kẻ biết được bí mật này đều phải chết? Kim Uyển Dư cảm thấy lạnh sống lưng. Phụ vương dẫn quân chiến đấu với quân Định Thiên quốc mà hy sinh trên chiến trường, sao còn có thể có bí mật khác? Chẳng lẽ phụ vương bị người ta hại?

Vào Gia Hân hiên, những cây liễu rủ càng làm tăng vẻ u sầu và nỗi vương vấn của chủ nhân, hàng liễu được trồng ven lối đi vào tiền viện. Là cây rụng lá theo mùa, cành liễu buông thõng như những sợi tơ mỏng, lung lay phất phơ trước gió.

Kim Uyển Dư bàn chân run run, bước từng bước về Gia Hân hiên, đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Phụ vương? Người thật sự đã chết ra sao? Ngày đó phụ vương tiễn biệt con và mẫu phi rồi lên đường tới biên cương. Con đã đợi nhưng suốt 8 tháng không thấy người trở về. Mẫu phi đêm nào cũng lo lắng cho phụ vương mà lén rơi nước mắt. Ngày thi hài phụ vương được đưa về An Huy vương phủ, mẫu phi đã đau đớn khóc liền mấy ngày, tiếng khóc trong điện ngưng cũng là lúc con nhìn thấy mẫu phi đã treo cổ tự tử. Phụ vương người hãy nói cho con biết ai đã hại người? Con sẽ trả thù cho người.

Hỷ nhi bước vào chính điện của Gia Hân hiên, nhìn thấy Kim Uyển Dư đang ngồi thất thần “Quận chúa, nô tỳ đã chuẩn bị xe ngựa ở Nam môn rồi. Quận chúa sao vậy?”

“Không. Hỷ nhi, ngày mai chúng ta mới tới Khang Nhân vương phủ đi. Hôm nay bản quận chúa thấy không khoẻ.” Kim Uyển Dư ngồi xuống giường, từ từ đắp chăn lại, mắt cũng nhắm

“À, dạ.” Hỷ nhi mặt lại buồn tủi nhưng để ý sắc mặt của Kim Uyển Dư không tốt nên nhanh chóng rời khỏi chính điện để quận chúa nghỉ ngơi.

Trong Gia Hân hiên thanh vắng, Kim Uyển Dư có một linh cảm không tốt về những chuyện sắp xảy ra. Khâm Định hoàng đế thật ra đang che dấu điều gì về cái chết của An Huy vương Kim Duyệt Phong? Ai mới là người Khâm Định hoàng đế chọn làm thái tử? Kim Thiên Từ đã buông bỏ ý định đoạt ngôi thái tử? Tất cả làm Kim Uyển Dư lo lắng khôn nguôi.