Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 15: Kim Thiên Hải – Liễu Diệp Tư – Chân ái một đời




Tư nhi, nàng không ít lần nói nàng yêu bản vương nhưng những lời nàng nói có phải là thật tâm, nụ cười nhợt nhạt của nàng có dành cho bản vương? Phụ thân nàng ép nàng tới sinh thần của bản vương, ép nàng đánh đàn, ép nàng phải gặp bản vương, ông ta có ép nàng yêu bản vương?

Cảnh Định vương phủ hai ngày nay luôn trong tình trạng căng thẳng. Đêm nay chính là đêm cuối cùng Thái tử ở lại vương phủ, ngày mai khi đại lễ sắc phong được diễn ra, thái tử sẽ chuyển tới Đông cung.

Bên trong căn phòng của tiền viện, Cảnh Định vương Kim Thiên Hải điềm tĩnh ngồi bên bàn, tự cười bản thân “Ngươi ngốc đến như thế? Ngươi vì Tư Nhi mà không thiết sống? Ngươi quá ngốc. Ngươi chết rồi Tư nhi còn có thể vui vẻ sống hết phần đời còn lại? Nếu ngươi yêu Tư Nhi thì phải có đủ quyền lực để bảo vệ nàng ấy? Ngươi đã làm được gì?”

Vừa dứt lời, Kim Thiên Hải uống cạn chén rượu rồi mân mê chén rượu làm bằng vàng trong tay. Từ nhỏ sinh ra đã là hoàng tử, cuộc sống không cần lo đến vật chất. Nhưng đằng sau bộ vương bào thêu rồng trắng kia ít ai biết Kim Thiên Hải từ lúc 7 tuổi đã phải thức trắng đêm để đọc sách luyện chữ, 9 tuổi được phụ hoàng cử các tướng quân của Cấm vệ quân tới dạy võ. Quanh năm suốt tháng sống trong sự an bài của phụ hoàng cùng những toan tính quyền lực của mẫu phi và Tạ thái sư. Kim Thiên Hải khổ luyện bao nhiêu năm cuối cùng cũng được phụ hoàng trọng dụng tuy nhiên Kim Thiên Hải chưa từng nghĩ rằng mình sẽ làm tân hoàng đế.

Một đêm Đinh tướng quân bên cạnh hoàng đế bí mật tới Cảnh Định vương phủ mời Kim Thiên Hải nhập cung. Đích thân tướng quân toàn quyền chỉ huy Cấm vệ quân tới vương phủ là điều trước giờ chưa từng xảy ra, Kim Thiên Hải nhanh chóng theo sự dẫn dắt của Đinh tướng quân Đinh Trọng Nghĩa tới Hậu Minh điện.

Tiền Minh điện và Hậu Minh điện đều thuộc Càn Minh cung là nơi ở của Hoàng đế tuy nhiên Khâm Định hoàng đế tại vị đã hai mươi hai năm hầu như Hậu Minh điện bị khoá lại, hoàng đế rất ít khi tới đây mà nghỉ ngơi ở Tiền Minh điện là chính. Ngày nay Hậu Minh điện chỉ để đồ đạc và một số vật dụng của Khâm Định hoàng đế tuy nhiên vẫn được canh trừng nghiêm ngặt.

Cánh cửa của Hậu Minh điện đóng lại, Kim Thiên Hải đi vào trong, quỳ xuống trước Khâm Định hoàng đế. Nơi này thật sự rất tối, Khâm Định hoàng đế cũng không nói với Đỗ công công bên cạnh thắp thêm nến mà ra lệnh cho Đinh tướng quân và Đỗ công công lui xuống.

“Nhi thần tham khiến phụ hoàng.”

“Trẫm không cho triệu con vào đây là để nói với con một chuyện liên quan đến vận mệnh của Bắc Định quốc. Trong năm hoàng tử còn lại của trẫm, trẫm chỉ tin tưởng một mình con có thể làm được chuyện này.” Khâm Định hoàng đế mở ra hai bức thư, đưa lên nhìn rồi đặt nhẹ xuống bàn.

Khâm Định hoàng đế còn chưa miễn lễ nên Kim Thiên Hải vẫn quỳ dưới nền điện “Nhi thần xin phụ hoàng cứ nói.”

Khâm Định hoàng đế còn không hiểu được đứa con này sao? Kim Thiên Hải trong mắt hoàng đế chính là đứa con trai mà ông ta có thể tin tưởng nhất trong hiện tại cũng là người xứng đáng ngồi lên ngai vàng nhất vì sự anh minh, chính trực và lòng bao dung, rộng lượng của một bậc minh quân nhưng dòng máu đang chảy trong người Kim Thiên Hải lại là dòng máu của kẻ phản quốc, điều này làm Khâm Định hoàng đế rất đau đầu nghĩ ra cách để vẹn được đôi đường vừa có thể để Kim Thiên Hải danh chính môn thuận kế vị ngai vàng vừa diệt trừ được thế lực của Tạ gia. Phó sứ Đại Triều đã gửi lời của hoàng đế Đại triều nói muốn lập Cảnh Định vương làm thái tử vừa hay lại đúng như ý của Khâm Định hoàng đế.

“Cả đời trẫm toan tính nhiều thứ nhưng đến cuối cùng trẫm chỉ có một giấc mơ Kim Thiên Hải ngồi vững trên ngai vàng cai trị Bắc Định quốc, trong triều không thể thiếu mưu trí của Kim Thiên Từ, biên cương phía tây cần Kim Thiên Nam canh giữ, sự an nguy của kinh thành phải dựa vào Kim Thiên Hữu, đất nước phồn vinh không thiếu tài hoa thơ phú Kim Thiên Phúc, tướng tài tận trung với vua giống như Kim Thiên Luân. Nhưng… trẫm còn có thể thực hiện được giấc mơ của mình không? Hải nhi, ngày mai trên Đại Minh điện trẫm muốn ban bố thánh chỉ. Con đọc trước đi.”

“Nhi thần không dám đọc trước thánh chỉ.” Đọc thánh chỉ chính là tội chém đầu cho dù phụ hoàng ra lệnh cũng không thể tuỳ tiện.

“Thôi được. Thái tử trẫm chọn chính là Cảnh Định vương Kim Thiên Hải.”

“Phụ hoàng?” Kim Thiên Hải hoàn toàn không nghe lầm. Sao lại như vậy? Kim Thiên Hải từng nghĩ phụ hoàng sẽ giao lại ngai vàng cho Đoan Bình vương Kim Thiên Hữu.

“Con xứng đáng trở thành tân hoàng đế hơn bất kỳ hoàng tử nào.” Giọng nói uy quyền ấy như muốn khẳng định lại lần nữa. Khâm Định hoàng đế có thể nhìn thấy Kim Thiên Hải lên làm hoàng đế sẽ không tàn sát huynh đệ của mình như ông ta từng làm trước đây.

“Tạ phụ hoàng thánh ân.” Kim Thiên Hải dập đầu ba cái trước Khâm Định hoàng đế.

Khâm Định hoàng đế từ từ nói “Con mau bình thân đi.” Đứng dậy khỏi trường kỷ bằng gỗ được chạm tinh tế, Khâm Định hoàng đế tiến từng bước đến chỗ Kim Thiên Hải đang đứng đưa cho hai lá thư.

Bút tích trên đó làm Kim Thiên Hải hoảng sợ, hai lá thư rơi xuống đất, không thể giữ được bình tĩnh, nói “Phụ hoàng xin người hãy tha tội cho Tạ thái sư và mẫu phi của nhi thần. Họ chỉ bị Hoàng đế Đại Triều uy hiếp, mẫu phi không thể bán làm ra chuyện phản quốc.”

“Bị uy hiếp hay lợi dụng thì phản quốc cũng đủ khiến Tạ gia tru di tam tộc. Trẫm đã cho người đều tra từ lâu, Tạ thái sư và Lan quý phi biết tội cầu xin trẫm giao mười nghìn binh mã ở Hoà châu cho triều đình nhưng không hối cải ngược lại tiếp tục âm mưu lập con làm thái tử sau đó sẽ hạ độc trẫm. Lần này trẫm không thể khoan dung nhưng trẫm giao phó chuyện này cho con, có thể dứt khoát dẹp đi tình cảm của bản thân mới là một minh quân. Hải nhi, con là đứa con có hiếu từ nhỏ luôn vì trẫm và mẫu phi của con cố gắng rất nhiều nhưng con nhất định không được để tình cảm che mờ lý trí.” Khâm Định hoàng đế lạnh lùng nói.

Nhìn Kim Thiên Hải, Khâm Định hoàng đế đặt tay lên vai để giúp trấn tĩnh “Khi trở thành thái tử con không thể dựa vào thế lực của ngoại thích nếu không ngai vàng của Kim gia chẳng thể giữ được.”

“Nhi thần sẽ làm theo ý của phụ hoàng trị tội Tạ thái sư và Lan quý phi. Tội mưu kết thế lực ngoại bang, tham ô hối lộ, lập quân đội riêng lấn quyền hoàng đế.” Đại triều là một nước lớn không thể chỉ rõ tội trạng phản quốc của Tạ thái sư và Lan quý phi.

Cánh cửa Hậu Minh điện mở ra, Khâm Định hoàng đế được Đỗ công công đưa về Tiền Minh điện bằng kiệu, Đinh tướng quân theo đường cũ dẫn Kim Thiên Hải ra khỏi cung bằng cổng Nam môn.

Cũng chính từ đêm hôm đó, Kim Thiên Hải lo nghĩ. Làm sao mình có thể nhẫn tâm trị tội mẫu phi và Tạ thái sư? Kim Thiên Hải cười khổ tự trách sao bản thân lại rơi vào hoàn cảnh như thế, có thể tự tay giết chết người thân của mình? Những lời nói của Khâm Định hoàng đế trong Hậu Minh điện như muốn ép Kim Thiên Hải phải nhẫn tâm trừ bỏ đi Tạ gia. Nhớ ánh mắt của Liễu Diệp Tư, Kim Thiên Hải cảm thấy đau đầu nhiều lúc muốn nổi điên. Thái tử phi tương lai của mình không phải Tư nhi! Tư nhi sẽ hận mình sao? Tư nhi…

Khi nhận thánh chỉ trên Đại Minh điện, Kim Thiên Hải lẳng lặng, dửng dưng, ánh mắt như kẻ mất hồn. Từ giờ phút này Kim Thiên Hải không còn lùi được bước chân nào nữa, cũng không thể hối hận. Kim Thiên Hải không mê hoàng vị nhưng từ nhỏ sinh ra mang huyết mạch của đế vương, sống trong những âm mưu tranh giành, ngày nào cũng nghe thấy tiếng than vãn của mẫu phi, ánh mắt kỳ vọng của phụ hoàng, nhiều lúc Kim Thiên Hải nghi ngờ chính bản thân mình có muốn ngồi lên ngai vàng hay không. Nhưng lúc này đây, Kim Thiên Hải hiểu rõ chỉ còn cách làm hoàng đế, nắm trong tay quyền lực, dẹp yên phe cánh của Tạ thái sư và Bùi tể tướng thì quyền lực mới mãi mãi thuộc về hoàng tộc Kim gia, có quyền sinh sát trong tay Kim Thiên Hải mới bảo vệ được người con gái mình yêu.

Nhưng Kim Thiên Hải nhiều lúc vẫn muốn hỏi.

Tư nhi, nàng có yêu bản vương thật lòng không? Phụ thân nàng luôn coi nàng là phế nhân, xây Âm Nguyệt các chính là muốn giam cầm cả cuộc đời của nàng trong hậu viên Liễu phủ. Nhưng rồi một ngày ông ta muốn kết thân với Tạ thái sư, tìm đến nàng rồi dâng nàng lên cho bản vương, ông ta cuối cùng cũng tìm được nàng còn có tác dụng với ông ta.

Tư nhi, nàng không ít lần nói nàng yêu bản vương nhưng những lời nàng nói có phải là thật tâm, nụ cười nhợt nhạt của nàng có dành cho bản vương? Hay đó chỉ là những gì phụ thân nàng ép nàng phải làm? Phụ thân nàng ép nàng tới sinh thần của bản vương, ép nàng đánh đàn, ép nàng phải gặp bản vương, ông ta có ép nàng yêu bản vương không?

Kim Thiên Hải sống trong hoàng cung nhiều năm sao có thể không nhìn ra được âm mưu của Liễu đại nhân nhưng mà một cô nương yếu ớt có thể làm được gì, Kim Thiên Hải đã nghĩ thế nhưng rất lâu sau mới biết bản thân mình đã sai lầm, Tư nhi từ bao giờ đã đi vào trái tim mình. Các đại thần trong triều đều nói Kim Thiên Hải có phong thái đế vương điềm tĩnh nhưng điểm yếu của Kim Thiên Hải lại chính là Liễu Diệp Tư.

Ban đầu gặp mặt trong sinh thần ở vương phủ, khi Liễu Diệp Tư đánh đàn góp vui, Kim Thiên Hải còn chưa nhìn rõ dung nhan huynh thành ấy, chỉ khi cơn gió thổi làm rơi tấm khăn mỏng, đôi tay trắng trẻo gầy yếu kia run run cầm cây đàn mới làm cho Kim Thiên Hải chú ý. Nàng thật đẹp tuy nhiên lại quá xanh xao dù đã che dấu bởi lớp phấn hồng nhưng đôi bàn tay mảnh khảnh lộ ra bên ngoài làm cho Kim Thiên Hải thương xót.

Lão hồ ly họ Liễu này lại mang một nữ tử thiếu sức sống đến đây mê hoặc bản vương? Lão hồ ly đó quá hồ đồ rồi. Kim Thiên Hải không biết mình là vì muốn xem Liễu đại nhân muốn còn xem Lễu đại nhân định giở trò gì hay vì có chút tò mò xen lẫn thương xót vị Liễu tiểu thư kia. Cứ đều đặn và ngày lại tới Liễu Phủ trò chuyện với Liễu đại nhân, rất nhanh sau đó Liễu đại nhân được thăng quan làm Phủ doãn kinh thành. Sau một tháng nói chuyện qua lớp rèm che với Liễu tiểu thư, Kim Thiên Hải nhìn ra được cuộc sống trong Liễu phủ của vị cô nương này cũng chẳng mấy thuận lợi.

Trong một lần ngồi trong Âm Nguyệt các cùng Liễu tiểu thư, Liễu đại nhân hình như có chuyện gấp cần nói nên Kim Thiên Hải ra khỏi phòng nhưng không đi ngay mà ở ngoài cửa nghe được những chuyện cả đời này Kim Thiên Hải không thể ngờ được.

“Ta bảo con phải cố giữ chân Cảnh Định vương ở lại Âm Nguyệt các, tại sao con không làm? Tại sao con lại ngốc như vậy? Từ nhỏ con đã một phế nhân chẳng thể bước chân ra khỏi phủ cũng chẳng thể gả cho công tử danh môn nào. Con còn có tác dụng gì với ta nữa? Ta nói cho con biết, nếu con không có dung mạo xinh đẹp này thì ta đã giết chết con từ lâu. Giờ kêu con quyến rũ Cảnh Định vương con cũng làm không nổi?” Liễu đại nhân tức giận tát con gái của mình ngã lăn xuống đất, Kim Thiên Hả ở bên ngoài chỉ nghe được tiếng kêu đau của Liễu Diệp Tư.

“Phụ thân, con không thể làm như vậy. Phụ thân nói con đến vương phủ gảy đàn, con đã tới, người nói với con gặp vương gia con cũng đã gặp, tại sao người con tiếp tục bắt con lừa gạt vương gia. Con không làm được.” Tiếng nói kèm theo tiếng nức nở khiến Kim Thiên Hải nắm chặt tay lại.

Liễu đại nhân chỉ tay vào nữ nhân đang nằm dưới đất “Địa vị trong triều của ta cũng nhờ vào con lần này, con tuyệt đối đừng làm ảnh hưởng nếu không thì đừng trách ta. Bây giờ con nghĩ cách leo lên giường của Cảnh Định vương cho ta. Nếu không thành công thì mẫu thân của con cũng đừng mong sống yên.”

Liễu Diệp Tư khóc nức nở “Không…không phụ thân. Con không làm được. Con chẳng sống được lâu nữa tại sao phụ thân không để con chết đi.” Trách sao được, Liễu Diệp Tư là con gái của tỳ thiếp sinh ra đã ốm yếu bệnh tật, chẳng được phụ thân yêu thích, mẫu thân cũng vì vậy mà bị lạnh nhạt.

“Muốn chết cũng phải giúp ta thăng quan tiến chức. Ta thấy Cảnh Định vương đã si mê con rồi. Chỉ cần con cố gắng ta sẽ đạt được mọi thứ, Tạ thái sư sẽ càng tin tưởng ta. Con nhớ lấy cho vương gia uống thứ này là được. Tính mạng của mẫu thân con dựa cả vào con.” Liễu đại nhân bỏ đi, còn tiện tay đặt lại gói bột màu trắng trên bàn.

“Phụ thân…người đừng đi…đừng làm hại mẫu thân…” Liễu Diệp Tư khóc thét lên, sau đó ngất lịm đi.

Cánh cửa mở ra, bên ngoài Âm Nguyệt các chỉ có một tỳ nữ thân cận đứng chờ, Kim Thiên Hải vội vàng né vào một góc nhìn theo bước chân rời đi của Liễu đại nhân rồi mắt lại hướng về Âm Nguyệt các.