Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 13-3: Chỉ mong đời đời kiếp kiếp được bên một người 3




Khâm Định hoàng đế cũng quyết định ngày Cảnh Định vương chính thức được lập thái tử cũng chính là ngày thành thân với Vũ tiểu thư, từ giờ đến khi đó còn 1 tháng. Vũ thượng tướng quân thoạt nhìn rất hài lòng với phong thái của Cảnh Định vương Kim Thiên Hải.

Tạ thái sư vui mừng, càng thêm đắc ý bởi thế lực Tạ gia được củng cố, trong cung lại có Lan quý phi được thêm một tầng ân sủng. Việc hai hoàng tử của Chính cung hoàng hậu không được lập làm thái tử khiến Lâm quốc trượng tức giận. Duy Thành Nguyên hoàng hậu vẫn ung dung bình thản như không xảy ra chuyện gì. Lan quý phi cũng được các vị phu nhân quan lại trong triều gửi tặng nhiều trang sức đắt tiền, cũng chẳng tôn trọng Chính cung hoàng hậu.

Đoan Khánh cung rực rỡ ánh nến, Lan quý phi còn cho mời cả đoàn hát từ bên ngoài vào cung để tiêu khiển, làm ảnh hưởng đến sự tĩnh lặng và uy nghi của hậu cung. Lan quý phi tranh đấu lâu như vậy cuối cùng cũng có thể trở thành thái hậu Bắc Định quốc, trong mơ Lan quý phi cũng không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến vậy.

Tiếng nhạc ở Đoan Khánh cung đã ngừng, Phượng cung cũng chẳng có động tĩnh gì, Lan quý phi đã mệt mỏi liền chuẩn bị đi nghỉ ngơi nghĩ đến cảnh Phượng thái cung tương lai sẽ là nơi ở của mình mà ung dung ngồi thưởng trà hoa quế.

Cảnh Định vương Kim Thiên Hải đi vào trong tẩm điện, hành lễ với Lan quý phi, sau đó ngồi lại gần mẫu phi.

“Mẫu phi vì ngai vị thái tử của nhi thần đã tốn không ít tâm sức, nhi thần cũng không nhẫn tâm được như người.”

Dáng vẻ thất thần của Kim Thiên Hải làm Lan quý phi có phần lo sợ.

“Hải nhi, con sao vậy? Giờ con là thái tử, sắp đại hôn với Vũ tiểu thư, con phải vui mừng mới đúng? Mẫu phi và Tạ thái sư vì lo cho con chỉ giở một chút thủ đoạn mà thôi, cũng không đáng gì.” Lan quý phi gạt đi những suy nghĩ của Kim Thiên Hải.

“Mẫu phi và tạ thái sư câu kết với hoàng đế Đại Triều để con được lên ngôi, đó là phản quốc.” Kim Thiên Hải vô thức nói.

“Hải nhi…Con nghe những lời này ở đâu? Chuyện phản quốc mẫu phi sao lại có gan làm? Không thể nói ra những lời này.” Ánh mắt Lan quý phi có chút run sợ.

Cảnh Định vương Kim Thiên Hải cười lớn “Chuyện đã rõ như ban ngày, mẫu phi hỏi sao con không biết? Phản quốc, chúng ta đều phải chết. Mẫu phi lại dám làm? Mẫu phi chịu nhẫn nhục đứng đằng sau hoàng hậu bao nhiêu năm bây giờ cả gan đi nước cờ này?”

“Giờ con là thái tử, không lâu nữa sẽ là hoàng đế Bắc Định quốc, chúng ta không phải sợ điều gì cả. Hải nhi…chỉ cần qua vài ngày nữa…hoàng thượng chẳng thể sống được bao lâu, đến khi đó…mọi chuyện kết thúc.” Lan quý phi níu kéo tay Kim Thiên Hải.

Kim Thiên Hải tiếp tục cười lớn “Mẫu phi kệ nhi thần…nhi thần đang rất khó xử, mẫu phi biết không? Nhi thần không cần Đại Triều nhúng tay vào chuyện này, nhi thần muốn làm một minh quân, không muốn là kẻ bán nước cầu vinh, không muốn là tên hoàng đế vô dụng nghe lời mấy người xúi giục của quyền thần nữa. Điều nhi thần muốn chỉ là đường đường chính chính trở thành thái tử, nhi thần hối hận tại sao lại là con của mẫu phi, mang dòng máu của Tạ gia…”

Lan quý phi sắc mặt đột biến, buông tay Kim Thiên Hải ra “Hải nhi, con điên rồi. Sao con lại nói ra những lời như thế? Con không thiết mọi thứ cũng được nhưng nếu con muốn Liễu Diệp Tư còn sống thì phải nghe lời mẫu phi, ngoan ngoãn trở thành thái tử.”

“Mẫu phi đe doạ con? Liễu Diệp Tư nếu xảy ra chuyện gì con sẽ hận người cả đời. Mẫu phi cứ thử sẽ biết.” Ánh mắt Kim Thiên Hải chỉ toàn là bi thương chất chứa, bất lực rời khỏi tẩm điện.

“Hải nhi…con điên rồi. Con bình tĩnh lại đi…” Lan quý phi hét lớn.

Đoan Khánh cung sau hôm ấy cũng không tấu nhạc nữa, Lan quý phi đã bắt đầu lo lắng.

Trở về Cảnh Định vương phủ, Kim Thiên Hải như kẻ thất thần, bất lực nhìn sao trên trời, uống cạn mấy hũ rượu, bước đi lẳng lặng tới cổng Liễu phủ gào to “Liễu Diệp Tư, bản vương nhớ nàng, bản vương nhớ nàng…. Mau mở cửa cho bản vương… bản vương phải gặp Liễu Diệp Tư…”

Cổng mở, một đám binh lính xông ra, Liễu phủ doãn Lăng Vân kinh đi ra nhìn dáng điệu Kim Thiên Hải, lắc đầu nói “Tiểu nữ đã ngủ rồi, đêm khuya thang vắng thái tử điện hạ lại tới đây đập cửa Liễu phủ tìm gặp tiểu nữ làm gì? Thái tử điện hạ mau quay về đi.”

“Ánh nến trong Âm Nguyệt các còn chưa tắt, sao Tư nhi đã ngủ được chứ ? Mấy người đều lừa bản vương. Mấy người rốt cuộc muốn giam giữa Tư nhi đến bao giờ ? Mau thả nàng ấy ra. Bản vương muốn gặp Tư nhi, Liễu Diệp Tư… Liễu Diệp Tư …” Kim Thiên Hải xông về phía cổng liền bị đám binh lính vây lại.

Liễu phủ doãn Lăng Vân kinh từ từ nói “Tiểu nữ là nữ nhi của hạ thần, sao hạ thần lỡ lòng làm tổn thương nó? Lan quý phi đã căn dặn cho thêm 500 quân lính ở phủ không muốn cho người gặp tiểu nữ, thái tử nghĩ có thể đánh lại được 500 tinh binh để gặp Liễu Diệp Tư, hạ thần cũng hết cách, sau khi thái tử điện hạ thành thân với Vũ tiểu thư mới có thể gặp tiểu nữ. Thái tử điện hạ mau quay về đi.”

“Bản vương không về... Ngươi là phụ thân của Tư nhi nhưng lấy nàng ra để lợi dụng, lấy nàng để mê hoặc bản vương, bây giờ còn dùng tính mạng nàng để đe doạ bản vương? Ngươi có từng nghĩ đến cảm giác của nàng chưa? Ngươi không bằng loài cầm thú.”

“Người đâu, mau đưa thái tử điện hạ trở về phủ.” Bốn binh lính tiến tới đánh ngất Kim Thiên Hải rồi nhanh chóng đưa về phủ.

Trên Âm Nguyệt các chính là nơi tách biệt với thế gian nằm sâu trong hậu viên của Liễu phủ, được xây dựng riêng để Liễu Diệp Tư dưỡng bệnh, cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì bên trong không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào.

Liễu Diệp Tư trong lòng bồn chuồn không yên, tỳ nữ dâng thuốc vào cũng chỉ uống được nửa bát thuốc, liền mệt mỏi đi đến bên giường. Đã 4 tháng rồi, chẳng có bức thư hay thông tin gì từ Cảnh Định vương Kim Thiên Hải tuy rằng bản thân đã gửi đi nhiều bức thư. Vương gia tại sao còn chưa viết thư trả lời?

Nhớ lại lần từ biệt ở Âm Nguyệt các lần trước, Liễu Diệp Tư nhìn thấy trong mắt của Kim Thiên Hải dường như chất chứa một nỗi băn khoăn nào đó, vương gia đang giấu mình chuyện gì sao? Liễu Diệp Tư dần dần cảm thấy nỗi buồn trong lòng cũng dần lan ra.

Liễu Diệp Tư do cơ thể yếu ớt tuy nhiên lại có dung mạo yêu kiều, không thể bước chân ra khỏi phủ nhưng cho tới một ngày phụ thân ép tới sinh thần Cảnh Định vương tại vương phủ, người người đông vui, Liễu Diệp Tư mang khăn che mặt mỏng xuất hiện ở Cảnh Định vương phủ. Liễu Diệp Tư đánh đàn tỳ bà góp vui cho bữa tiệc, nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh của vị vương gia bên kia không rời mắt khỏi mình, Liễu Diệp Tư thẹn thùng cúi đầu xuống. Không bước chân ra khỏi phủ, Liễu Diệp Tư lần đầu tiên thấy một nam nhân dùng ánh mắt si mê nhìn mình. Đột nhiên khi vừa dừng tay lại, đưa đàn tỳ bà cho tỳ nữ bên cạnh rồi đứng lên hành lễ với hoàng thượng, hoàng hậu và Lan quý phi thì một cơn gió to thổi tới nhẹ nhàng cuốn đi chiếc khăn mỏng trên mặt Liễu Diệp Tư để lộ ra vẻ thanh tú, yêu kiều vốn có. Liễu Diệp Tư lại tiếp tục nhìn thấy vị vương gia kia nhìn mình không chớp mắt, nhanh chóng lui về chỗ ngồi bên cạnh phụ thân.

Sau hôm đó, cả kinh thành rộn lên lời tán dương vẻ đẹp của Liễu tiểu thư là mỹ nhân số một kinh thành, Liễu Diệp Tư cũng chẳng muốn rời khỏi Âm Nguyệt các nhưng phụ thân lại ép Liễu Diệp Tư gặp mặt vị vương gia kia, Liễu Diệp Tư có chút xấu hổ. Cảnh Định vương Kim Thiên Hải từ lần gặp mặt trong Liễu phủ liền đến Liễu phủ càng nhiều hơn trước, nhưng cử chỉ, lời nói quan tâm khiến cho một tiểu thư khuê các quanh năm không bước chân ra khỏi phủ như Liễu Diệp Tư không có cách nào chống cự được. Kim Thiên Hải cứ ở cạnh, lần nào cũng là giọng nói đầy từ tính “Tư nhi, bản vương sau này nhất định sẽ lấy nàng.” Sau đó cầm tay Liễu Diệp Tư thề thốt.

Cho dù Liễu Diệp Tư đã mấy tháng không có tin tức gì của Kim Thiên Hải nhưng trong lòng không bao giờ nghĩ nam nhân mình yêu đã thay lòng. Tuyệt đối không. Liễu Diệp Tư nhớ lại ánh mắt si mê mà Kim Thiên Hải dành cho mình không giống giả tạo, huống hồ Cảnh Định vương nổi tiếng điềm đạm sao có thể đi lừa gạt một nữ nhi yết ớt sống chẳng được bao lâu nữa như mình?

Hồi tưởng về những lời Kim Thiên Hải nói, khoé mắt Liễu Diệp Tư óng ánh nước mắt.

“Tư nhi, bản vương sau này nhất định sẽ lấy nàng.”

“Tư nhi, nàng… nàng vẫn bình an là bản vương an tâm rồi.”

“Tư nhi nàng phải dưỡng sức khoẻ cho tốt, trời còn lạnh, nàng nên ít ra khỏi Âm Nguyệt các.”

Có những thứ mãi mãi không thể quay về, có những níu kéo mãi mãi là vô ích, có những giọt lệ rơi mãi mãi không lay động được trái tim người vô tình.