Nét mặt của nữ nhân đó...
Ai oán...
Đau đớn...
Không cam tâm...
Ánh mắt ấy...
Thái Tử lui về sau nhiều bước. Hắn đã nhìn rất nhiều người chết nhưng đây là lần khiến hắn ám ảnh nhất.
- Thắp đèn! Thắp đèn sáng lên cho ta...
Thái Tử hét lớn. Trên trán hắn bắt đầu xuất hiện những vệt mồ hôi.
- Mộ Dung Tú, ngươi mau ra đây cho ta!
Thái Tử cảm thấy chuyện này thật điên rồ. Vừa rồi hắn nhận được mật báo rằng Mộ Dung Tú con trai của Mộ Dung tướng quân đang có quan hệ bất chính với gái lầu xanh. Hắn muốn nắm được thóp của Mộ Dung thị nên bèn cho người tạo nên cục diện này, tên trộm, quan lính đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Tất cả chỉ chờ bắt được Mộ Dung Tú cùng gái lầu xanh.
Nhưng chuyện quái gì thế này?
Một cái xác chết đang trừng mắt nhìn hắn, hơn nữa, xác chết ấy còn là ả nha đầu thông phòng hắn vừa cho người đánh chết cách đây vài hôm.
Thái Tử tức giận trừng mắt nhìn người thanh niên kia. Hắn hô to tên Mộ Dung Tú khiến những người ở đây đều tin là Mộ Dung Tú thật.
Mọi người chờ mãi đều không thấy “Mộ Dung Tú” bước ra. Thái Tử cũng sốt ruột nói.
- Kéo hắn ra!
Quan lính nhìn nhau, bọn họ đến gần người kia, sau đó kéo “Mộ Dung Tú” ra ngoài ánh sáng.
-...?
- Hạ Tân? Vì sao ngươi lại ở đây?
Thái Tử ngạc nhiên khi nhìn rõ khuôn mặt của người kia. Đúng vậy, hắn bị lừa! Không hề có chuyện Mộ Dung Tú cùng gái lầu xanh. Hắn biết mình bị người khác lừa. Nhưng có một điều hắn không ngờ, rằng người lừa hắn không phải ai khác mà chính là người đang đứng trước mặt hắn: Hạ Tân.
Nói đến Hạ Tân, hắn ta đứng như tượng đá từ lúc nhìn rõ người nằm trên giường là ai.
Hắn như muốn phát điên.
Hắn đã quan hệ xác thịt với một xác chết?
Không...
“Mình đã làm điều kinh khủng ấy?”
Rõ ràng kế hoạch hắn rất hoàn hảo.
Quan hệ với công chúa, bị Thái Tử bắt gặp, lời đồn sẽ đi xa, hắn sẽ đứng ra chịu trách nhiệm cưới công chúa làm thê tử!
Nhưng xem đi, kết quả bây giờ lại như thế!
Thái Tử nhìn Hạ Tân đứng im không nói, hắn tức giận hét lên lần nữa. - Hạ Tân vì sao ngươi lại ở đây? Xác chết kia là do ngươi mang đến?
Hạ Tân vẫn không trả lời. Hắn không hiểu, rõ ràng hắn nhớ vừa rồi người cùng hắn ân ái là Quách Ngọc, nàng rất đẹp, không giống như bây giờ...!
Tại sao?
Hắn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, không quan tâm đến Thái Tử, Hạ Tân xoay người bước đi.
- Bắt hắn lại!
Bị người của Thái Tử ngăn cản, Hạ Tân tức giận, hắn dùng ám hiệu gọi người của mình đến. Chỉ trong giây lát, gian phòng trở nên chật chội hơn bởi sự có mặt của hơn hai mươi tên hắc y nhân.
Thái Tử nhìn thấy hắc y nhân đến, hắn không thể tiếp tục ngăn cản, bởi lẽ nếu làm lớn chuyện cũng không hay ho cho hắn. Hắn chỉ muốn giữ Hạ Tân để điều tra rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng xem ra Hạ Tân không hề muốn hợp tác.
Cuối cùng Thái Tử cũng đành để Hạ Tân cùng ám vệ của hắn biến mất trong đêm tối.
Trong bóng tối, Minh Tước và Kim Sương hài lòng gật đầu sau đó trở về báo cáo kết quả với Quách Ngọc.
...
- Nhị hoàng tử, sao ngài không tiếp tục ôm nô tỳ?
- Nhị hoàng tử? Nô tỳ muốn theo ngài, ngài đưa nô tỳ theo nhé!
- Nhị hoàng tử, ngài giúp nô tỳ may lại đầu được không? Chỉ bị bung ra mất rồi!
- Nhị... hoàng... tử... Nô tỳ lạnh lắm, lạnh lắm!
- Đầu rơi mất rồi...!
...
- Không!
Tiếng khóc, tiếng gọi, tiếng ai oán của nữ nhân ấy...
Khắp gian phòng...
Từ lúc trở về phòng, giọng nói ấy cứ bám theo hắn, bất kể hắn làm gì cũng nghe thấy giọng nói ấy, bất kể ai nói gì với hắn đều trở thành giọng nói ấy.
Mọi người chưa bao giờ thấy Hạ Tân thảm hại như vậy. Hắn co rút người, chui vào góc tối của gian phòng, miệng liên tục hét lớn, ai đến gần đều bị hắn dùng đồ vật ném đuổi đi.
Hạ Tâm tức giận nhìn Hạ Tân, nàng cố gắng lại gần hắn nhưng lần nào cũng thất bại.
- Nhị ca! Ngươi tỉnh lại đi!
- Quỷ! Ngươi cút ra ngoài cho ta!
- Nhị ca!
“Xoảng!”
Chiếc bình hoa vỡ tung toé, mảnh vỡ văng khắp phòng, có mảnh còn bắn lên cả váy Hạ Tâm. - Chết tiệt! Được ngươi muốn điên, ta cho ngươi điên!
Nói rồi, Hạ Tâm tức giận bỏ đi. Hạ Tâm càng hét lớn.
- Cút hết cho ta, các ngươi, tất cả cút hết cho ta!
Hạ Tâm xoay người liếc nhìn, xoay đó bước đi nhanh hơn.
Ám vệ theo hầu Hạ Tân cũng bị hắn đuổi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn mình hắn, lúc này hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn.
- Đúng vậy, đừng phiền ta nữa, cút hết đi...
Hắn thu mình trong góc tối, ngồi im lắng nghe từng tiếng động quanh hắn. Hắn ngủ quên từ lúc nào không hay. Tỉnh giấc, cũng là lúc hắn sắp vĩnh biệt cõi đời.
...
- Đây là đâu?
Một bóng trắng lượn lờ vụt ngang mặt hắn. Hạ Tân cảm thấy lạnh sống lưng, miệng hắn bắt đầu rung, răng đánh vào nhau.
- Là ai? Đừng giả ma giả quỷ!
- Là nô tỳ...
Âm thanh ấy khẽ phát ra, không cảm xúc, không sự sống!
- Ai!
- Ngài quên ta? Chúng ta đã từng rất vui vẻ với nhau mà...
Bóng trắng ấy xuất hiện ngay trước mắt hắn. Cơn gió lạnh ùa đến, kéo theo tiếng gào thét của cái chết.
Tiến lại gần!
Hạ Tân hoảng loạn hét.
- Là ngươi? Tránh xa ta ra, tránh ra...
Mặc cho hắn la hét, bóng trắng ấy vẫn tiến lại gần hắn.
- Ngài giúp ta may nó lại được không? Ta không tự làm được...
Vừa nói, bóng trắng ấy vừa cầm đầu của mình tiến về phía hắn.
Khoé mắt vẫn mang ý cười, một dòng máu đỏ chảy ra từ khoé mắt. Miệng lúc nào cũng mở, bởi chiếc lưỡi dài không thể để vào trong.
Bóng trắng lướt nhanh đến bên cạnh hắn...
- Xin ngươi, đừng theo ta, xin ngươi...
Tiếng hét của hắn như xé rách màn đêm. Bỗng, đèn vụt sáng.
Hạ Tân nheo mắt, ánh sáng làm hắn khó chịu. Đưa tay lên che hai mắt, hắn nghe tiếng cười lảnh lót phát ra trong căn phòng.
- Nhị hoàng tử, không ngờ ngươi cũng là một kẻ nhát gan...
Quách Ngọc cười hả hê, sau đó liếc mắt nhìn Minh Tước. Nhận được lệnh, Minh Tước tiến lại gần Hạ Tân, nhét vào miệng hắn một viên thuốc. Nuốt viên thuốc, Hạ Tân cảm thấy ruột nóng ran, hắn ôm bụng kêu to. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Hắn nhìn thấy Quách Ngọc ngồi ngay phía trước, bản thân hắn lại đang quỳ gối trước mặt nàng. Hạ Tân điên cuồng xông lên phía trước, hắn muốn giết chết Quách Ngọc, nhưng không hiểu sao tay chân hắn vô lực, hắn không đủ sức để di chuyển.
- Là ngươi làm, tất cả là do ngươi tạo ra đúng không?
Quách Ngọc cười dịu dàng, sau đó đáp lời.
- Đến giờ mới biết? Chỉ một chút thuốc, đã có thể khiến ngươi sợ chết khiếp như thế. Xem ra, ngươi cũng không khó đối phó lắm.
- Làm sao, làm sao ngươi có thể?
- Ngươi muốn biết?
-...
- Ly trà ngươi dùng ở phủ Thừa Tướng là ảo hoa mộc, uống nó vào thì đến hai canh giờ sau sẽ có tác dụng. Nó sẽ làm ngươi cảm thấy lạnh, tâm trạng bất ổn, ngươi luôn có cảm giác ma quỷ bám theo, bất cứ người nào xuất hiện trước mắt ngươi đều trở thành quỷ! Yên tâm, vừa rồi ta đã cho ngươi uống thuốc giải, chỉ là thuốc giải có tác dụng phụ, nó sẽ khiến thân thể ngươi vô lực trong ba canh giờ.
Đôi mắt hắn đỏ au, hắn nắm chặt hai tay.
- Tuy nhiên, việc ngươi quan hệ với thi thể kia là thật! Tuyết Lâm đã quét một lớp bột phấn lên áo, lên tay, lên cổ của ngươi. Nó khiến ngươi bị ảo giác, nên nhìn một thi thể bị chặt đầu thành một nữ nhân bình thường, cũng tạm chấp nhận.
- À, ngươi đang thắc mắc vì sao ta có thể mang thi thể ấy vào Thái Hoa lầu? Đơn giản, Thái Hoa lầu thuộc sở hữu của Nguyên Vương.
- Việc mang ngươi ra đây lại càng dễ hơn, chỉ cần một mình Minh Tước là đủ.
Hạ Tân liếc mắt nhìn Quách Ngọc, hắn nhếch mép nói.
- Câm miệng cho ta! Bây giờ ta đã bị ngươi bắt, muốn làm gì tuỳ ý ngươi!
- Yên tâm, ngươi sẽ không phải đợi lâu.
Nói rồi, Quách Ngọc nhìn ra phía cửa. Hạ Tân nhìn theo, hắn thấy một nữ nhân thân hình nhỏ bé, mặc một bộ y phục màu xanh lục đang chậm chạp bước vào.
Nhìn rõ mặt người kia, Hạ Tân tức giận kêu lớn.
- Tiện nhân... Ta giết chết ngươi...
Tuyết Lâm ngửa cổ lên cười lớn. Nàng tiến đến gần hắn, nắm lấy cằm hắn sau đó vun tay tát mạnh lên mặt hắn ta.
- Tiện nhân, tiện nhân, ai là tiện nhân?
Minh Tước bên cạnh cũng vung chân đá vào lưng vào ngực hắn. Hạ Tân đau đớn, nôn ra máu. Hắn ho liên tục. - Các ngươi là một lũ khốn!
- Vả miệng!
Quách Ngọc lạnh lùng buông lời, Tuyết Lâm bên cạnh cũng không chần chừ mà lập tức dùng mảnh gỗ nhỏ vả liên tục vào mặt Hạ Tân. Lúc đầu hắn vẫn còn sức để chửi bậy, nhưng càng về sau hai má hắn sưng phồng, căng cả da mặt, máu từ miệng liên tục chảy khiến hắn có muốn nói cũng không ra lời.
Quách Ngọc hài lòng nhìn hắn đau đớn, sau đó mới lên tiếng.
- Đủ rồi, dừng tay!
Tuyết Lâm thở hồng hộc, nàng còn muốn tiếp tục đánh nên tỏ ánh mắt cầu xin Quách Ngọc. Quách Ngọc hiểu ý, chật cười.
- Ngốc, ta còn nhiều cách để hành hạ hắn. Ta chỉ lo ngươi cứ tiếp tục đánh hắn thì tay ngươi cũng sẽ theo đó mà đau nhức. Yên tâm, hôm nay hắn không thoát được đâu.
Nghe Quách Ngọc nói, Tuyết Lâm mới chịu lui về sau. Hạ Tân nằm lăn lóc trên sàn lạnh. Hắn nheo mắt, hắn cố đưa tay lên lau vết máu ở khoé miệng. Bắt gặp khoảnh khắc ấy, Quách Ngọc cười ha hả.
- Đến giây phút này mà nhị hoàng tử còn lo lắng vẻ điển trai của mình? Một lời khuyên chân thành, ta nghĩ ngươi không cần phí sức, vì một thời gian ngắn nữa thôi, ngươi sẽ thấy cái chết là thứ ngươi cần nhất lúc này.
Hạ Tân nằm đó, hắn không đáp lời nhưng Quách Ngọc biết hắn đã nghe đủ những điều nàng muốn hắn nghe. Đôi mắt hắn nhìn Quách Ngọc, vẻ chế giễu. Quách Ngọc mỉm cười, khẽ chớp mắt. Đôi mi cong dài động đậy, con ngươi sâu thẫm như muốn hút hết khí lực của hắn, hắn cảm thấy khó thở vô cùng.
Hạ Tân phải cố gắng lắm mới nói tròn một câu.
- Yêu... nghiệt...
Quách Ngọc cười lớn.
- Đúng, là yêu nghiệt!
Sau đó, nàng vỗ tay hai cái, lập tức bên ngoài cánh cửa mở toang. Hai thanh niên cao to vạm vỡ tiến vào. Bọn họ nhìn Quách Ngọc, nàng gật đầu, bọn họ đáp một tiếng sau đó tiến lại gần Hạ Tân. Hai thanh niên ấy bế hắn lên, mang hắn vào trong một gian phòng, đặt hắn lên một cái bàn to. Hạ Tân vô lực nằm trên bàn nhìn bọn họ tháo quần hắn và thoa một lớp chất lỏng gì đó lên “bảo bối” của hắn. Sau đó, bọn họ mang hắn đạt vào một cái thùng to trong sự khó chịu và ngạc nhiên của hắn và mang cả cái thùng to ấy trở lại bên ngoài.
Chiếc thùng được đặt cách xa Quách Ngọc, nàng chỉ có thể thấy được phần đầu nhô lên của hắn. Ngay sau đó, hai người thanh niên kia đã mang một thùng nhỏ chứa đầy nước và... cá đổ vào chiếc thùng to kia.
Không lâu sau đó, Hạ Tân bắt đầu có cảm giác. Hắn dùng hết khí lực để hét, để mắng và vùng vẫy.
- Độc phụ... tiện nhân... a...!
- Tiểu thư...! Chuyện gì đang xảy ra với hắn? Nghe Tuyết Lâm hỏi, Quách Ngọc nhếch mép cười, nàng đưa tay cầm chung trà lên, lướt nắp chung trà trên bề mặt để lượt bớt xác trà. Thản nhiên như đang tại một nơi khung cảnh hữu tình, Quách Ngọc dường như chẳng nghe thấy tiếng kêu gào đau đớn của Hạ Tân.
Tuyết Lâm nóng lòng muốn biết nên lại tiếp tục hỏi.
- Tiểu thư, là chuyện gì?
Quách Ngọc đặt chung trà xuống bàn, liếc nhìn Tuyết Lâm, trêu đùa nói.
- Ngươi, thật nhiều chuyện. Cũng không có gì đặc biệt, lũ cá đang giúp hắn... tịnh thân!
- Tịnh... thân?
Tuyết Lâm ngơ ngác lúc đầu, sau đó ôm bụng cười.
- Đúng rồi, tịnh thân! Nô tỳ muốn xem nếu không có “bảo bối” hắn sẽ hại nhưng nữ nhân khác như thế nào.
Tuyết Lâm liên tục cười, cười đến ho khan cả cổ.
Quách Ngọc thở dài, nàng biết Tuyết Lâm vẫn còn rất đau lòng, chuyện cũ vẫn còn đó, giết chết Hạ Tân cũng không làm vết thương lòng lành lại.
Phía bên kia Hạ Tân vẫn cố vùng vẫy trong chính máu của mình. Hắn cảm nhận được bọn cá đang cố tấn công hắn, răng của chúng vô cùng sắc, mỗi lần tấn công bọn chúng đều mang một ít cơ thể của hắn đi - đặc biệt là “bảo bối” của hắn, nơi ấy bị tấn công kịch liệt nhất.
Sau thời gian một chung trà, Hạ Tân ngất đi vì đau và mất quá nhiều máu. Quách Ngọc cho người kiểm tra và nhận kết quả Hạ Tân đã không còn là người đàn ông chân chính thì mới cho người mang hắn vào trong mặc lại quần.
Chưa xong, Hạ Tân lại tiếp tục bị trói trên ghế. Minh Tước đưa vào miệng hắn một viên thuốc giữ mệnh, thuốc này có tác dụng giữ mệnh trong vòng mười hai canh giờ - nhờ vào đó, Hạ Tân sẽ không chết dù bị mất rất nhiều máu.
- Gọi hắn dậy!
Minh Tước nhận lệnh, hất một thùng nước lạnh vào mặt Hạ Tân, hắn bắt đầu có phản ứng.
- Tỉnh rồi?
Hạ Tân ngẩn mặt lên nhìn Minh Tước, hắn nhếch mép cười, sau đó dùng sức thều thào nói với Minh Tước.
- Ngươi yêu ả tiện nhân đó?
Minh Tước không trả lời, chỉ dùng sức đấm vào mặt hắn. Cú đấm làm Hạ Tân gãy mất vài chiếc răng. Hắn dùng sức phun máu trong miệng, sau đó cười nói.
- Nam nhi đại trượng phu mà lại đi dùng người đàn bà thất trinh? Ả ta đã từng nằm dưới thân ta, kêu gào, cầu xin.
Hạ Tân cười lớn hơn, hắn có vẻ như đang cảm thấy thật thoã man khi đem nỗi đau của người khác ra dẫm đạp.
Minh Tước chưa kịp phản ứng thì Quách Ngọc đã ném chung trà vào đầu Hạ Tân.
Tiếng va chạm mạnh, trên trán Hạ Tân xuất hiện những vết xước, máu chảy ra nhiều hơn.
- Mang kim chỉ vào đây, Minh Tước, khâu miệng thối của hắn lại!
Nhận lệnh, lập tức có người mang kim chỉ vào. Minh Tước không phải là người biết may vá, nhưng có lẽ việc này cũng không khó với hắn. Hắn dùng kim khâu miệng của Hạ Tân lại.
Minh Tước vừa khâu, vừa nói mặc cho Hạ Tân cố dùng sức chống cự.
- Máu nhiều quá! Nhưng không sao, chỉ hôm nay nữa thôi, ngày mai máu sẽ không còn nữa!
- Cũng đẹp lắm! Ta nghĩ, ngươi nên thêm vài đường may trên cơ thể hắn!
Mình Tước mỉm cười gật đầu, chưa kịp hành động thì lại nghe Quách Ngọc nói.
- Hắn hơi béo!
Mắt Minh Tước sáng lên, hắn gật đầu sau đó bắt đầu công việc của mình. Hắn dùng đao rạch những đường dài trên cơ thể Hạ Tân, dùng đao cắt từng miếng thịt, vào tận xương. Sau đó chậm chạp dùng kim khâu lại vết thương.
Quách Ngọc nhìn sang Tuyết Lâm, nàng thở dài rồi lắc đầu đứng lên.
- Những việc còn lại, ngươi tự mình định đoạt. Tuyết Lâm chúng ta đi thôi.
Tuyết Lâm thở ra, mặc dù nàng rất hận Hạ Tân, nhưng nàng vẫn không thể nhìn cảnh lấy thịt này thêm nữa - nó thật đáng sợ.
Quách Ngọc quay lưng rời đi, để lại phía sau máu và cái chết.
- Tiểu thư, ngày mai bọn họ phát hiện hắn mất tích thì làm thế nào?
Nghe Tuyết Lâm hỏi, Quách Ngọc xì cười, nhẹ nhàng đáp.
- Tất cả những gì ta làm đều có lý do của nó. Chúng ta sẽ không phí công cho vở diễn ngày hôm nay.