Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 22: Ta chưa nói sẽ tha cho hắn




Về đến phủ Thừa tướng, không ai có tâm tình đón tất niên nữa nên mọi người tự động về viện của mình.

- Tiểu thư...

- Về viện Ngọc Cát.

Tuyết Lâm bối rối nhìn Quách Ngọc, Quách Ngọc vẫn cứ mặc kệ đi thẳng về viện Ngọc Cát của mình. Về đến viện Ngọc Cát, Quách Ngọc mới cho nha hoàn lui ra. Trong phòng chỉ còn lại Tuyết Lâm và Hoà ma ma, Minh Tước nhận nhiệm vụ canh chừng.

- Nói!

Quách Ngọc buông một chữ, một luồng khí lạnh luồn qua cổ áo, thẳng xuống sống lưng Tuyết Lâm. Tuyết Lâm ấp úng nhìn Quách Ngọc. Từ lúc rời khỏi cung về đến phủ Thừa Tướng, Quách Ngọc vẫn lặng yên, không hề hé môi nói với Tuyết Lâm nửa lời.

- Tiểu... tiểu thư... Nô tỳ...

Quách Ngọc tức giận đập bàn, hét.

- Nói!

Hoà ma ma bên cạnh cũng gấp rút, chạy đến rót một ly trà cho Quách Ngọc.

- Tiểu thư, người đừng nóng giận. Tuyết Lâm, còn không mau nói? Chuyện gì đã xảy ra, ngươi làm gì khiến tiểu thư giận?

Hoà ma ma trách Tuyết Lâm. Quách Ngọc lại hừng hực lửa giận, lạnh lùng nói.

- Nếu không nói, cút ra ngoài cho ta. Từ nay, xem như ta không còn là chủ tử của ngươi.

Lúc này Tuyết Lâm không chống cự được nữa, nàng quỳ gập người, nước mắt rơi lã chã.

- Tiểu thư, nô tỳ nói, nô tỳ nói. Sau khi đưa Hoà Đại tiểu thư rời khỏi, nô tỳ trở về, đi một đoạn đến điện Tân cư thì... thì bất thình lình Hạ Tân ôm lấy nô tỳ, kéo nô tỳ về phía sau núi giả. Hắn ta dụ hoặc nô tỳ, muốn nô tỳ giúp hắn cưới được tiểu thư. Nô tỳ không đồng ý, muốn vùng chạy. Ngay sau đó hắn liền điểm huyệt đạo của nô tỳ và...và cưỡng đoạt nô tỳ. Hắn nói nếu muốn yên thân thì phải giúp hắn. Sau khi hắn cưới được tiểu thư, sẽ cho nô tỳ làm thiếp. Nô tỳ thề, nô tỳ không hề có ý định bán đứng tiểu thư. Tiểu thư người tin nô tỳ.

Tuyết Lâm khóc nức nở, nói hết mọi chuyện.

Quách Ngọc tức giận ném tách trà xuống đất. “Bốp” tách trà nát vụn, nước trà bắn tung toé.

Bên cạnh Hoà ma ma cũng tức giận không kém, không ngờ đường đường hoàng tử lại làm chuyện đồi bại như vậy.

Hoà ma ma lại tiến đến vuốt vuốt lưng Quách Ngọc, muốn giúp nàng hạ cơn giận.

Quách Ngọc thở phì phò, tay phải bấu vào cạnh bàn. Nàng tức giận, tức giận bản thân vì sao không thể bảo vệ tốt Tuyết Lâm. Nàng hận, hận bản thân vì sao lại một lần nữa làm hại đến Tuyết Lâm.

Hồi lâu sau Quách Ngọc mới cố gắng bình tĩnh, nói.

- Ta biết, ngươi không phản bội ta. Vì ngươi đã trộm một viên độc dược trong hành trang, thậm chí đã uống trước khi đến điện Thọ Khang.

- Tiểu thư...

- Uống vào, ta không cho phép ngươi chết! Ngươi phải sống để trả thù. Quách Ngọc nhìn Tuyết Lâm khóc như muốn chết, giận dữ để lại một câu. Nàng đặt lại giải dược trên bàn, sau đó nhắc nhở Hoà ma ma.

- Đưa nàng về nghỉ ngơi, khi nào chưa hồi phục, không cần đến hầu hạ. Ma ma giúp ta chăm sóc nàng.

Nói rồi cũng không nhìn lại, Quách Ngọc mạnh mẽ xoay lưng trở về phòng ngủ.

Hoà ma ma đưa Tuyết Lâm rời đi. Thân thể Tuyết Lâm mảnh khảnh đi trong đêm, nàng khóc nức nở khiến cho người nào đó đang ẩn trong bóng tối đau xót vô cùng. Hắn phát ra nồng đậm sát khí, hắn nhất định không tha cho tên khốn kiếp kia.

Quách Ngọc trở về phòng, muốn thay đổi y phục, đột nhiên nàng nhớ đến còn việc phải làm. Quách Ngọc lắc đầu, đi đến bên bàn ngồi xuống, tay tự rót một tách trà, miệng lại gọi.

- Minh Tước.

- Có thuộc hạ.

Quách Ngọc không nhìn Minh Tước nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

- Đã nghe hết?

Minh Tước im lặng, Quách Ngọc không nhận được câu trả lời nên liếc mắt nhìn.

Minh Tước cơ thể run run như đang ẩn nhẫn điều gì.

Quách Ngọc lắc đầu, nàng đoán không sai. Minh Tước thích Tuyết Lâm là thật tâm.

Nhớ đến Hạ Tân đáng chết kia, Quách Ngọc nắm chặt tách trà. Kế hoạch của nàng hoàn hảo nhưng Hạ Tân cũng đã phát hiện. Hắn không nói có lẽ vì muốn nhìn Thái Tử xấu mặt. Thậm chí hắn còn giúp nàng, lệnh ám vệ của mình một tay giúp đỡ ám vệ của Nguyên Thiên Hữu xử lý ám vệ của Thái tử. Cho nên chỉ cần trong tích tắc toàn bộ ám vệ của Thái Tử đều bị xử lý mà không cần người của Nguyên Thiên Hữu dùng độc của nàng. Nhưng sau đó hắn lại lặng lẽ cưỡng đoạt và uy hiếp Tuyết Lâm.

Khi từ điện Diêu Cát đi ra, Quách Ngọc không thấy Tuyết Lâm thì rất nghi ngờ. Nên nàng cho Minh Tước đi tìm. Một lát sau Minh Tước nói hắn gặp Tuyết Lâm đang hối hả chạy, mắt đỏ hoe. Tuyết Lâm gặp hắn thì luôn cúi đầu, sau đó biết Quách Ngọc ở điện Thọ Khang thì lập tức rời đi. Nhưng gần nửa canh giờ sau Quách Ngọc mới thấy nàng bình tĩnh đến điện Thọ Khang.

Lúc lên xe ngựa về Thừa tướng phủ, Tuyết Lâm vô ý làm rớt khăn tay. Khi nàng cúi xuống nhặt, Quách Ngọc thấy trên cổ nàng loang lổ ứ ngân xanh tím. Là người từng có gia đình, Quách Ngọc biết những dấu vết đó làm thế nào mà có. Nàng nắm chặt tay Tuyết Lâm, tức giận muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng rất nhanh đã kịp kiềm chế lại sau khi chạm vào cổ tay Tuyết Lâm. Nàng trúng độc, hơn nữa là độc của Quách Ngọc. Quách Ngọc buông tay, sau đó nhắm mắt lại không nói lời nào.

Quách Ngọc nghĩ đến Hạ Tân, hắn chắc chắn biết nàng dùng dược để tạo ra trò cười hôm nay, vì nếu hắn theo dõi Tuyết Lâm chắc chắn sẽ thấy ám vệ theo sau Hoà Ngọc Diệu và hạ dược nàng ta. Sau đó đợi khi Thái Tử đến, Thái Tử cũng hôn mê vì ảnh hưởng của dược do Ám vệ rắc lên y phục của Hoà Ngọc Diệu sau khi nàng ta ngất đi. Ám vệ kéo hai người vào bụi cây và tiếp tục hạ “ảo tình mộng“. Người dính phải độc này lập tức mất đi tri giác, đi vào mộng du và sẽ nhìn thấy người mình muốn cưỡng đoạt nhất ngay trước mặt. Chuyện tiếp theo là do bản năng của bọn họ. Quách Tuệ và Trương Đình bên hồ thiên lý cũng thế. Ám vệ cũng đã chuẩn bị một tổ ong, để chờ Hạ Tâm dính bẫy. Hai cung nữ bàn chuyện Hồ Thiên Lý kia là nữ ám vệ, bọn họ cố tình lừa Hạ Tâm đến bờ hồ. Hơn nữa khăn tay trên tay nàng ta đã bị người của Nguyên Thiên Hữu đổ giải dược, chỉ cần nàng ta vẫy khăn, giải dược theo không khí sẽ truyền đến bốn người đang điên cuồng “hoạt động” kia. Tất cả những việc ám vệ làm ở hồ thiên lý, Hạ Tân đều biết vì khi đó Tuyết Lâm vẫn đứng xem ám vệ làm việc để về báo cáo với nàng. “Tên khốn!”

Hắn biết nàng dùng dược nhưng có lẽ chưa thử qua cảm giác bị nàng hạ dược, nàng sẽ cho hắn thử. Hắn dám mơ tưởng nàng là sai lầm, dám hại Tuyết Lâm là tìm đường chết.

Quách Ngọc nhìn Minh Tước hồi lâu vẫn không nói nên cũng đành mở miệng trước.

- Không được hành động khi ta chưa đồng ý.

- Tiểu thư, không thể tha cho tên khốn đó.

- Vậy ngươi nghĩ một mình ngươi có thể giết hết tất cả ám vệ của Hạ Quan quốc? Nếu không thì ngươi chắc chắn không giết được Hạ Tân. Hoặc là ngươi muốn huy động hết toàn bộ quân đội ám vệ của Nguyên Thiên Hữu đi giết hết đoàn sứ thần kia cho hả giận?

- Tiểu thư...

Nhìn thấy Minh Tước đứng ngồi không yên, Quách Ngọc lại đập vỡ một tách trà, vì nàng cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu. Nàng hận, hận Hạ Tân vì sao dám động đến Tuyết Lâm của nàng.

- Ngươi gấp cái gì? Ta cũng chưa nói tha cho hắn. Mạng cẩu của hắn, ta nhất định sẽ lấy. Yên tâm, sẽ có một ngày ta sẽ cho phép ngươi và Tuyết Lâm tự tay giết hắn.

Minh Tước nghe Quách Ngọc nói thế cũng đành cắn răng áp chế lửa giận, tuân lệnh sau đó lui ra ngoài.

Quách Ngọc mệt mỏi, tự thay y phục sau đó nhanh chóng lên giường nằm ngủ. Mặc kệ không lâu sau đó, tên vô lại ấy lại đến bày bộ mặt ngu ngốc của hắn ra ngắm nhìn nàng ngủ.

...

- Ngọc nhi, nàng đừng tránh né ta nữa được không?

Quách Ngọc nhìn Nguyên Thiên Hữu, nàng lặng lẽ lui về sau nhiều bước. Nàng xoay người, mặt hướng ra cửa.

- Đi đi, đừng làm phiền ta. Ngươi đã hồn lìa khỏi xác rất lâu, cớ gì cứ mãi theo ta?

Nguyên Thiên Hữu cười khổ. Hắn cũng không biết nguyên nhân gì, khi hắn tắt thở hắn nhìn thấy nàng và từ đó đến nay hắn vẫn luôn đi theo nàng. Nguyên Thiên Hữu yêu Quách Ngọc theo năm tháng, yêu từ khi hắn chỉ là một linh hồn cô đơn nhìn nàng sống trong đau khổ đến khi nàng bị ngọn lửa của địa ngục nhấn chìm, hắn vẫn bên cạnh yêu thương nàng.

- Ngọc nhi... Ta... Nàng đừng như vậy...

- Tránh ra... Ngươi đi đi. Vì sao cứ mãi theo ta? Ta ngu ngốc, ta đáng chết, ta không có gì tốt cả!

Quách Ngọc cố tránh né đôi tay Nguyên Thiên Hữu. Nàng chạy vào góc phòng. Trong góc tối, nàng ôm chân khóc oà như đứa bé.

Nguyên Thiên Hữu nhìn nàng khóc trái tim lại đau đớn vô cùng. Hắn kiên nhẫn đến gần và ngồi xuống nắm lấy tay nàng.

- Ngọc nhi... Đừng như thế. Nàng không có lỗi. Nàng đừng cố dằn vặt bản thân. Ngọc nhi! Nàng cho ta cơ hội được yêu thương, được chăm sóc nàng. Được không?

Quách Ngọc không trả lời, chỉ ngồi dưới đất khóc nức nở.

...

- Hẹn chàng kiếp sau. Khi đó chúng ta sẽ là một đôi uyên ương, mãi mãi không xa rời.Quách Ngọc khuôn mặt nhợt nhạt, thân thể yếu đuối. Nàng đứng trước mặt Nguyên Thiên Hữu nói một câu, sau đó hình bóng của nàng dần mờ nhạt.

Nguyên Thiên Hữu vội ôm lấy nàng, hắn siết chặt thân thể nhỏ bé của Quách Ngọc.

- Ngọc nhi... Nàng... Vì sao? Nàng sắp phải rời đi? Ngọc nhi...

Nguyên Thiên Hữu cố gắng níu giữ nhưng cũng không có tác dụng, linh hồn của Quách Ngọc dần tan biến.

Không lâu sau đó trước mắt Nguyên Thiên Hữu chỉ còn lại một khoảng không mờ ảo, một luồng khói trắng lượn lờ.

Nguyên Thiên Hữu rơi nước mắt. Hắn đưa tay với theo luồng khói, hắn muốn giữ chặt lấy nó nhưng tất cả chỉ là hư không.

Lúc này, trên không trung tiếng Quách Ngọc vọng lại.

- Thiên Hữu, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại nhau. Chàng chờ ta!

Nguyên Thiên Hữu ngước mắt lên nhìn vào không trung.

- Ta sẽ chờ nàng! Kiếp này, kiếp sau hay kiếp sau nữa ta cũng sẽ chờ nàng.

“Có lẽ, Ngọc nhi sẽ được sống một cuộc sống mới.”

Nguyên Thiên Hữu cảm thấy cô đơn vô cùng.

Hắn quỳ dưới sàn nhà, nơi mà nàng hay ngồi và lặng yên nhìn ra cửa. Trước đây nàng luôn thế! Nàng thích ngồi trên nền đất lạnh. Nàng nói, ngồi trên nền đất mới cảm thấy được sự lạnh lẽo của cuộc sống này. Nàng nói, cuộc sống này không hề ấm áp như suốt hai mươi hai năm qua nàng vẫn nghĩ.

Nguyên Thiên Hữu cười khổ. Bấy lâu nay Quách Ngọc luôn tránh né hắn, luôn cho rằng cuộc sống này chỉ có sự bạc bẽo. Mãi cho đến khi nàng cảm nhận được hơi ấm tình yêu của hắn, thì cũng là lúc nàng rời xa hắn.

- Ngọc nhi! Vì sao nàng không chờ ta cùng đi?

Hắn ngồi im ở đó rất lâu. Hắn nhớ nàng. Hắn tự trách bản thân, cả cuộc đời này hắn thật vô dụng. Hắn chưa từng cho nàng một ngày hạnh phúc, chưa từng bảo vệ nàng, chưa từng thấy nàng cười tươi hạnh phúc.

Hắn thật thất bại!

Nguyên Thiên Hữu ước gì có cơ hội được bên cạnh nàng lần nữa. Hắn sẽ yêu thương nàng, bảo vệ nàng và cho nàng hạnh phúc.

Hạnh phúc mà ai cũng muốn có!

Rất lâu sau đó Nguyên Thiên Hữu đứng lên đi về phía trước. Hắn biến mất trong hư vô.

Từ đó về sau, nha hoàn ở Trương phủ không còn nghe tiếng gào khóc của nữ nhân cũng không còn nghe tiếng đập phá đồ ở khu vực đó nữa.

Trong suốt sáu tháng kể từ ngày Đại phu nhân bị lửa thiêu chết, Đông viện cũng trở thành một đống tro tàn nhưng bọn nha hoàn mỗi khi đi ngang khi vực ấy đều cảm thấy lạnh sống lưng. Khi thì nghe tiếng khóc, khi thì nghe tiếng đồ vật vỡ nát, lúc thì nghe tiếng cười, đôi lúc lại nghe tiếng gào thét giận dữ. Rất nhiều người đã vô tình nhìn thấy bóng của một nữ nhân bên trong khu đổ nát đó. Nàng mặc một bộ y phục màu trắng, ngồi trên đống đổ nát và đưa mắt nhìn xung quanh. Không ai nhìn thấy gương mặt của nàng. Đôi khi người ta thấy nàng không có tay chân, lúc thì lại thấy nàng có đủ tay chân như bao người bình thường. Thỉnh thoảng có người to gan đi vào khu vực đó, nhưng không quá hai ngày đều gặp tai nạn chết bất ngờ, những người may mắn sống sót thì cũng bị điên. Họ điên tiết và kêu gào. Họ chỉ biết lẩm bẩm: “Nàng ta là quỷ! Nàng ta không tay không chân. Cháy khét! Tất cả đều cháy khét! Gương mặt ấy...”Thỉnh thoảng, người ta lại nghe tiếng hát ru. Tiếng hát ấy không xuất hiện thường xuyên. Đó là giọng hát trong trẻo của một nữ nhân. Giọng hát vang lên một lúc rồi im bật. Sau đó người ta nghe tiếng khóc đầy ai oán và thê lương.

Cũng trong thời gian đó việc các vị tiểu thư liên tục khóc, còn các vị thiếu gia thì cười suốt đêm là chuyện xảy ra thường xuyên. Không ai biết nguyên nhân vì sao. Họ chỉ biết các vị tiểu thư sợ hãi tột cùng, còn các vị thiếu gia như đang vui vẻ chơi đùa cùng ai đó. Không ai biết lý do vì sao lại có sự khác biệt giữa các vị tiểu thư và các vị thiếu gia. Có người nói là trùng hợp, nhưng có người nói là Đại phu nhân trở về. Bọn họ nói Đại phu nhân và Đại thiếu gia về, hai người thường xuyên đến tìm các vị thiếu gia để chơi đùa. Có người lại nói có lẽ chỉ mình đại phu nhân về, vì đại phu nhân mất đại thiếu gia nên tưởng nhầm các vị thiếu gia khác là con mình và đến chơi cùng.

Mỗi người một ý, lời đồn cũng mỗi ngày một nhiều. Trương phủ không một ngày yên ổn.

Có một lần, nhị thiếu gia đang chơi đùa cùng tân phu nhân ở Tây viện. Đột nhiên nhị thiếu gia chạy nhanh về phía trước nói chuyện một mình.

- Mẫu thân, người đến thăm con?

Tân phu nhân và các cung nữ đều ngạc nhiên trừng mắt nhìn. Bọn họ đều hoảng sợ.

“Chẳng lẽ... Đại phu nhân về? Chẳng lẽ ban ngày lại gặp ma?”

Nhị thiếu gia vẫn đứng cười nói một mình.

- Mẫu thân muốn đưa con đi? Đại ca đâu sao lại để mẫu thân một mình?

- Người không tìm thấy đại ca?

- Người đừng khóc! Con sẽ về xin phép phụ thân, sau đó sẽ đi cùng mẫu thân ngay.

- Được rồi! Mẫu thân đừng khóc nữa, con sẽ cùng người đi ngay bây giờ được không?

Nghe đến đây, tân phu nhân hoảng sợ. Bà chạy đến ôm chặt nhị thiếu gia. Lúc đó các cung nữ đứng phía sau như gặp ma, tất cả đều run rẩy lui về sau nhiều bước. Bọn họ nhìn thấy nhị thiếu gia nhếch miệng cười - một nụ cười chứa đầy tà khí, một nụ cười của quỷ. Mắt của nhị thiếu gia đột nhiên đỏ lên giống như ngọn lửa dữ - ngọn lửa của địa ngục.

Nhị thiếu gia không quan tâm đến bất cứ ai, cầm lấy bình trà ném vào mặt tân phu nhân. Tân phu nhân bị các mảnh vỡ đâm vào làm cho mặt be bét máu.

Nhị thiếu gia tà ác cười sau đó ngất đi.

Chuyện ngày hôm đó nhanh chóng lan toả khắp kinh thành. Có người cho rằng vì tân phu nhân từng huỷ dung và hành hạ đại phu nhân đến chết cho nên đại phu nhân nhập vào nhị thiếu gia để trả thù.

Không lâu sau, những nha hoàn có mặt ngày hôm đó kẻ bị điên, người tự tử.

Từ đó về sau, đại phu nhân là nỗi ám ảnh và cực hình đối với những người ở Trương phủ.

...

Màn đêm lạnh lẽo khi ngoài trời đang mưa rả rích. Nguyên Thiên Hữu nhẹ nhàng đắp chăn cho Quách Ngọc. Hắn không hiểu vì sao trời vào xuân lại xuất hiện cơn mưa lớn như vậy.

Đột nhiên, Nguyên Thiên Hữu thấy gương mặt Quách Ngọc thay đổi. Trên trán nàng đổ đầy mồ hôi lạnh. Nguyên Thiên Hữu nắm chặt tay nàng. Hắn nghĩ nàng đang gặp ác mộng nên muốn gọi nàng dậy. Nhưng lúc này, hắn chợt nghe Quách Ngọc gọi “Thiên Hữu“. Sau đó nàng bắt đầu nằm yên, gương mặt cũng bắt đầu dễ chịu hơn. Thấy nàng tiếp tục ngủ say, hắn mới an lòng.

Nguyên Thiên Hữu nhảy nhót trong lòng khi nghe nàng gọi hắn là “Thiên Hữu“. Nàng luôn lạnh nhạt với hắn. Không ngờ, hắn có thể xuất hiện trong mơ của nàng.

Hắn ngồi thêm một lúc lâu, sau đó mới hài lòng hôn lên trán Quách Ngọc, nói một câu rồi mới rời đi.

- Ta yêu nàng!