Kỷ An bất tri bất giác ngủ thiếp đi, đến khi nàng tỉnh lại thì trời tối rồi. Lý đại nhân không có ở đây, nữ vương thì cầm bút ghi chép, ngồi cau mày nhìn chằm chằm vào biểu đồ trên máy vi tính. Cái ghế nhỏ ở bên cạnh để một chồng văn kiện, vỏ màu hồng, xanh da trời, xanh lá gì có đủ hết. Bên kia có một ít đã được đóng dấu, bị lật lộn xộn hết cả lên.
Tiêu Ngân Phong thay đổi tư thế, tựa lưng vào ghế ngồi, tay đưa lên chống cằm, tầm mắt vẫn dừng trên biểu đồ, đôi môi khiêu gợi hơi mím lại, vẻ mặt trông vẫn rất phức tạp. Qua hai phút nàng cắn cắn môi, đầu ngón tay gõ nhẹ nhẹ trên môi, sau đó lắc lắc đầu, cảm thấy vẫn không đúng lắm. Nàng lại cân nhắc thêm một lúc, sau đó khuôn mặt đột nhiên nở nụ cười, gõ gõ một lát trên bàn phím, sau đó gập máy tính lại, "Thu phục!" Vừa quay đầu lại thì phát hiện Kỷ An đang ngây ngốc nhìn nàng, vội đem bút ghi chép để ở trên bàn, đứng dậy đi đến bên giường của Kỷ An, "Tỉnh rồi hả, có đói bụng không?"
Kỷ An lắc lắc đầu, nhìn nhìn nữ vương nhà nàng rồi cười nói, "Ngươi đem cả văn phòng đều chuyển qua phòng bệnh rồi". Nàng vươn tay ôm lấy thắt lưng của Tiêu Ngân Phong, eo càng lúc càng nhỏ liền thấy thật đau lòng. Nữ vương bệ hạ cao cao tại thượng nhà nàng sao lại biến thành y tá chăm sóc riêng cho nàng đây? "Ngân Phong, ngươi gầy đi".
Tiêu Ngân Phong liếc yêu nàng một cái, "Có thể không gầy sao hả? Mỗi ngày hốt hoảng lo lắng cho ngươi!" Tay đưa lên đầu Kỷ An vuốt ve yêu thương.
Đầu Kỷ An nhích lại gần hướng về phía Tiêu Ngân Phong, mặt vùi trên đùi của nàng, trong lòng áy náy, "Thực xin lỗi, từ nay về sau ta hứa sẽ không để cho ngươi lo lắng nữa".
Tiêu Ngân Phong cúi đầu, chăm chú nhìn Kỷ An hỏi, "Sao mà tin được?" Nàng cúi người xuống, cái đầu vùi vào bên tai của Kỷ An, "Ta còn muốn bồi thường!" Đôi môi hé mở, cắn lấy vành tai của Kỷ An.
Thân mình Kỷ An run lên, cảm xúc tê dại theo vành tai chạy khắp cơ thể, nàng rụt cổ lại, nhưng lại cảm thấy vô cùng thoải mái. "Ngân Phong!" Mặt Kỷ An lập tức đỏ lên, nàng bây giờ còn nằm trên giường bệnh a, gây sức ép như vậy nàng không chịu nổi.
Đầu lưỡi của Tiêu Ngân Phong đảo vòng quanh chỗ lỗ tai của Kỷ An, thỉnh thoảng khẽ mút một cái, làm cho Kỷ An không chịu nổi phải rên thành tiếng, "Ân". Trên mặt lại nổi lên một tầng đỏ ửng, tay ở trên lưng Tiêu Ngân Phong cũng không tự chủ mà càng ôm chặt hơn. Tiêu Ngân Phong đột nhiên ngồi thẳng người dậy, nghiêm trang nói, "Tiểu ngốc tử, không có được nổi lên ý xấu trong đầu, thời kỳ này còn phải dưỡng bệnh, không thể khiến cho trái tim chịu kích thích quá lớn".
Mồi lửa trong Kỷ An mới được nữ vương khơi lên, thì đầu liền bị nhúng vào trong chậu nước lạnh, nhưng mà trong cơ thể nàng vẫn còn mồi lửa nha, nàng buồn bực đấm xuống giường la lên, "Tiêu Ngân Phong...", nàng cố ý, khẳng định là tuyệt đối cố ý mà!
"Như thế nào..." Tiêu Ngân Phong dài giọng hỏi.
Kỷ An nổi lên một tầng da gà, nàng vò vò hai tay, hối hận tới mức xanh cả ruột. Nàng bây giờ còn nằm trên giường bệnh, nữ vương nhà nàng lại cứ gây sức ép như vậy, nếu xuống giường, không biết nàng có bị lột da hay không nữa. Lúc trước La bà tám đã nói một câu 'thời mãn kinh' đã bị nữ vương dạy dỗ cho tới mức gà bay chó sủa, mà mình lại gây ra N chuyện nghiêm trọng như thế này thì chắc chắn sẽ bị nàng dùng N âm mưu hại người suy tính. Tự dưng bữa trước nàng nhắn cái tin đó làm gì a! Nàng không nên dùng phương thức cực đoan như vậy để xử lý chuyện kia.
"Ngân Phong". Kỷ An nằm lại ngay ngắn, nghiêm trang nói, "Ta còn trong giai đoạn khôi phục, nếu tiếp tục gây sức ép như vậy thì không có tốt đâu".
"Bác sĩ nói 'vận động' có cường độ 'thích hợp' sẽ trợ giúp khôi phục, nhưng không nên quá độ". Tiêu Ngân Phong cũng nghiêm túc trả lời. Nàng nghĩ thầm, quỷ hẹp hòi, tiền của mẹ ngươi còn ở trong tay ta, còn ngươi không phải bị ta nắm trong lòng bàn tay sao.
Kỷ An thầm than trong lòng, quên đi, chỉ cần nữ vương bệ hạ có thể hết giận, dù cho ai kề dao vào cổ nàng cũng nhận hết.
Những ngày kế tiếp Kỷ An bị nữ vương gây sức ép không ít, có hai hồi nghẹn tới mức Kỷ An sắp nhào đến, muốn đem Tiêu Ngân Phong đè ở trên giường làm, bất quá nàng không có dám, dù sao ở đây cũng là bệnh viện.
Ở bệnh viện một tháng Kỷ An cũng sắp phát điên, làm gì có ai phẩu thuật tim xong mà ở lâu như vậy chứ! Cuối cùng sau bao lần nàng năn nỉ mãi thì nữ vương bệ hạ và Lý đại nhân thông qua cái gật đầu cam đoan của bác sĩ, rốt cuộc Kỷ An cũng được về nhà. Mà Tiêu Ngân Phong cũng sắp xếp hành lý chuyển tới ở cùng trong nhà Kỷ An, căn nhà trống bên cạnh cũng thuê lại để sắp xếp cho vệ sĩ ở, mà nguyên nhân chính là nàng đã quen hai người ở chung, đột nhiên trở lại căn nhà lớn quạnh quẽ một mình thì không quen lắm.
Lý đại nhân đi làm, Tiêu Ngân Phong ở nhà cùng Kỷ An, ngày xuất viện đúng lúc vào cuối tuần, Lý đại nhân ở nhà, Kỷ An rất an phận cùng Tiêu Ngân Phong ngồi xem TV, nghe nhạc hoặc xem phim cho qua ngày. Tiêu Ngân Phong mỗi ngày cùng Kỷ An ngủ trên một cái giường, nhưng đã ra quy định cho Kỷ An: bởi vì cơ thể chưa hồi phục, không thể vận động kịch liệt, nên buổi tối không cho phép nàng kiếm chuyện.
Kỷ An gật đầu đồng ý, có mẹ ở nhà nàng cũng không dám a, hơn nữa nàng sợ bị nữ vương bệ hạ trừng trị lắm. Nữ vương như một tiểu mỹ nhân mê người nằm ở trong lòng, lâu lâu lại cố ý khiêu khích nàng, sau đó lại không cho nàng tiếp tục, nhiều nhất là chỉ cho nàng ôm hôn nhẹ một cái, hại nàng nghẹn có lửa mà không thể đốt. Hôm nay sáng sớm Lý đại nhân đi làm, Kỷ An bị tiếng đóng cửa đánh thức. Nữ vương còn nằm trong lòng nàng ngủ, tay cong lại giống như một con mèo nhỏ dễ thương. Dây của váy ngủ tuột xuống để lộ đôi vai bóng loáng, trước ngực thì như thoắt ẩn thoắt hiện. Hơi thở trầm ổn của nữ vương bệ hạ phả vào bên tai nàng, thơm mát, mùi thơm cơ thể lẫn với mùi thơm ngát toả ra khắp nơi làm cho người ta khó có thể chống cự lại sức hấp dẫn.
Kỷ An liếm liếm môi, trong cơ thể dâng lên một cỗ khô nóng. Nàng nghiêng thân mình, cái đầu cúi xuống hôn lên môi Tiêu Ngân Phong. Tiêu Ngân Phong bị quấy rầy, nàng nhẹ nhàng cựa mình một cái rồi tiếp tục chui vào lòng Kỷ An nằm ngủ. Kỷ An cười khẽ, Ngân Phong thật đáng yêu nha. Nàng đem ngón trỏ để lên miệng, cắn cắn ngón trỏ cân nhắc xem nên ăn 'món ngon mỹ vị' này như thế nào đây, trong đầu nàng hiện lên vô số ý xấu, càng nghĩ càng vui vẻ, trong lòng càng ngứa ngáy nhộn nhạo. Nàng muốn đem nữ vương bệ hạ lột sạch, làm cho nàng khoả thân nằm trước mặt mình.
Kỷ An giống như kẻ trộm, nhẹ nhàng nhấc dây lưng của váy ngủ của Tiêu Ngân Phong lên rồi cởi ra. Váy ngủ tơ tằm dần dần trượt xuống, để lộ cái lưng cong hoàn mỹ bóng loáng trắng như tuyết. Kỷ An xoay người đổi thế nằm xuống phía bên kia của Tiêu Ngân Phong, dính sát ở sau lưng nàng, đầu lưỡi liếm dọc theo đường xương sống từ trên xuống dưới. Tay nàng lần theo chỗ tay Tiêu Ngân Phong đang cong lại, chui vào trong váy, ôm lấy hai khoả tròn trịa mềm mại ở trước ngực, năm ngón tay bắt đầu vuốt ve.
Dần dần, hai khoả mềm mại trong lòng bàn tay bắt đầu cứng lên, hai đoá hoa hồng thanh khiết ngạo nghễ kia cũng đứng thẳng dậy. Đầu ngón tay của Kỷ An đè ép nó xuống, bắt đầu thay đổi phương pháp thành trêu đùa. Tiêu Ngân Phong khẽ rên một tiếng, xoay người nằm ngửa, nhíu mày giống như bị mất hứng khi bị quấy rầy lúc đang nghỉ ngơi.
Kỷ An thuận thế đè lên người của Tiêu Ngân Phong, dùng môi hôn lên môi nàng, ngậm lấy hai cánh hoa rồi vội vàng mút vào.
Tiêu Ngân Phong mở mắt ra, Kỷ An lập tức đưa bàn tay lên che mắt của nàng, đầu lưỡi tấn công vào miệng quấy rối cái lưỡi đinh hương của Tiêu Ngân Phong, bắt đầu từng đợt tiến công thần tốc. "Ân", Tiêu Ngân Phong vốn đang mơ mơ màng màng, lại bị Kỷ An hôn giống như mưa rền gió dữ càng khiến nàng trở nên mông lung, thân mình cũng dần dần cảm thấy khô nóng, cảm giác trên cơ thể cũng bắt đầu trở nên nhạy bén mẫn cảm, hai tay của Kỷ An không an phận mà sờ soạng khắp người của nàng, càng muốn trêu chọc khiêu khích.
Tiêu Ngân Phong mở mắt ra, trong mắt là một mảng sương mù, trên mặt cũng nổi lên một tầng hồng nhạt.
Kỷ An đặt Tiêu Ngân Phong lên trên người, thân mình chậm rãi trượt xuống dưới, đem váy của Tiêu Ngân Phong vén lên trên, rất nhanh liền kéo lên trên ngực nhưng lại bị ngăn lại, rốt cuộc không kéo lên được nữa vì bị Tiêu Ngân Phong lấy tay chặn lại.
"Tiểu bại hoại, ngươi muốn làm gì?" Tiêu Ngân Phong hỏi, thanh âm so với bình thường có khác một chút, trong mắt cũng giống như ngập nước, trên mặt mang đầy xuân phong.
Mặt Kỷ An đột nhiên đỏ lên, giống như đứa nhỏ đang làm chuyện xấu lại bị người lớn bắt được tại trận, nhưng nàng nhanh chóng ổn định tinh thần, ôm lấy cổ Tiêu Ngân Phong, "Ngân Phong, người ta..." Nàng nói xong liền hướng sau cổ Tiêu Ngân Phong mà cọ cọ.
Tiêu Ngân Phong nhanh chóng lấy tay ngăn Kỷ An cọ tới trước mặt, "Không được, miệng vết thương còn chưa có lành đâu". Sợ Kỷ An tại tiếp tục hành động, nàng đứng dậy kiềm hai tay của Kỷ An, cúi đầu hôn lên môi của Kỷ An, "Ngoan, chờ sau khi vết thương của ngươi lành hẳn rồi nói ha". Dứt lời nàng liền đứng dậy chui vào trong phòng tắm trốn.
Kỷ An buồn bực nằm ở trên giường, hai tay liều mạng đập xuống giường, nàng cũng không tin là nữ vương nhà nàng không có nhu cầu này nha? Nhưng nghĩ đến sức khoẻ của bản thân, về sau còn nhiều thời gian để gần nhau, nàng chỉ có thể nhịn.
Tầm khoảng mười phút sau Tiêu Ngân Phong bọc khăn tắm mang dép lê, thoải mái đi ra từ phòng tắm, đến ngồi cạnh bên người của Kỷ An, nhẹ nhàng vuốt đầu của nàng, "Ngoan, nhịn khoảng hai ba tháng nữa, chờ miệng vết thương hoàn toàn khỏi hẳn rồi muốn quậy sao cũng được".
Kỷ An ai oán liếc mắt nhìn Tiêu Ngân Phong một cái, "Vậy về sau ngươi không được phép câu dẫn ta".
Tiêu Ngân Phong còn thật sự cân nhắc trong hai phút rồi gật đầu, "Vậy hôm nay chúng ta chia phòng ra ngủ đi".
Kỷ An xoay người ngồi dậy, vẻ mặt buồn bực nhìn nhìn Tiêu Ngân Phong, sau đó... mang dép đi thẳng tới phòng tắm, 'rầm' một tiếng đóng cửa lại, dùng khăn nhúng ướt để lau đi lửa trên người nàng!
Tiêu Ngân Phong xoa xoa cái trán, nàng cũng nhịn tới mức khó chịu a. Tư vị này trước kia chưa bao giờ hưởng qua, một người cô đơn quạnh quẽ không có gì khác thường, nhưng từ khi có Kỷ An thì nàng cũng có ham muốn a, nhưng mà tình trạng thân thể của Kỷ An như vậy làm sao nàng dám đụng vào a? Nàng thay đổi quần áo, đứng trước gương trang điểm, mới vừa cầm son lên tô thì từ trong gương nhìn thấy Kỷ An bọc khăn tắm đi ra, gương mặt hầm hầm căng cứng, môi thì mím lại.
Kỷ An lấy đồ từ trong tủ ra, quay lưng lại thay đồ, làm trò đem khăn tắm kéo ra trước mặt Tiêu Ngân Phong, để lộ tấm lưng cong trắng như tuyết. Hai vai nhỏ nhắn, lưng thì bóng loáng, mông thì rất cong, hai chân trắng noãn thon dài, mắt cá chân hoàn mỹ...
Tiêu Ngân Phong lập tức miệng chữ o mắt chữ a, bụng thật nhanh lại truyền đến một cảm giác co rút, son môi đang cầm đột nhiên 'cạch' một tiếng trên bàn rồi rớt xuống đất...
Kỷ An đen mặt nghiêm túc quay đầu trừng mắt liếc Tiêu Ngân Phong một cái, "Nhìn cái gì mà nhìn? Có cái gì đẹp mà nhìn, ta có ngươi không có sao?"
Tiêu Ngân Phong liền đổ mồ hôi, nhanh chóng cúi xuống nhặt lấy son môi, lúc nàng ngồi xổm xuống thì lại nhớ tới Kỷ An loã thể đứng ở phía sau lưng của nàng, lửa nóng trong lòng mắt đầu 'rục rịch' mà nóng lên, tới mức lòng bàn tay của nàng cũng toàn là mồ hôi. Tiêu Ngân Phong vỗ lên trán mình một cái, ông trời ơi, nàng thề nếu như thân thể của Kỷ An chưa khoẻ như trước kia, nàng tuyệt đối không dám đi câu dẫn khiêu khích Kỷ An nữa, đùa với lửa có ngày phỏng tay a