Phượng Hoàng Hoa

Chương 8




Từ trong phòng họp bước ra ngoài, Kỷ An vừa mới quay lại văn phòng liền nhận được điện thoại của La Thánh Minh tiên sinh, "Ta nói ngươi sao lại thế này? Như thế nào có thể phạm sai lầm ngu ngốc như vậy! Ta vào công ty nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy Tiêu tổng giận dữ quát lớn như thế."

Kỷ An cắn môi, cũng thật bực mình nói, "Ngươi không cần bận tâm". Cúp điện thoại, sau đó đi đến văn phòng của phòng Hành Chính gặp nhân viên quản lý ở đó nhận sổ ghi chép và bút. Mang theo bút chì, Kỷ An bước vào cửa lớn của phòng Kinh Doanh đã bị quản lý gọi đi giáo huấn, vỗ cái bàn mắng nàng làm mất mặt phòng Kinh Doanh, sau đó trừ tiền thưởng tháng này của nàng.

Thật vất vả chịu đựng cho tới lúc tan tầm, Kỷ An lại bị La Thánh Minh ngăn chặn, ép nàng nói muốn dẫn nàng đi mua máy tính và bút ký.

Kỷ An lắc đầu, kiên quyết đuổi La Thánh Minh trở về, "Không đi!" Nổi giận trừng mắt với La Thánh Minh! Nàng hôm nay đã chịu đủ chèn ép rồi, đã tan tầm, còn không chịu buông tha nàng!

Vẻ mặt La Thánh Minh đen lại, "Mua cho ngươi máy tính tương xứng là để cho ngươi thuận tiện làm việc, đỡ cho ngươi làm cho ta xấu mặt". Toàn bộ công ty ai chẳng biết nàng là do hắn giới thiệu vào, hôm nay làm trò nhiều như vậy ở trong phòng họp với nhân viên cao cấp làm cho sĩ diện của hắn bị bôi đen. La Thánh Minh tức giận tới mức muốn đem Kỷ An trực tiếp đánh chết.

"Ta nói không đi sẽ không đi." Kỷ An gào lên với La Thánh Minh.

"Kỷ An....." La Thánh Minh nổi giận! Sau đó liếc mắt một cái nhìn thấy Đại lão bản từ trong văn phòng đi ra, câu nói kế tiếp vừa mới chuẩn bị thốt ra liền nuốt trở lại, cung kính chào hỏi: "Tiêu tổng."

Khuôn mặt Tiêu Ngân Phong cực kì lạnh lùng, thản nhiên gật đầu một chút, giẫm đôi giày cao, gót nhọn như đinh đi qua bên cạnh hai người, lưu lại một ít hương thơm trên đường đi.

Kỷ An hung hăng trừng mắc nhìn La Thánh Minh liếc một cái, gầm nhẹ một câu, "Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm nhiều". Theo Tiêu Ngân Phong đi xuống, nàng cần phải lấy lại túi xách của mình, bên trong còn có tập phác họa kia, mà trong đó có nhiều bức vẽ đều vẽ Đại lão bản.

Kỷ An cùng Tiêu Ngân Phong bảo trì khoảng cách cách xa hai thước, vốn định theo Đại lão bản xuống lầu, chờ Đại lão bản mở cửa xe, nàng liền lấy túi xách. Cũng không nghĩ đến là Đại lão bản đi thang máy, lại còn là thang máy chuyên dụng. Mặt của nàng tối sầm, quay đầu, theo thang bộ chạy xuống. Lao xuống lầu, chưa thấy Đại lão bản xuống dưới, liền trực tiếp hướng phía chiếc xe Ferrari phong cách của Đại lão bản chạy tới, nghĩ muốn ôm cây đợi thỏ! Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện Đại lão bản đã bước đi cực kì nhanh ở phía trước, trơ mắt nhìn Đại lão bản chui vào trong xe. Nàng hừng hực cấp bách chạy tới, vừa mới vừa đuổi kịp đến nơi, còn chưa kịp hô to lên gọi, Đại lão bản đã nhấn ga chạy như gió bão thẳng tới cửa lớn, dừng ở đó chờ cửa mở ra.

Cửa lớn mở ra, Kỷ An phát hiện Đại lão bản còn chưa cho xe chạy đi, mừng rỡ, tưởng rằng Đại lão bản phát hiện túi xách của nàng nên cố ý đợi nàng, liền chạy với tốc độ nhanh giống như tên bắn về đích mà tới.

"Thở phì phò phì phò -" còn cách chiếc xe Ferrari đỏ thẫm trước mặt khoảng năm sáu bước, chiếc xe Ferrari đáng giận kia lại lên ga rền vang một cái, chạy thẳng ra khỏi nhà máy sản xuất, để lại một người đứng hít khói.

"Mẹ kiếp!" Kỷ An giận tới mức giậm chân giậm cẳng, nhịn không được mà chửi thề.

Hai vị ca ca bảo vệ ở bên cạnh nhịn không được mà liếc mắt.

Tập phác họa của nàng, máy tính xách tay của nàng, ví tiền, chìa khóa, thẻ xe buýt, v.v... tất cả tài sản của nàng đều nằm trong túi xách. Không có túi xách, nàng ngay cả về nhà cũng không về được. Từ nơi này về nhà, ngồi xe buýt cũng phải mất nửa tiếng, đi bộ về chắc nàng chết mất. Điểm quan trọng nhất là người mẹ yêu dấu của nàng đã đi công tác, nhanh nhất cũng cuối tuần mới trở về, nên cho dù có về được nhà đi chăng nữa cũng không có ai mở cửa cho nàng vào.

La Thánh Minh tiên sinh cũng tức giận, lái xe chạy qua bên người Kỷ An, ngay cả dừng lại cũng không dừng một chút. Kỷ An cũng không thể không còn chút mặt mũi nào, cũng không thể không biết xấu hổ là mới vừa hét lên với người ta "Ít quan tâm chuyện của ta một chút", giờ lại chạy lại nhờ người ta giúp đỡ. Kỷ An nghĩ nghĩ, chùi mồ hôi đang nhỏ xuống thành giọt do vừa rồi chạy từ trên lầu xuống, trở lại văn phòng, dùng điện thoại của công ty gọi vào di động của Đại lão bản. Phòng Kinh Doanh lúc đó có một chút đặc quyền, bởi vì là do Đại lão bản trực tiếp quản lý, nên Đại lão bản đã cấp cho Phòng Kinh Doanh số điện thoại di động của mình.

Rất nhanh, đầu dây điện thoại bên kia truyền đến thanh âm của Đại lão bản, "Alo...."

Kỷ An hít sâu, ngăn chặn tim đập dồn dập, cố gắng hết mức để có thể nói thành lời, "Tiêu tổng, xin chào, ta là Kỷ An......", "Đô......" Mới vừa báo ra danh tính, bên kia liền cúp điện thoại, Kỷ An cầm ống nghe nửa ngày còn chưa khôi phục lại tinh thần. Mới vừa phục hồi lại một chút, chỉ thấy trong văn phòng còn có mấy người đồng nghiệp chưa tan ca ánh mắt thăm dò nhìn nàng chằm chằm, trên mặt rõ ràng hiện ra chữ, "Kỷ An này gọi điện cho Đại lão bản để làm cái gì?". Đối với những gì đoán được, Kỷ An không cần nghĩ nhiều cũng biết được bọn họ sẽ hình dung được bao nhiêu điều uẩn khúc.

Hai phút sau, quản lý Kinh Doanh cầm một bao văn kiện từ trong văn phòng đi ra, vẻ mặt u ám đi đến bên cạnh người Kỷ An, hắn nghiêm mặt nói, "Kỷ An, vừa rồi Tiêu tổng có điện thoại nói, nói là ngươi có chuyện gì có thể trực tiếp tìm ta, không cần vượt quyền tìm nàng".

Kỷ An thật muốn hít một hơi khí lạnh, tâm tình đều muốn chết cả rồi. Nàng coi như đã nhìn ra được, bụng dạ nhỏ nhen, tròng đen mắt nhỏ, lòng dạ hẹp hòi Tiêu Ngân Phong chết tiệt này đang cố tình chỉnh nàng! Kỷ An hít một hơi, khẽ cắn môi, cung kính hướng về phía quản lý thi lễ, khách khí nói, "Vậy làm phiền quản lý, túi xách của ta ở trên xe của Tiêu tổng!" Ngẩng đầu, văn phòng mười mấy người hơn hai mươi ánh mắt quay đầu lại nhìn nàng.

Quản lý phòng Kinh Doanh cũng sửng sốt, nhìn Kỷ An vài lần, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Vậy thì đợi Tiêu tổng đến công ty sau đó tìm Tiêu tổng lấy là được rồi". Dứt lời, nhấc chân đi, theo thang máy đi xuống dưới đất, thậm chí tay cũng chưa nhúc nhích một chút, không một tiếng đã rời đi mất.

Kỷ An ngửa đầu nhìn trời, khóc không ra nước mắt.

Ở phòng Kinh Doanh không cho phép tăng ca, nên vừa đến giờ tan tầm là phải đóng cửa, Kỷ An không thể nào ở lại văn phòng mà không đi, vì thế đành phải đi bộ trong ánh hoàng hôn về nhà, không phải là chỉ nửa tiếng đi xe buýt thôi sao? Nàng không tin không thể dựa vào hai cái chân này về nhà được. Ngày xưa, hồng quân công nông Trung Quốc cũng đi qua hai vạn năm nghìn dặm đường đi đến đây, một chút đường xa như thế này làm sao có thể làm khó được Kỷ An?

Lúc đầu, còn có ánh hoàng hôn màu vàng chiếu sáng rực rỡ như là ánh sáng thần linh choàng lên thân thể của nàng, đem bóng dáng của nàng trải dài trên đường, vững vàng bước dưới ánh hoàng hôn dạo trên cây cỏ ven đường, cảm thấy có chút khá lãng mạn tự tại, nhưng mà chân có chút mỏi. Dần dần, ánh trăng thay thế mặt trời, đèn đường thay thế ánh hoàng hôn, bên dưới ánh trăng sao nàng như một con chó hoang lang thang ở trên đường phố, hướng về ngọn đèn trong nhà, còn ở một nơi xa xa đằng kia không thể nào chạm tới.

Giờ phút này, nàng chỉ hi vọng có thể hóa thân thành phượng hoàng hoa, có một cơn gió mát hiu hiu thổi đến, đem nàng đưa về ngọn đèn trong nhà chiếu sáng ấm áp kia.

Cuối cùng, ánh đèn của hàng vạn gia đình đều đã chiếu sáng, lòng bàn chân của Kỷ An đã trở nên phồng rộp, rốt cuộc cũng nhìn thấy khu nhà ở của mình. Về đến cửa nhà, ở dưới lầu chỗ khu quản lý gọi điện thoại báo động, gọi cho cảnh sát thúc thúc giúp nàng mở cửa, cảnh sát thúc thúc dễ thương nói chuyện với nàng một hồi, sau đó lại nói nằng chuyện này nàng phải đi tìm thợ sửa khóa để mở. Nửa đêm mười hai giờ khuya, nàng đi nơi nào để tìm thợ sửa khóa?

Đáng thương như vậy ở phòng an ninh dưới lầu ngồi cả đêm, bảo an thúc thúc thấy nàng tội nghiệp, mua cho nàng một cốc mì ăn liền, mới làm cho nàng thoát khỏi nỗi khổ đói bụng, buổi sáng ngày hôm sau cho nàng mượn hai đồng tiền để đi xe buýt đến chỗ làm. Ở trên xe buýt, nàng cảm thấy mình biến thành thú quí hiếm của quốc gia trong vườn bách thú, mỗi người trên xe ai cũng trộm nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt thật ngạc nhiên. Tới nhà máy sản xuất, xuống xe, đại ca bảo vệ còn nhìn nàng chăm chú. Kỷ An thật tủi thân, rất muốn nói, "Đại ca, ta đã thật đáng thương như vậy, còn muốn nhìn thấy ta chết mới vừa lòng sao".

Kỷ An đến văn phòng, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương ở toilet, nhìn bộ dạng chật vật của mình cái mũi chua xót muốn khóc. Một đầu tóc rối bù, hai mắt đỏ lên, đôi mắt thâm quần đen giống như là tượng báu vật quốc gia, sắc mặt tái nhợt, quần áo cũng nhăn nhúm, còn có thể ngửi được mùi mồ hôi. Nàng dùng nước rửa mặt, chải lại cho thẳng mái tóc, gương mặt bơ phờ trở lại văn phòng, vừa ngồi xuống liền thấy buồn ngủ, lại nhanh chóng chạy đi pha tách cà phê. Tối hôm qua nói chung là một đêm không ngủ, ở trong phòng an ninh, nàng là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, đâu dám yên tâm ở trước mặt mấy tên nam nhân mà nằm ngủ?

Có tiếng lục tục, đồng nghiệp đã đi làm, nhìn thấy bộ dáng của Kỷ An đều rất kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của nàng làm người ta không dám tới gần tìm hiểu.

Kỷ An ngồi ở bàn làm việc, đợi cho đến giờ nghỉ trưa, cũng không thấy Tiêu Đại lão bản đi làm, thật không thể chịu đựng được nữa, đi tìm quản lý hỏi thăm, quản lý trả lời cho nàng một câu, "Chuyện của Đại lão bản làm sao ta biết được, nàng muốn đến công ty lúc nào thì sẽ đến thôi". Sau đó lại nhìn vào mặt Kỷ An quở trách một chút rồi đuổi ra ngoài.

Kỷ An khẽ cắn môi, muốn gọi cho Đại lão bản một cuộc điện thoại, nhưng mà cầm điện thoại lên, lại nhớ tới tình hình của ngày hôm qua, miễn cưỡng gác lại điện thoại. Không có ví tiền, ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, đành phải uống hai tách cà phê để thay bữa sáng và bữa trưa.

Buổi chiều, quản lý đi tới gào thét với nàng, hỏi nàng như thế nào còn ngồi bất động tại chỗ như chết rồi, mà không chịu đi thúc giục các bộ phận có liên quan trong việc chuẩn bị tài liệu xét duyệt của cho bên công ty thứ ba thay thế của công ty ô tô XX của Mĩ quốc. Kỷ An thở dài, đi dạo một vòng quanh các bộ phận, cầm con dấu đóng vào các văn bản có hạng mục thẩm tra đối chiếu, hoàn thành tốt hoặc không có hoàn thành tốt đều đánh dấu lên trên, chuẩn bị theo dõi bước tiếp theo. Công ty hơn mười tòa nhà, hầu hết tất cả các bộ phận chức năng đều ở tòa nhà văn phòng, đi cũng dễ dàng hơn, nhưng phân xưởng sản xuất và kho hàng ở cách xa, xem xét xong các bộ phận chức năng còn phải đi xem xét phân xưởng sản xuất và kho hàng, chân Kỷ An hôm qua đi bộ nhiều đã bị thương, hôm nay còn đi hơn mười tòa nhà - ba mươi phân xưởng, đi xuống kho hàng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt bắt đầu hoa lên. Liều mình chống đỡ quay về lại văn phòng, lúc đi ngang qua bãi đậu xe, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe Ferrari phong cách màu đỏ của Đại lão bản đậu ở đó.

"Tiêu tổng đã tới!" Kỷ An mừng rỡ, cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi của cơ thể đều biến mất, vô cùng hưng phấn chạy nhanh về phía tòa nhà văn phòng, chuẩn bị đi thẳng đến văn phòng của Tiêu tổng, cho dù trời có sập xuống cũng phải lấy lại túi xách của mình.

Hít một hơi, "Đặng đặng đặng đặng" đi liên tục lên bốn lầu bằng thang bộ, thở hồng hộc vào đến văn phòng, đã ngửi được một cỗ mùi thơm quen thuộc, ngấm vào trong lục phủ ngũ tạng. Trước mặt là một thân ảnh lộng lẫy giống như hoa sen tươi mát nở rộ vào mùa hè. "Tiêu tổng!" Kỷ An gọi lớn, tất cả nhân viên trong đại sảnh nam nữ già trẻ đều kinh ngạc quay đầu lại, nhưng mà Tiêu Đại lão bản kia lại làm như là không có nghe thấy mà nhắm thẳng văn phòng đi tới, giày cao gót ba tấc rất cao gõ trên mặt đất tạo thành tiếng "Cộp cộp".

Kỷ An đứng dựa vào bàn tiếp tân ở đại sảnh, trơ mắt nhìn Đại lão bản "Bing" một tiếng mở cửa văn phòng của mình ra rồi đóng lại.

"Bang!" Kỷ An ngẩn ngơ, chỉ thấy trước mắt trời đất quay cuồng không có ánh sáng mặt trời - cũng chẳng có ánh sáng mặt trăng, thế giới một mảng tối đen. "Rầm" một tiếng ngã quỵ trên mặt đất. Chuyện gì đã xảy ra? Lúc đầu chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, Kỷ An có chút buồn bực chính mình như thế nào lại nằm trên mặt đất, trong mắt nhìn thấy cái gì cũng tối om.