Phượng Hoàng Hoa

Chương 56




Ăn cơm xong Kỷ An đem chén đi rửa sạch, sau đó đem tiêu bản của phượng hoàng hoa cho Tiêu Ngân Phong xem. Mấy cuốn tiêu bản to thật dày được làm rất tinh xảo. Bên dưới của tiêu bản còn được ghi chú rõ ngày tháng làm ra cùng một đoạn chữ ngắn.

Tiêu Ngân Phong lật mấy tấm tiêu bản phượng hoàng hoa lại nghĩ tới Tô Đồng. Nàng xoa xoa huyệt Thái Dương, nghĩ rằng không biết có phải Tô Đồng là bà mối của hai nàng không?

"Đau đầu hay sao?" Kỷ An hỏi Tiêu Ngân Phong, đưa thay giúp Tiêu Ngân Phong xoa xoa huyệt Thái Dương.

Tiêu Ngân Phong cười cười tựa vào trong lòng Kỷ An, tiểu gia hỏa này thật là ngoan a, nàng cảm thấy rằng rồi sẽ có một ngày nàng bị Kỷ An làm hư mất. "Nhớ tới một người bạn". Nàng nắm lấy tay Kỷ An, "Không có đau đầu, xoa huyệt Thái Dương chỉ là một thói quen".

"Nga", Kỷ An đáp, ôm cổ Tiêu Ngân Phong rồi cúi người xuống tiếp tục lật xem tiêu bản phượng hoàng hoa, "Đây là tiêu bản phượng hoàng hoa năm nay". Nàng đột nhiên nhìn thấy dòng chữ nhỏ ở dưới liền lập tức lật qua tới trang trống tiếp theo".

"Lật nhanh như vậy để che che giấu giấu chữ gì đó?" Tiêu Ngân Phong liếc mắt nhìn dòng chữ nhỏ, nhưng không thấy rõ trên đó viết chữ gì. Nhìn thấy Kỷ An lén lén lút lút thấp thỏm không yên lập tức khẳng định rằng có gì đó không muốn người khác nhìn thấy.

"Không có gì". Kỷ An nhanh chóng lấy tiêu bản đi, nhưng lại bị Tiêu Ngân Phong đoạt lấy. Kỷ An muốn giật lại nhưng bị Tiêu Ngân Phong hung hăng trừng mắt liếc một cái, không dám tiếp tục lấy nữa vội nói, "Thật là không có gì!" Mặt đột nhiên đỏ lên.

"Nếu thật là không có gì thì sao ngươi lại sợ ta xem?" Tiêu Ngân Phong nhướng mày. Vốn vừa định trả lại cho Kỷ An nhưng khi nhìn thấy mặt nàng đỏ hồng lên liền thấy có chút quái dị, bụng đầy hoài nghi mở cuốn sách tiêu bản ra xem chỉ thấy ở bên trên ghi một đoạn chữ nhỏ, "Ta nhớ nữ nhân Tiêu Ngân Phong kia, đứng một ngày ở dưới tàng cây phượng hoàng hoa cũng không thấy nàng như tinh linh của hoa xuất hiện, cuối cùng không cam lòng đành chụp hai tấm hình lá cây, đem nữ nhân này phong ấn trong tiêu bản để quên đi!" Bên cạnh còn có ghi ngày tháng và địa điểm.

Tiêu Ngân Phong trầm mặt một lát sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ An cười ha hả, "Làm sao mà ngươi có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy?" Trời, đứa nhỏ này mới mấy tuổi hay sao, cư nhiên còn muốn nàng biến thành tinh linh hoa xuất hiện! Còn muốn đem nàng phong ấn ở tiêu bản. Nàng vươn ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng điểm xuống huyệt Thái Dương của Kỷ An, "Bộ não nhỏ bé ngày suốt ngày nghĩ cái gì vậy a?"

Kỷ An đỏ mặt, đem tiêu bản đoạt về rồi bỏ vào trong ngăn tủ, 'soạt soạt' một tiếng đóng ngăn tủ sau đó còn khóa lại, nghe tiếng cười của Tiêu Ngân Phong càng lúc càng lớn làm cho nàng càng thêm ão não tức giận rống một tiếng, "Không được cười".

"Ân, ta không cười". Tiêu Ngân Phong nghe tiếng rống liền thức thời ngậm miệng lại, nhưng mà vẫn không nín cười được. Làm gì có người hai mươi bốn tuổi nào lại y chang như tiểu hài tử bốn tuổi vậy chứ.

"Tiêu Ngân Phong!" Kỷ An kêu một tiếng, nữ nhân đáng giận này. Nàng đi đến bên người Tiêu Ngân Phong vươn tay che miệng của nàng, "Không được cười".

Tiêu Ngân Phong trừng mắt nhìn Kỷ An, đột nhiên vươn đầu lưỡi ra liếm lòng bàn tay Kỷ An một chút.

Kỷ An lập tức run rẩy rụt tay về, mặt đỏ lên, trên người giống như bị điện giật. Nàng hít thở thật sâu một lúc lâu mới đẩy lui được luồng suy nghĩ trong đầu, trừng mắt nhìn Tiêu Ngân Phong.

Tiêu Ngân Phong tiến về phía trước đẩy Kỷ An lên tường, làm cho Kỷ An đứng thẳng tắp. Môi của nàng chỉ cách môi Kỷ An một tấc, mặt cùng kề sát mặt nàng, ý cười trên mặt dần dần mất đi, thay vào đó ngưng tụ lại một sự ôn nhu trong mắt, nàng thấp giọng nỉ non, "An An, ngươi thuần khiết tới mức làm cho người ta muốn phạm tội".

Lưng Kỷ An kề sát vào tường, tay cũng dán chặt trên đó, nàng hít thở thật sâu hóp bụng thật chặt, có chút khẩn trương, "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Đột nhiên cảm thấy thật ám muội a. Nàng thật khẩn trương, tim đập rất nhanh, đầu óc đều muốn chạy loạn ầm ầm.

Tiêu Ngân Phong mấp máy môi, vươn tay che đi ánh mắt của Kỷ An, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, "Làm việc buổi tối hôm trước ngươi làm với ta".

"Bậy, trời còn chưa tối!" Kỷ An hoảng sợ, lúc này mới sáu giờ mặt trời còn chưa xuống núi mà! Nữ vương đại nhân nhà nàng không phải nói ban ngày không được làm chuyện xấu hay sao?

Tiêu Ngân Phong đè lấy hai vai của Kỷ An không cho nàng chạy trốn, đôi môi của nàng nhẹ nhàng lướt trên cổ Kỷ An rồi hôn một cái.

"Ngân Phong..." Kỷ An cảm thấy chân như mềm nhũn ra, làm sao... Ngân Phong sao lại có thể như vậy a! "Chưa... Chưa tắm rửa... A...". Nàng khẽ rên một tiếng, bàn tay của Tiêu Ngân Phong trực tiếp đặt lên trên ngực của nàng mà vuốt ve. "Ngân... Ngâ..." Miệng lại bị ngăn chặn.

Tiêu Ngân Phong hôn rất nhiệt tình, giống như là một ngọn lửa dường như muốn đem Kỷ An chết trong nụ hôn. Kỷ An bị bàn tay và đôi môi của nàng khiêu khích làm cho toàn thân khô nóng, hôn tới mức trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng, hai chân như nhũn ra run rẩy. Hai tay Kỷ An đặt lên trên vai của Tiêu Ngân Phong, thân mình cảm thấy thật nóng, trên mặt hiện lên một mạt ửng hồng.

Tiêu Ngân Phong cởi bỏ nút thắt trên áo Kỷ An, sau đó cúi xuống cởi nội y của nàng để lộ ra khuôn ngực đầy đặn, cúi người xuống ngậm lấy.

"A!" Kỷ An hít thật sâu, cảm thấy Tiêu Ngân Phong như thế này rất... rất... rất không thích hợp nha!

"Ngân Phong, không cần!" Thanh âm của Kỷ An mang theo thỉnh cầu, "Đừng làm như vậy".

Tiêu Ngân Phong ngẩng đầu lên ôm Kỷ An vào lòng, biết tính tình Kỷ An bảo thủ, đoán chừng rằng hành động này làm cho nàng không thể nào tiếp thu được. "Đi tắm rửa một chút đi". Nàng đẩy Kỷ An về phía phòng tắm, "Lát nữa phải ngoan ngoãn đó, nếu không..." Giọng nói đầy sủng nịch bao hàm ý tứ cảnh cáo, sau đó đưa tay lên nhẹ nhàng nhéo cái mũi Kỷ An.

Mặt Kỷ An thật đỏ, xấu hổ cúi xuống không dám nhìn Tiêu Ngân Phong, cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình. Nàng cảm thấy Tiêu Ngân Phong muốn ở đây làm chuyện xấu, đặc biệt hành động vừa rồi làm cho nàng thật kinh ngạc quá, bây giờ còn làm cho nàng thấy hơi sợ.

Tiêu Ngân Phong liếc Kỷ An, nhẹ giọng hỏi, "Làm sao vậy?"

Kỷ An cắn cắn môi, căm giận trừng mắt nhìn Tiêu Ngân Phong rồi chạy vào trong phòng tắm.

Tiêu Ngân Phong cười 'ha ha' một tiếng rồi lại lắc lắc đầu, kỳ thật nàng không muốn khi dễ Kỷ An, nhưng Kỷ An như vậy khiến cho người ta không băn khoăn một chút mà đi khi dễ nàng! Bởi vì khi dễ nàng rất là vui! Nàng vỗ vỗ đầu , sau đó đi vào trong phòng ngủ lấy một cái khăn tắm sạch sẽ đi ra, đem móng tay cắt giũa thật sạch sẽ trơn láng, rồi chờ tiểu bạch thỏ ra ngoài.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt nhìn thấy đồng hồ báo thức chỉ bảy giờ ba mươi tối, Tiêu Ngân Phong vén bức màn cửa ra ngắm phong cảnh ở bên ngoài, trời hôm nay tối đen. Nàng đi đến phòng tắm nhẹ nhàng gõ cửa, tựa vào phòng tắm nói, "An An, ta đếm đến ba, nếu như ngươi không mở cửa thì đừng trách ta phá cửa xông vào mà làm chuyện gì khác với ngươi nga!"

Nghe trong phòng không có bất kì tiếng động nào Tiêu Ngân Phong bắt đầu đếm, "Một... Hai... Ba...!" Chữ 'ba' mới được bật ra thì cửa kêu 'cạch' một tiếng mở ra, mặt Kỷ An nhăn nhó quấn khăn tắm, hai tay nắm chặt lấy khăn tắm đứng ở cửa phòng, dùng ánh mắt cực kì hung ác nhìn Tiêu Ngân Phong trừng mắt rống lên, "Ngươi muốn làm gì?"

Tiêu Ngân Phong không nói lời nào mà chỉ lặng lặng nhìn Kỷ An chăm chú, đôi mắt tối đen giống như cất giấu thiên ngôn vạn ngữ lại bao hàm tất cả nhu tình.

Kỷ An lập tức giống như núi băng bị tan chảy, giống như chưa từng cáu giận. Nàng yên lặng trở về phòng ngủ ngồi xuống cúi đầu ở bên giường, mấy ngón tay vì khẩn trương nên xoắn lại vào nhau.

Tiêu Ngân Phong chậm rãi đi tới bên cạnh Kỷ An ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy mặt Kỷ An buộc nàng phải nhìn thẳng vào mình rồi thấp giọng hỏi, "Có nguyện ý hay không? Ta không ép ngươi". Thanh âm mềm nhẹ, giống như nỉ non khẽ vuốt ve, ôn nhu như gió xuân thổi bên hồ.

Mặt Kỷ An đỏ ửng lên, nàng cắn môi không biết nói sao, sau đó nhắm mắt lại nhẹ nhàng gật đầu một cái. Nàng đem Tiêu Ngân Phong ăn sạch sẽ mà giờ nếu không cho Tiêu Ngân Phong ăn nàng thì thật sự không thể nào nói nổi nữa rồi.

Tiêu Ngân Phong nửa quỳ nửa ngồi, đầu ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng vẽ khắp mặt Kỷ An, tầm mắt di chuyển qua mỗi tấc da thịt của nàng, đem mỗi phân gương mặt của nàng thu vào trong đáy mắt. Khóe mắt của nàng đột nhiên có chút ướt át, cái mũi chua xót muốn rơi lệ. Tiêu Ngân Phong nàng may mắn đến mức nào mới có thể có được một bảo bối như vậy, ngoan tới mức làm cho nàng đau lòng, thuần khiết tới mức làm cho nàng không đành lòng vấy bẩn. Tay nàng nắm chặt lấy mười đầu ngón tay của Kỷ An, từ trong thâm tâm thốt lên lời thề, cuộc đời này quyết không phụ người!

Đợi thật lâu cũng không thấy Tiêu Ngân Phong hành động, Kỷ An hoang mang mở to mắt nhìn về phía nàng.

Tiêu Ngân Phong đưa tay lên sờ đầu Kỷ An hỏi, "Có hối hận khi ở cùng một chỗ với ta không?"

Kỷ An nhìn thẳng vào mắt Tiêu Ngân Phong nói, "Không hối hận". Thanh âm tuy nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra sự kiên định khó có thể lung lay. Nàng quyết định sẽ vẫn tiếp tục đi, dù đụng phải tường cũng không quay đầu lại, nhìn thấy quan tài cũng không đổ lệ.

Tiêu Ngân Phong nhịn không được mà rơi nước mắt, nàng nhanh chóng lấy tay chùi đi, mím môi vươn tay nhéo nhéo cái mũi của Kỷ An. Nàng cuối cùng cũng hiểu được vì sao La Thánh Minh và Lý Vân Cẩm lại lo lắng cho Kỷ An như vậy, không phải bởi vì Kỷ An yếu ớt mà một khi nàng đã quyết định chuyện gì thì thật sự chấp nhận trả giá hết thảy. Nếu gặp phải một người có tâm địa xấu xa hoặc gặp không đúng người thì sự tổn thương mà Kỷ An phải nhận là quá lớn. Giống như Tô Bối Nhi... Tiêu Ngân Phong thấy thật may mắn khi bản thân nàng gặp được Kỷ An, cũng thật may mắn là Kỷ An được chính mình bắt gặp, nàng tin tưởng nàng có thể bảo vệ tốt Kỷ An, mà Kỷ An cũng sẽ làm cho nàng hạnh phúc.

Nàng nâng mặt Kỷ An lên, nhắm mắt lại hôn lên môi của nàng. Lúc này trong lòng nàng không còn ý nghĩ muốn khi dễ Kỷ An nữa, mà là một loại ý niệm muốn được cùng Kỷ An hợp thành nhất thể. Kỷ An đáng để cho nàng trả giá, càng đáng để cho nàng có được. Nàng khát vọng giữ lấy, khát khao chiếm hữu toàn bộ của Kỷ An, khát khao muốn hét to lên cho mọi người biết Kỷ An là tất cả của nàng. Yêu, là duy nhất! Kỷ An chính là duy nhất của Tiêu Ngân Phong.

Khẽ hôn lên môi, mới đầu triền miên dây dưa tràn ngập tình cảm ngọt ngào, sau đó lửa nóng bắt đầu được nhen nhóm đốt cháy... Lửa đỏ như phượng hoàng hoa, giống như phượng hoàng hoa nở rộ, lớp lớp đỏ bừng rực rỡ cả bầu trời...

Tiếng thở dốc, thanh âm rên rỉ trong phòng tạo thành một bản nhạc câu hồn người khác, mang theo âm thanh uể oải ma mị, thỉnh thoảng còn để lộ ra tiếng Kỷ An trầm thấp nỉ non.

Tiêu Ngân Phong phủ ở trên người Kỷ An, nhìn thấy Kỷ An bị nàng khơi gợi tràn ngập lửa dục mà không phát tiết được nhịn không nổi mà cười thành tiếng, "An An, ta còn chưa đi vào trong thân thể của ngươi đâu".

Kỷ An vừa thẹn vừa giận, không cam lòng lại khó chịu, cuối cùng nâng người lên ôm lấy cánh tay của Tiêu Ngân Phong cắn một cái.

"A, đau!" Tiêu Ngân Phong nhanh chóng la lên.

Hàm răng Kỷ An vừa chạm vào da thịt của Tiêu Ngân Phong thì liền nghe được tiếng nàng la đau, buông tay nàng ra nằm quay lưng trên giường. Nàng lấy tay che hai mắt lại, còn tay kia thò xuống kéo chăn lên nhưng lại bị Tiêu Ngân Phong nắm lấy, sau đó đầu ngón tay của nàng bị Tiêu Ngân Phong ngậm vào trong miệng mút. Cảm giác khi tay bị mút vào trong miệng giống như đêm hôm trước tiến vào trong thân thể của Tiêu Ngân Phong vậy. "Ân". Kỷ An khẽ rên, nàng càng thấy nóng, toàn thân đều nóng, thân thể lạnh lẽo nhưng bên trong cơ thể giống như được đổ đầy nham thạch nóng chảy...

Editor: Cuối tuần mệt mỏi, muốn cho người khác ăn 'hành' giống mình nên ngắt tại khúc này cho nó dzui =]]. Chuẩn bị tinh thần chương sau có pass ;))

Mình thật hi vọng pass của bạn editor đừng có khó quá